Chân Yểu đã dần quen với việc chung sống với Tống Lục Bách.
Hai người sẽ ăn bữa sáng cùng nhau, còn bữa tối thì tùy hôm.
Ban ngày ngoại trừ học thêm ở nhà thì cô sẽ làm một số việc riêng, buổi tối Tống Lục Bách hầu như chỉ ở trong phòng làm việc, thời gian bọn họ chung đụng thật ra không có nhiều, nhưng dần dần việc đối mặt với anh không làm cô phải câu nệ nữa.
Ba ngày trôi qua, Trần Diệp đến dạy học cho cô, hết giờ học lại hỏi cô một lần nữa: "Thế nào, em có thể đi đến cuộc thi tranh luận không?"
Chân Yểu do dự một chút, "Gần đây anh tôi hơi bận, chưa có cơ hội nói cho anh ấy biết."
"Hi vọng em có thể đến xem."
Cô mỉm cười lịch sự, "Vậy chúng ta -"
Mắt phải đột nhiên có vật lạ bay vào, giọng nói Chân Yểu đột ngột ngừng lại, Trần Diệp lập tức hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì," Cô xua tay, cúi đầu không ngừng chớp mắt, "Chắc là lông mi rơi vào mắt, lát nữa sẽ ổn."
Nói vậy, nhưng nước mắt vẫn chảy ra không ngừng.
"Không được, mắt em đỏ cả lên rồi, ngẩng đầu lên để tôi xem cho."
"Thật sự không sao, có nước mắt chảy ra là sắp hết rồi."
Trần Diệp không đưa giấy lại đây, Chân Yểu đành phải với tay mò mẫm lấy hộp giấy ở trên bàn rồi lau mắt phải, có lẽ nước mắt chảy ra đúng thật là có tác dụng, cô cảm thấy dễ chịu hơn ngay lập tức.
"Thầy Trần, tôi mở được mắt ra rồi."
Trần Diệp vẫn còn dùng một tay ôm vai cô, "Vậy thì -"
"Cậu đang làm gì đấy?"
Giọng nói của người đàn ông như ngâm trong nước đá, anh lao thẳng vào nhà, khiến hai người đang ngồi rất gần nhau giật mình.
Tư thế của bọn họ vốn là gần gũi từ sau lưng, tạo cảm giác thanh niên ngồi sau như sắp cúi đầu chuẩn bị hôn.
"Anh trai!" Chân Yểu sửng sốt, giây sau đột ngột đứng lên, "Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Hai bên trán Tống Lục Bách giật giật, "Nghe em nói vậy, chắc là anh nên về muộn hơn chút."
"Em không có ý đó..."
"Hai người vừa rồi làm gì?" Anh kiên nhẫn hỏi lại, lộ rõ vẻ cáu kỉnh và lạnh lùng.
Trần Diệp vội vàng đáp: "Tống thiếu, vừa rồi mắt cô ấy hơi khó chịu, cho nên tôi giúp cô ấy xem xem."
Tống Lục Bách giật mình, nhanh chân đi tới, kéo cô gái nhỏ ở bên cạnh Trần Diệp qua.
"Mắt làm sao vậy?"
"Đã đỡ rồi, vừa rồi mới khó chịu thôi."
Cô gái nhỏ đứng bên cạnh ngoan ngoãn đáp lại, cố gắng ngửa mặt lên để cho anh nhìn rõ tình hình đôi mắt của mình lúc này.
Hốc mắt chỉ còn hơi ửng đỏ, lông mi bị thấm đẫm nước mắt.
Tống Lục Bách nhẹ nhàng đưa tay nâng mặt cô lên, đầu ngón tay anh luồn vào mái tóc mềm mại sau đầu cô.
Anh cúi đầu nhìn qua một chút, nét mặt mới tạm thời thả lỏng, sau đó không cảm xúc hỏi, "Học xong chưa?"
"...Xong rồi xong rồi, đến giờ tan học rồi, tôi về trước nhé."
"Tạm biệt thầy Trần." Chân Yểu lễ phép nói, lặng lẽ tránh sang một bên, tránh khỏi bàn tay của người đàn ông vẫn đang kề sát tai cô.
Trần Diệp đáp ngắn gọn: "Tạm biệt."
Tống Lục Bách cụp mắt xuống, nhàn nhạt liếc nhìn lòng bàn tay trống không, sau đó ánh mắt anh rơi trên gương mặt cô.
Trong phòng sách yên tĩnh lại.
"...Anh trai?"
Tống Lục Bách bỏ tay xuống, ánh mắt nhất thời có chút phức tạp.
Sau khi nhận ra sự thật rằng cô đã là người lớn, anh càng cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy hành vi không có chừng mực kia của Trần Diệp.
"Mắt còn đau không."
"Hết rồi ạ."
"Ừ." Anh nhìn đi chỗ khác, nhíu mày trầm ngâm.
"Anh trai." Yểu Yểu vẫn thử hỏi, "Thầy Trần nói bây giờ những gì có thể dạy cho em rất hạn chế, muốn cho em đi nghe cuộc thi tranh luận bằng tiếng Anh."
"Cậu ta muốn dẫn em ra ngoài?"
Cô gật đầu, "Ngày mốt, ở ngoài Tầm Thành."
"Em muốn đi?" Tống Lục Bách dừng lại, chỉ nhíu mày hỏi ba chữ này.
Chân Yểu do dự một chút, sao đó lại gật đầu, "Muốn."
"Chắc chắn chưa?" Giọng anh hơi khô khan, "Anh không có thời gian ở cạnh em, không có người chăm sóc hay chịu trách nhiệm cho sự an toàn của em."
"Em sẽ mang theo gậy dò đường, thầy Trần cũng ở đó."
"Tùy em."
Mùi hương lành lạnh dễ ngửi xung quanh đột nhiên rời đi, bước chân anh dường như nhanh hơn bình thường, Chân Yểu kinh ngạc đứng đấy, luôn cảm thấy anh có vẻ không vui.
Cô định nói gì đó, nhưng tiếng bước chân đột ngột dừng lại.
Yên lặng hai giây, người đàn ông hạ giọng nói lạnh lùng: "Đến lúc đó Từ Thừa sẽ đi cùng em."
Nói xong, tiếng bước chân nặng nề dọc theo hành làng càng đi xa, cho đến khi không còn nghe được.
Chân Yểu có hơi hụt hẫng.
Anh ấy giận thật sao? Có phải vì lúc trước đi chụp phong cảnh rồi xảy ra "tai nạn ngoài ý muốn", cho nên bây giờ mới cảm thấy cô rất ngây thơ khi cứ nhất quyết đòi ra ngoài?
Nhưng dù vậy, anh vẫn đồng ý, còn để Từ Thừa đi cùng cô, cho thấy anh không thực sự tàn nhẫn.
Cô đưa ngón chân về phía trước cọ cọ một lúc, cắn môi do dự một lát rồi thu về.
Ngồi trong phòng một lúc, Chân Yểu căn giờ ăn tối để xuống lầu, nhưng Tống Lục Bách không hề xuất hiện.
Nghe thấy động tác của bác Lâm nhẹ nhàng đặt đĩa thức ăn xuống, cô không nhịn được hỏi: "Anh không ăn cơm ạ?"
"Ngài Tống? Ngài ấy vừa rồi lại ra ngoài."
"Ra ngoài? Đi đâu?"
"Có lẽ là đi xã giao.
Những việc này ngài ấy sẽ không nói, chúng tôi cũng không hỏi nhiều."
Xã giao? Chân Yểu im lặng cầm nĩa.
Mấy ngày trước nếu anh phải đi xã giao, thì sẽ không bao giờ quay về nhà giữa chừng sau khi tan làm, nhất định phải hoàn thành hết việc rồi mới về.
Có phải vì không vui, cho nên cơm cũng không ăn mà ra ngoài luôn?
Cô ăn một bữa cơm với những tâm sự nặng nề.
Cơm nước xong, Chân Yểu lấy cớ đi bộ để bảo Tiểu Giai dẫn ra vườn hoa.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài gần đường chính, nghĩ là mình có thể vừa đeo tai nghe nghe phim, vừa đợi Tống Lục Bách về, sau đó sẽ giải thích với anh ấy về việc đi xem cuộc thi tranh luận.
Nhưng mà chờ một lúc cũng đã tới khuya.
Gần đây nhiệt độ hạ xuống thấp, trời tối gió thổi qua khiến toàn thân lạnh lẽo, cô nhờ Tiểu Giai lấy giúp mình một cái áo khoác, nhưng người sau lại sốt sắng khuyên cô quay vào trong nhà.
"Tiểu thư, có phải cô đang đợi ngài Tống không?"
"Không có nha!" Chân Yểu phủ nhận mà không hề nghĩ ngợi, sờ lên má như không có chuyện gì xảy ra, "Vậy chúng ta vào nhà thôi."
Nhưng đến đêm cô ngủ quên mất, không đợi được Tống Lục Bách.
...!
Sáng sớm, biệt thự vẫn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng người giúp việc đi lại bận rộn.
Người đàn ông chỉnh lại cà vạt xong đi ra khỏi phòng ngủ, quản gia đặt cà phê và bữa sáng đã chuẩn bị xong lên bàn, màn hình điện tử bên cạnh hiển thị giá trị dao động không ngừng.
"Chào buổi sáng, thưa ngài."
Tống Lục Bách gật nhẹ đầu rồi ngồi xuống, "Con bé chưa tỉnh à?"
"Vâng, tiểu thư còn đang ngủ."
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi trong bữa sáng kết thúc tại đây.
Sau khi ăn sáng xong, Tống Lục Bách đứng dậy đi về phía cửa ra vào, bác Lâm lấy chiếc áo vest đã được ủi phẳng phiu và đôi giày da không dính hạt bụi tới, anh khoác chiếc áo khoác lên tay, cúi đầu thay giày.
Giúp việc đứng cạnh mở cửa, nhưng chờ mãi không thấy chủ nhà bước ra, đành ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt về một hướng nào đó ở tầng 1, quay người bước ra ngoài mà không nói một lời.
...!
Bốn rưỡi chiều, màn hình điện thoại trên tay đột nhiên sáng lên.
Tống Lục Bách nhíu mày liếc qua, ánh mắt chợt dừng lại, cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình rõ ràng là số điện thoại bàn trong nhà, mà bác Lâm rất có chừng mực, bình thường sẽ không làm phiền anh vào lúc này.
Anh nghe máy mà không chút nghĩ ngợi, giọng bác Lâm rất bất an: "Thưa ngài, tiểu thư đang sốt nhẹ, đã gọi bác sĩ tới rồi."
Trong lòng bác Lâm không ngừng thở dài, lúc gọi điện thoại còn lo lắng nhìn cô gái nhỏ trên giường vài lần.
"Bác Lâm, gọi xong chưa ạ?" Người sau hỏi.
Ông không trả lời, mà chỉ nói: "Tôi hiểu, thưa ngài."
"..." Chân Yểu đang dựa vào đầu giường khẽ mím môi, có chút xấu hổ.
Hóa ra là chưa tắt máy, không biết Tống Lục Bách có nghe thấy tiếng cô nói không.
"Tiểu thư đợi một lát, bác sĩ sẽ đến ngay." Tiểu Giai lại thay chiếc khăn khác trên trán cô.
"Tôi cũng không yếu ớt như vậy, chỉ là hơi nóng và đau đầu thôi." Vừa nói Chân Yểu vừa ho một cái, "Nhất là cổ họng có hơi khó chịu."
Vừa dứt lời, một cốc nước nóng được đưa đến ngay lập tức.
Bác Lâm nói nhanh và quả thực là rất nhanh, vài phút sau bác sĩ đã tới.
Chân Yểu phối hợp với bác sĩ kiểm tra đơn giản, sau