Dưới ánh đèn lạnh lẽo, vách tường ở hai bên hành lang trắng đến chói mắt, màu sắc tươi sáng của tấm biển "Xin hãy giữ im lặng" treo ở trên lại càng khiến cho sự tương phản này rõ rệt.
Ngay sau đó, một bóng đen cao lớn lướt qua dòng chữ này, tiếng da thịt va chạm kêu "bốp" một tiếng, sau đó là âm thanh vật nặng rơi xuống đất, kèm theo tiếng hét đau đớn.
Các bác sĩ và y tá bên cạnh hoảng hốt, tất cả đều im lặng để giấu mình đi, không ai trong số họ dám lên tiếng can ngăn.
Cả tầng này là khu riêng phục vụ nhà họ Tống, không có bệnh nhân nào khác nên vô cùng yên tĩnh.
- Lúc này chỉ có tiếng xương răng rắc va chạm và tiếng xuýt xoa kêu đau vang vọng trong hành lang trống trải, nơi có chút lạnh lẽo và phảng phất gió thổi qua.
"Tống, Tống thiếu..." Trần Diệp che bụng rên rỉ, lúc nói chuyện ho khan hai tiếng, máu văng tứ tung trên sàn gạch.
Lời nói còn chưa dứt, anh ta lại bị một bàn tay mạnh mẽ túm cổ áo sơ mi kéo lên, siết chặt đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
"Tôi hỏi cậu lần cuối." Ánh mắt người đàn ông rét căm căm, càng nhìn càng thấy u ám, "Cậu làm cái gì?"
"Tôi, tôi..." Hai gò má Trần Diệp sưng đỏ, mặt méo xệch.
"Tống thiếu!" Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đẩy ra, "Tống thiếu, cô Chân tỉnh rồi!"
Người đàn ông dừng lại, lập tức khó chịu buông tay ra, để mặc Trần Diệp trượt xuống đất như bùn lầy, cúi đầu lạnh lùng liếc mắt một cái, "Trông chừng cậu ta."
Nói xong, anh nhấc chân sải bước đi về phía phòng bệnh, người bên cạnh vội vàng đưa khăn lau tay sang.
Chiếc giường bệnh gần cửa sổ, người nằm trên đó hơi nghiêng mặt về phía ngoài, mái tóc dài mềm mại xõa trên gối.
Bác sĩ đang đứng cạnh đầu giường để hỏi những câu hỏi khác nhau, Tống Lục Bách đứng ngoài cửa.
"Tống thiếu." Nghe thấy động tĩnh, bác sĩ vội vàng ngừng mọi thứ trong tay lại, lễ phép chào hỏi, khi chạm phải ánh mắt như muốn giết người của anh, ông ta giật mình, "...Trước mắt các chỉ số sức khỏe của cô Chân đều bình thường, lúc ấy ngất xỉu bởi vì bị kích thích và dây thần kinh có hơi yếu."
Tống Lục Bách nặng nề gật đầu, anh không nhìn bác sĩ, mà chú ý đến người trên giường bệnh.
Cả người cô gái được bao bọc trong ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, màu tóc đổi màu nhàn nhạt theo ánh nắng.
So với lúc mới về nhà họ Tống, tóc cô đã dài ra rất nhiều, khi xõa vài lọn tóc mềm mại rơi trên vai, khiến cô trông càng mảnh mai, thanh tú.
Cô quay mặt sang bên này, cau mày và chớp chớp mắt như muốn nhìn rõ cái gì, nhưng ngay sau đó lại cụp mắt xuống.
"Có cần nằm viện không?"
"Không cần nằm viện, chỉ cần về nhà dưỡng sức vài ngày là khỏe, hiện lại nếu không khó chịu ở đâu thì có thể xuất viện luôn."
Trả lời xong, bác sĩ rất biết điều mà cúi đầu rời đi.
Tống Lục Bách mặt vô cảm, lấy khăn lau tay vài lần rồi ném ở trên bàn.
Phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió ngoài cửa sổ.
Tiếng bước chân bên giường dừng lại, tiếp theo là tiếng quần áo cọ xát.
"Ngồi dậy đi giày vào."
Lông mi Chân Yểu run lên.
Giọng nói của người đàn ông rất lạnh, khiến cô nhớ đến những cành cây bám đầy sương giá, gió thổi qua lớp sương mỏng manh khiến người ta rùng mình.
Cô vén chăn lên rồi ngồi dậy, chưa kịp cảm thấy lạnh thì áo khoác đã rơi xuống vai.
Một chữ Tống Lục Bách cũng không nói, mặc áo cho cô xong, anh ngồi xổm xuống, dùng một tay nắm lấy mắt cá chân rồi mang giày vào cho cô.
Áp lực xung quanh anh thấp đến đáng sợ.
"Anh..." Cuối cùng Chân Yểu cũng lắp bắp mở miệng, giọng nói như bị bóp nghẹt.
"Đừng nói chuyện với anh." Anh thờ ơ ngắt lời cô.
Cổ họng cô chợt thắt lại, mắt cá chân đang bị anh giữ rụt lại theo bản năng, "Anh, để em tự đi."
Chân Yểu vừa dứt lời, bầu không khí lập tức thay đổi, bầu không khí trầm mặc và ngột ngạt này như một chiếc lưới được dệt dày đặc bao phủ xuống.
"Tự làm đi." Giọng anh rất thản nhiên, nhưng từng chữ như nén nỗi tức giận trong đó.
Tim cô đập nhanh hơn, không dám nói nữa.
"Tự làm thế nào? Giống mấy tiếng trước ở khách sạn?" Bàn tay đang nắm lấy cổ chân cô bỗng nhiên siết chặt, miệng nói ra từng chữ như phóng dao, cuối cùng anh im bặt, "- Anh đã bảo, đừng nói chuyện với anh, nãy giờ anh vẫn đang kiềm chế để không nặng lời."
Mấy tiếng trước...
Chân Yểu thất thần một lúc.
Khi vừa tỉnh lại trên giường bệnh, cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, những hình ảnh ghê tởm và hoảng sợ đó ập đến trong tâm trí cô, suýt chút nữa đã khiến cô nghẹt thở.
Cuối cùng, trong đầu dừng lại ở một khoảnh khắc dưới trời mưa.
Đây chính xác là thứ cô nhìn thấy bằng mắt của mình, không phải hình dung dựa trên những gì cô nghe thấy.
Cô đã thật sự nhìn thấy trong một khoảng thời gian ngắn, cho dù khi tỉnh dậy vẫn là bóng tối quen thuộc, cảm giác đó lại như mơ giữa ban ngày.
Nhưng sau khi bất ngờ được thêm vào, một mất mát lớn ngay lập tức ập đến.
Chỉ là phù dung chớm nở mà thôi.
Nhưng trong giây phút ngắn đến đáng thương đó, Chân Yểu có thể chắc chắn rằng cô nhìn thấy ai đó.
Góc áo tung bay, ống quần thẳng tắp và đôi giày da bị nước mưa bắn tung tóe, trước khi ngất đi cô còn nhìn thấy quai hàm và đôi môi mỏng mím chặt.
Đó là ai? Mùi hương quen thuộc mà cô ngửi thấy có phải chỉ là áo giác không?
Là Tống Lục Bách sao?
Đột nhiên có một vật lạnh lẽo được nhét vào trong lòng bàn tay, Chân Yểu bỗng hoàn hồn, theo hình dáng liền nhận ra ngay đó là cây gậy dò đường của mình.
"Thích cậy mạnh đúng không? Tự đi xuống bãi đỗ xe đi."
Cô sửng sốt một lúc rồi từ từ chống giường đứng dậy, lúc đưa tay mở cây gậy gấp ra, đầu cô cúi rất thấp, mái tóc xõa xuống che gần hết gương mặt, không hiểu sao lúc này trong lòng cô chợt thấy nhẹ bẫng đi, bao nhiêu lo lắng đều tan biến hết.
Cây gậy dò đường mở ra, tiếng đầu nhọn "lạch cạch" đập xuống mặt đất.
Có lẽ bởi vì trong phòng bệnh quá yên tĩnh, Chân Yểu bị tiếng động này làm giật mình.
"Chân Yểu." Bỗng nhiên người phía sau lại lên tiếng, hai chữ ngắn ngủi nghe có vẻ bình tĩnh hơn trước, nhưng trong đó lại là sự thất vọng và chán nản.
Trái tim cô chùng xuống, luống cuống quay lại, "...Anh trai."
"Em nghĩ anh thật sự muốn để em đi?" Giọng anh vẫn dễ nghe như cũ, nhưng lại không có chút cảm xúc nào, "Đương nhiên không phải, em cũng sợ mình sẽ bị ngã, nhưng lại không chịu thành thật một lần nào."
Chân Yểu mở miệng, muốn nói nhưng lại thôi.
"Chấm dứt ở đây, sự kiên nhẫn của anh có hạn." Tống Lục Bách thờ ơ nói, như thể bây giờ cô đã trở thành một người xa lạ, "Anh sẽ gọi cho Tống Duyên Từ đến đón em ngay lập tức."
Đột nhiên cô cảm thấy khó chịu nghẹn ở cổ họng, không nói nên lời.
So với hồi trước anh khó chịu bên ngoài nhưng thực ra bên trong lại quan tâm lo lắng, thì hiện tại kiểu thái độ này đáng sợ hơn cả, cô chợt có một nỗi sợ khó tả, sợ anh thật sự không còn kiên nhẫn nữa, sẽ không quan tâm đến cô, không để ý đến cô nữa.
"Anh trai..."
Người đàn ông như không nghe thấy, bước qua người cô đi về phía cửa, bước chân không hề chậm lại.
Có vẻ như lần này anh không hề cho cô một cơ hội nào nữa.
Chân Yểu hoàn toàn hoảng sợ, theo bản năng quay người tiến lên nửa bước, nhưng trong không gian xa lạ này lại mất đi phương hướng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh, cố gắng định hướng rồi đuổi theo.
"Anh