"Ảnh của em gửi hết cho bọn họ rồi?" Chân Yểu xấu hổ, "Anh có chụp cái nào xấu không đó."
"Em xấu chỗ nào, ai cũng khen em đáng yêu."
"Mọi người đều tự thêm filter vào."
"Anh không dùng, anh trung thực lắm." Tống Duyên Từ buồn cười.
"Dì Huệ và chú, cả anh Lịch Kiêu chắc chắn không trung thực đâu, trước giờ bọn họ chỉ khen em thôi."
"Lục Bách đâu, em quên rồi à?"
Chân Kiểu chột dạ cúi đầu, "Anh Lục Bách nhìn không giống người sẽ bật filter lên xem lắm."
"Em cũng hiểu rõ anh ấy ghê.
Anh ấy có xem ảnh nhưng chẳng nói gì cả, tính anh ấy vậy đó, nói không chừng cũng có khen em nhưng chỉ không lộ ra trên mặt thôi."
Không hiểu sao cô lại thấy hơi mất mát và thất vọng, gật đầu cười như không có chuyện gì xảy ra.
Bị mù lâu như vậy, cô đã gần như quên mất cảm giác nhìn mình trong gương.
Đã nửa năm trôi qua, cô lại hồi phục từ môt vụ tai nạn giao thông, hoàn toàn không biết mình đã trở thành bộ dáng nào.
Chắc là không quá xấu nhỉ.
Chẳng bao lâu, thời gian ngắn ngủi của Chân Yểu ở Vân Thành kết thúc, cô theo Tống Duyên Từ về Tầm Thành, chuyển vào nhà chính.
Phải nói rằng cô thật sự rất thoải mái khi không cần phải thích ứng với môi trường mới.
Hai người nghỉ ngơi đơn giản xong liền bắt đầu cuộc sống theo nhịp độ hàng ngày, không khác gì lúc sống cùng nhau ở Vân Thành, hơn nữa giúp việc ở nhà chính cũng thân thiết hơn.
Đúng tám giờ tối, Chân Yểu ngồi bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, gọi điện cho Tống Lục Bách.
Nói được vài câu thì Tiểu Giai mang chăn mỏng tới, cẩn thận đắp lên đùi cô.
Chân Yểu để cô ấy làm, đến khi người đi rồi, cô đang định nói chuyện tiếp thì đột nhiên quay đầu lại, che miệng hắt xì một cái.
"Lạnh à?" Mặc dù tiếng nhỏ, nhưng hiển nhiên người kia vẫn nghe được.
"Chắc là tại hai ngày nay Tầm Thành hạ nhiệt, em mới từ Vân Thành về nên chưa quen." Để không bị anh trách mình mặc phong phanh, Chân Yểu còn nói thêm, "Tiểu Giai vừa mang chăn ra đắp cho em."
Người đàn ông ở đầu dây bên kia dừng lại hai giây.
"Tiểu Giai?"
"Vâng ạ."
"Cô bé đi theo à?"
"Dạ? Đi đâu vậy?"
"Em ở nhà chính." Người đàn ông dùng giọng khẳng định và trần thuật để nói.
Chân Yểu vẫn chưa phát hiện ra chỗ nào đó không đúng, "Vâng."
Tống Lục Bách không nói.
"Anh -" Cô rất muốn hỏi tại sao anh lại không nói, nhưng ngay khi xưng hô vừa ra khỏi miệng cô mới nhận ra, lắp ba lắp bắp nói, "Anh trai, anh không biết...!à?"
"Em nghĩ sao." Anh hỏi lại.
Mặc dù giọng anh nghe có vẻ bình tĩnh và không hề dao động chút nào, nhưng gáy Chân Yểu ngay lập tức siết chặt, biết chắc chắn anh đang không vui.
"Em tưởng anh Duyên Từ đã nói với anh rồi, em cũng quên không nói." Cô giải thích cho tội lỗi của mình, "Anh ấy nói bác sĩ khuyên trong khoảng thời gian này em nên ở những chỗ mà mình thấy quen thuộc, vì vậy em mới không chuyển đến căn hộ của anh ấy nữa."
"Ở bao lâu?"
"Không biết, chắc là một thời gian." Cô ngập ngừng nói, "Vậy thì..."
Lúc cô ở Vân Thành, anh đi đường mấy tiếng đồng hồ chỉ để đến gặp cô, bây giờ cô không chỉ về Tầm Thành mà còn ở nhà chính, liệu anh có quay lại đây không?
"Ừ?"
"...Không có gì.
Chắc dạo này anh bận lắm nhỉ?"
"Ừ."
"Em nghe trợ lý Từ nói, lúc nào anh bận quá sẽ ở lại phòng nghỉ, thậm chí còn không thường xuyên về nhà."
"Từ Thừa? Hai người quen nhau từ lúc nào, sao anh không biết."
"Từ lần trước đó, anh ấy xin lỗi vì không trông nom em cẩn thận lúc đi xem diễn thuyết, xong rồi mới nói thêm một hai câu." Chân Yểu đáp, trong lòng lại thấy lo lắng.
Đây đâu phải trọng tâm chứ.
Cũng may Tống Lục Bách vẫn chưa quên câu hỏi của cô, trả lời: "Bận nên không để ý, cậu ta nói không sai."
"Vậy ngoài công ty ra, anh không đi đâu à."
Anh nhàn nhạt nói: "Em muốn nói gì?"
Câu này vừa như có ý nghĩa khác, vừa như không có.
Nhưng Chân Yểu vẫn thấy chột dạ, hỏi cả nửa ngày cũng không biết mình đang hỏi cái gì, thế là giật mình ngồi thẳng dậy như thể bị giẫm lên đuôi.
"Em chỉ nói vậy thôi!" Nói xong cô vội vàng giải thích tiếp, "Muốn nói chuyện phiếm với anh mà, nếu em không nói câu nào, anh lại bảo em gọi chỉ để hoàn thành nhiệm vụ."
Anh khẽ cười, "Ồ" một tiếng, "Ra là vậy."
"...Chứ còn gì nữa." Cô ậm ờ nói thêm một câu, nắm lấy mép chăn mỏng kéo lên, che gần hết nửa người.
Không biết Tống Lục Bách có nghe rõ lời cô nói hay chưa, chỉ hỏi: "Còn gì muốn nói nữa không?"
"Anh đang bận ạ?" Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn nằm dựa vào ghế, "Vậy anh đi làm việc đi, em không có gì để nói đâu á."
Người đàn ông đáp lại rồi đợi cô cúp máy như thường lệ, Chân Yểu vừa cúp máy, Tiểu Giai đã đi ngang qua hỏi: "Tiểu thư, vừa rồi cô nói chuyện với Tống thiếu à?"
"Ừ, sao vậy?"
"Không có gì không có gì, tôi chỉ đoán thôi."
Cô khó hiểu, "Đoán?"
"Đúng ạ, xem ra tôi đoán không sai, bởi vì chỉ khi gọi điện cho Tống thiếu biểu cảm của cô mới khác bình thường, lúc cười cũng vậy."
Chân Yểu không ngờ Tiểu Giai sẽ nói điều này, cô tò mò hỏi; "Khác chỗ nào?"
"Tôi cũng không biết nói sao, chỉ là thấy biểu cảm phong phú hơn, hay xấu hổ, cười cũng ngọt ngào hơn."
...Vậy ư?!
"Tôi đâu có!" Hai má cô nóng bừng lên, không hiểu sao lại thấy xấu hổ, nhanh chóng phủ nhận theo bản năng, "Cô nói nhỏ chút đi, đừng để anh Duyên Từ nghe thấy."
"Thật đó tiểu thư, tôi không nói dối cô đâu!"
Chân Yểu liếm môi, cô co chân lên trước ngực, sau đó vòng tay qua ôm rồi tựa đầu lên đầu gối, ngượng ngùng nói: "Cô không có việc gì làm đi nhìn tôi gọi điện thoại làm gì."
"Đi ngang qua vài lần, vô tình nhìn thấy thôi ạ." Tiểu Giai vốn đã quen với bản tính tốt bụng và dễ gần của cô, nên khi nghe liền biết cô không có ý muốn trách mình, vì vậy chỉ cười ranh mãnh, "Vậy tôi đi làm việc tiếp đây, tiểu thư cần gì cứ gọi tôi nhé."
Chân Yểu yếu ớt vẫy tay trên không trung, ra hiệu mình biết rồi.
Tiếng bước chân dần đi xa, mặt cô vẫn cúi gằm xuống, không ngẩng đầu lên, một lúc sau mới hắng giọng quay mặt về phía cửa sổ, nghiêm túc nhớ lại những lần gọi điện thoại với Tống Lục Bách.
Ngoại trừ đôi lúc anh nói những chuyện làm người ta căng thẳng, khiến cô không thoải mái như khi nói chuyện với người khác, thì ngoài anh ra cô không có như vậy với ai cả!
Rõ ràng không phải xấu hổ, mà là căng thẳng.
Cô nghĩ mình nên tìm cơ hội để nói rõ ràng với Tiểu Giai.
Cùng lúc đó, người đàn ông vẫn đang ngồi trong phòng làm việc của Tống thị đặt điện thoại lên bàn, gọi đường dây nội bộ rồi dặn dò Từ Thừa: "Xã giao tối mai để Trần An đi thay tôi đi, chiều ngày mốt cố làm hết việc càng sớm càng tốt."
"Vâng, Tống tổng."
"Còn nữa." Động tác lật tài liệu của Tống Lục Bách chậm lại trong chốc lát, giọng nói vẫn lãnh đạm như thường, "Báo cho quản gia, bảo đầu bếp trong nhà tối mai chuẩn bị đồ đạc cẩn thận."
"...Vâng, đã rõ."
Vừa dứt lời, bên tai Từ Thừa liền vang lên tiếng tút tút lạnh như băng.
"Trợ lý Từ, Tống tổng dặn dò gì à?" Thư ký Diệp đi ngang qua thuận miệng hỏi, "Có cần tôi làm không?"
Anh ta lập tức ngẩng đầu lên rồi nở một nụ cười nhẹ, "À, kế hoạch có chút vấn đề thôi, tôi sẽ làm."
"Được." Thư ký Diệp gật đầu, đứng dậy ôm một chồng tài liệu đi tới phòng nhân sự.
Từ Thừa cúi đầu bấm một dãy số trên điện thoại, đến khi đầu dây bên kia nghe máy, không khỏi thở dài một hơi.
Giữ "bí mật" cho sếp đúng là vừa đau khổ vừa sung sướng, thật là khó.
Sáng hôm sau, Chân Yểu theo Tống Duyên Từ đến Khải An, gặp nữ bác sĩ tâm lý mà anh đặc biệt mời tới.
Bác sĩ họ Hứa, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa hiền từ, trước khi Chân Yểu đến Tống Duyên Từ đã cho cô biết về "kinh nghiệm phong phú" này, căn cứ vào giọng nói của đối phương có thể đoán vị bác sĩ Hứa này đã hơi có tuổi.
Những yếu tố bên ngoài này ít nhiều cũng khiến cô thấy thả lỏng hơn.
"Các tổn thương hữu cơ đã được loại trừ, nên hôm nay chúng ta không cần làm xét nghiệm máu và chụp CT nữa, chỉ cần điền vào một mẫu đơn là được."
Chân Yểu gật đầu, "Vâng."
"Chỉ hai người chúng ta ở đây thôi, Duyên Từ cũng không được ở lại." Hứa Lệ trêu chọc.
Tống Duyên Từ bật cười, lập tức giơ một tay phối hợp nói: "Được rồi, em ra ngoài ngay đây."
Bầu không khí đột nhiên thoải mái hơn.
Chân Yểu ngồi tại chỗ, yên lặng nghe tiếng bước chân và động tác đóng mở cửa của Tống Duyên Từ.
Bởi vì câu nói đùa vừa rồi, trong phòng khám yên tĩnh cũng không thấy ngột ngạt.
Cô không nhìn được, vì vậy Hứa Lệ phải đọc những câu hỏi trong bài kiểm tra cho cô, trả lời một số câu hỏi bằng miệng có vẻ khó hơn nhiều so với tự viết bằng bút.
Tuy nhiên sau khi Hứa Lệ bắt đầu đặt câu hỏi, Chân Yểu mới nhận ra có lẽ nó không khó như cô nghĩ.
Nói đúng hơn, cô không biết đối phương chính thức bắt đầu vào vấn đề từ khi nào, cách hỏi cũng không giống như cô đoán.
Hứa Lệ không đi "con đường" cô đã tự vạch ra cho mình với đủ trở ngại, mà lại bắt đầu một cái khác, cách làm rất nhẹ nhàng.
Chân Yểu không tránh khỏi nhớ lại...!những hình ảnh u ám và đáng sợ kia, sau một hồi căng thẳng, cô lập tức chuyển hướng suy nghĩ, đồng thời cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.
Nhưng cô không biết liệu sự che đậy của mình có sơ hở ở đâu không, cũng không biết Hứa Lệ nhìn thấy thế nào.
Sau khi trò chuyện, Hứa Lệ cẩn thận đọc ghi chép, sau đó mới bình tĩnh nói ra kết quả.
"Theo kết quả sau khi loại trừ tổn thương hữu cơ, có thể nói nguyên nhân tâm lý là khả năng cao nhất khiến cho thị lực không khôi phục được."
"Mặc dù trạng thái của cháu hơi tệ, nhưng cũng không tệ lắm đâu.
Ví dụ như việc mất trí nhớ trước và sau khi xảy ra sự cố là chuyện bình thường, chúng tôi gọi đó là chứng hay quên ngược dòng, chỉ là cháu sẽ luôn nhớ và hồi tưởng về chấn thương, cùng với đó là nhiều cơn ác mộng liên quan.
Nhưng từ khi cháu bắt đầu thấy khó thở khi ngồi trong xe, đến bây giờ chỉ cảm thấy bồn chồn và lo lắng, cũng cho thấy bản thân đang tự điều chỉnh và dần khỏe lại rồi."
Chân Yểu gật đầu, bây giờ chỉ cần cô giấu trong lòng không nói về chuyện đó, hoặc làm gì khác để đánh lạc hướng sự chú ý, là cô có thể chịu đựng tốt khi ở trong xe, chạy xe đường dài thì thỉnh thoảng xuống xe hóng mát một chút là được.
"Bất kể nguyên nhân gì đã thúc đẩy cháu phải mạnh mẽ và tự chăm sóc bản thân, đồng thời đốc thúc bản thân phải học thêm gì đó, có vẻ như tác động tích cực lớn hơn nhiều so với tiêu cực, cho nên cháu không cần phải điều chỉnh và can thiệp quá nhiều, các triệu chứng căng thẳng cũng không cần thiết phải điều trị ngay, trước mắt cứ cố gắng tránh những trường hợp gây áp lực và kích thích dây thần kinh là được, dành thời gian để mỗi tuần đến đây trò chuyện với cô nữa."
"Ngày nào cháu cũng rảnh." Chân Yểu vội vàng nói.
"Vậy thì chủ nhật hàng tuần nhé?"
"Vâng."
Hứa Lệ gật