Lời editor: Cái chương đáng ghét:) Đã dài thì chớ, QT lại bị lỗi nên phải gõ 2 lần huhuhu
---------------
Cảm giác khi chạm từ phần lông mày xuống hốc mắt vô cùng rõ rệt, trái tim Chân Yểu đập loạn lên, bàn tay run rẩy muốn rút về, "Anh Lục Bách!"
Người kia đột nhiên siết chặt tay cô, cứng rắn nói, "Cho em sờ thì em cứ sờ."
Tay cô cứng đờ, không cử động.
Cổ tay cô bị nắm chặt qua lớp áo, bàn tay từ từ di chuyển xuống dưới, miết từ hốc mắt sâu đến sống mũi.
Chiếc mũi vừa cao lại thẳng, đầu mũi lại cao hơn một chút, khiến cho đường cong gần như thẳng từ đầu đến cuối.
Cô đã từng nghe người khác nói, mũi kiểu này là đúng khuôn và đẹp trai nhất.
Lướt qua chóp mũi, hơi thở ấm áp đan xen giữa năm ngón tay, nhân trung của người đàn ông khắc sâu, xuống dưới nữa là đầu môi.
Bỗng nhiên anh dừng tay lại, hơi kéo lui tay cô ra, cuối cùng bỏ qua môi đến cằm.
Hai má và đầu ngón tay của Chân Yểu chợt nóng lên, nếu không phải bị người kia giữ chặt, có lẽ tay cô đang run lên bần bật.
Nhưng bức chân dung vẫn tự nhiên hiện lên trong tâm trí.
Cô từng học vẽ, chỉ cần được chạm qua khung xương và các đường nét trên khuôn mặt là có thể biết khi ghép lại sẽ hoàn chỉnh cỡ nào, không có một chi tiết thừa.
Cho nên căn bản không phải là "bình thường" trong miệng Tống Lịch Kiêu, chẳng lẽ chiều cao cũng sai?
Nhưng mà...!nếu muốn chứng minh thì cũng đâu cần bắt cô trực tiếp chạm vào chứ! Đây đâu giống lúc chạm tay anh khi chơi trò chơi đâu...!
Cảm giác cứng cáp của quai hàm vẫn ở trong lòng bàn tay, lực nắm bỗng nhiên thả lỏng một chút, Chân Yểu lập tức thu tay về, cho ra phía sau lưng, "Anh Lục Bách..."
"Bây giờ đã rõ chưa?"
Cô ngồi yên, gật đầu lia lịa.
"Không có gì muốn nói?"
Phải nói? Nói cái gì? Não Chân Yểu như ngừng lại, cố gắng suy nghĩ.
Anh làm vậy để chứng minh lời nói của Tống Lịch Kiêu là sai? Để ý người khác nói ngoại hình mình không đẹp? Nghĩ đến đây, cô buột miệng thốt lên: "Rất...!đẹp trai?"
Vừa dứt lời, phòng khách trở nên yên tĩnh.
Chân Yểu lúng túng ngả người về phía sau, hai đầu mũi chân cũng cọ vào nhau.
"Xin lỗi, anh Lục Bách," Cô lấy hết can đảm để nói xin lỗi giữa không gian yên lặng, "Em không nên hỏi về vấn đề này, cũng sẽ không tái phạm nữa."
Cô rất muốn nói thêm cái khác, chẳng hạn như sau này cô sẽ thật cẩn thận, không cậy mạnh, chú ý không gây thêm phiền phức cho mọi người, nhưng lời nói không thể thoát ra khỏi miệng.
Nếu có thể, cô là người muốn tránh khỏi những sai lầm ngu ngốc này nhất.
Tống Lục Bách không nói gì, đứng thẳng dậy.
Chân Yểu không biết là do anh không có đủ kiên nhẫn để nghe những lời này hay là không muốn để ở trong lòng, thế là đành ngậm miệng không dám nói thêm một chữ nào nữa.
"Có cần anh cho em biết anh cao bao nhiêu không?"
"Cái gì?" Cô ngẩn ra, sau đó nhanh chóng lắc đầu, "Không, không cần."
Anh "Ừ" một tiếng ngắn gọn, không cảm xúc gì nói thêm ba chữ, giống như mệnh lệnh, "Về ngủ đi."
Chân Yểu ngoan ngoãn gật đầu, do dự đặt tay lên lưng ghế sofa, trong đầu cố gắng nhớ lại "đường" đi về phòng rồi mới nhấc chân lên, để không bị ngã lần nữa.
Đến khi thuận lợi ra đến cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái rón rén đi vào như con cá, quay người đóng cửa lại.
Cô di chuyển rất nhẹ, chiếc váy trắng cũng biến mất sau tiếng khép cửa.
Cô cho là nhìn mình trông rất mờ ám, nhưng thực tế tấm lưng thẳng tắp lại hơi giãn ra, bộ dáng thả lỏng không còn căng thẳng rất rõ ràng.
Ánh mắt người đàn ông vẫn chăm chú, đứng trong phòng khách nhìn cô.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống nửa mặt anh, vầng hào quang lạnh lẽo phủ lên khuôn mặt hoàn mỹ như được đắp một lớp thạch cao, cả người trông có chút hư ảo.
Sáng sớm thứ hai, trước khi ra khỏi cửa, Tống Duyên Từ hỏi Chân Yểu xem liệu cô có muốn cân nhắc đến việc đi gặp bác sĩ tâm lý không.
Mặc dù đã nhận được câu trả lời khẳng định, nhưng cuối cùng anh vẫn nhẹ nhàng đáp: "Trước cứ vậy đã."
Chân Yểu hơi căng thẳng trong giây lát, nhưng nhanh chóng thả lỏng.
Cô cảm thấy rằng có lẽ mình vẫn chưa thể che giấu hoàn toàn ý muốn từ chối.
Để không phụ lòng tốt của họ, cô có thể chấp nhận sự sắp đặt như vậy, nhưng nếu được thoải mái tiếp nhận và không có cảm giác bị ép buộc thì tốt hơn.
Thoáng chốc đã một tuần trôi qua.
Trong một tuần này, Chân Yểu được nhà họ Tống chăm sóc rất chu đáo, đa số thời gian đều có người nói chuyện cùng hoặc làm việc gì đó, khiến cô phân tán khỏi những ký ức u ám.
Cô được người giúp việc cẩn thận đưa đi dạo quanh biệt thự và vườn hoa, quà cáp cũng nhận đến mỏi tay.
Mấy chục năm qua Chu Huệ đều mong ước có một cô con gái xinh đẹp để mua đồ cho, nay điều ước cuối cùng đã thành hiện thực, quần áo, mũ, giày dép và túi xách đều được gửi đến nhà họ Tống như nước chảy.
Mọi thứ trong cuộc sống đều thuận lợi hơn, điều duy nhất khiến Chân Yểu cảm thấy khó chịu là những cuộc điện thoại từ nhà họ Tưởng.
Vừa mới nghe điện, kiểu gì bọn họ cũng nói mấy câu "quan tâm" y hệt nhau, sau đó đột ngột hoặc khéo léo chuyển chủ đề sang xoay quanh nhà họ Tống.
"Chân Yểu, bọn họ đối với em thế nào?"
"Yểu Yểu, nể tình bọn họ có lòng tốt chăm sóc cháu, hai nhà ăn với nhau một bữa cơm nhé?"
"Đúng rồi, nhà họ Tống gần đây..."
Và cứ như thế.
Đương nhiên Chân Yểu biết rõ ý đồ của bọn họ, cho nên mỗi lần như vậy đều né tránh hoặc nói dối, sau vài lần thì nhà họ Tưởng đã bắt đầu khó chịu, nhưng vẫn kiên trì gọi điện tới.
Nhưng dù vậy, cuộc sống của cô bây giờ cũng tốt hơn xưa rất nhiều.
...!
"Yểu Yểu, cuối cùng cậu cũng mập lên rồi!"
Cuối tuần Khương Linh đến nhà họ Tống gặp cô, vừa mới gặp nhau đã mừng rỡ.
"Mập lên nhiều không?" Chân Yểu biết cô vẫn luôn lo lắng cho mình, nghe vậy định cười, nhưng đột nhiên lại sờ lên mặt, "Ngày nào tớ cũng ăn rất nhiều."
"Chỉ béo lên một chút thôi, không quá gầy như hồi trước."
Sau khi Khương Linh chào hỏi mọi người trong phòng khách, Chu Huệ híp mắt cười nói: "Hai cô gái về phòng nói chuyện riêng đi, lát nữa giúp việc đem bánh ngọt lên ngay."
"Cảm ơn bác gái ạ." Khương Linh cảm ơn.
Hai người khoác tay nhau đi về phòng ngủ, Chân Yểu yên tâm để cô bạn dẫn mình đi, bước chân cũng nhanh hơn bình thường một chút.
"Đúng rồi," Khương Linh thuận miệng nói, lộ ra vẻ bất lực lại không nhịn được cười, "Trình Trì cứ muốn đi cùng tớ đến gặp cậu, tớ nói là tạm thời chưa đến được, phải chờ một thời gian nữa."
"Cậu ấy...!thế nào rồi?"
"Vẫn như cũ, chỉ là rất lo lắng cho cậu, nhưng vẫn kém xa tớ."
Cuộc trò chuyện của hai cô gái vang vọng khắp hành lang, cuối cùng bị ngăn cách bởi cánh cửa phòng ngủ.
Mọi người trong phòng khách nghe xong đều nở nụ cười, không ai để ý đến những lời đối thoại nhỏ nhặt này, chỉ có một bóng người đang chăm chú nhìn về một nơi khác, sau đó liền nhướng mắt.
Trình Trì.
Tống Lục Bách biết hai âm tiết này viết như thế nào, anh đã từng nhặt được một bức thư ghi rõ họ tên, tràn ngập tình cảm học trò của thiếu nữ.
Bức thư tình đó được viết cho cái người tên là "Trình Trì".
...!
Vừa đóng cửa lại, Khương Linh đã không chờ được, ôm mặt cảm thán: "Trời ạ, hóa ra đây là cảm giác có tận 3 anh trai!"
"Cảm giác gì?" Chân Yểu bật cười.
"Sung sướng đó! Cậu nghĩ mà xem, bao nhiêu người muốn tiếp cận các anh của cậu, hơn nữa vừa nhìn người này xong lại nhìn sang người kia càng thấy đẹp trai hơn, lúc bọn họ cùng ngẩng lên, tim của tớ như ngừng đập vậy á!"
"Cậu lại nói quá rồi." Chân Yêu bị cô chọc cười.
"Đấy là tại cậu quen rồi."
"...Cũng không quen lắm." Ít nhất là có một người không quen lắm, cô hắng giọng một cái, "Cậu nói là vừa nhìn người này xong lại nhìn sang người kia càng thấy đẹp trai hơn, vậy ai là người đẹp trai nhất?"
"Ba người là ba kiểu khác nhau, cậu bảo tớ chọn thế nào," Khương Linh buồn rầu thở dài, bỗng nhiên lại chuyển đề tài, "Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?"
"Nếu bỏ qua khí chất và phong cách, thì chắc chắn tớ chọn người đeo cà vạt màu xám! Không đi làm minh tinh thì thật là đáng tiếc."
"Cà vạt màu xám?" Chân Yểu nhíu mày, hậm hực nói, "Cậu tả vậy tớ vĩnh viễn cũng không biết là ai."
Khương Linh giật mình một cái, sợ cô sẽ thấy buồn vì không nhìn thấy, nhanh chóng vắt hết óc để nhớ lại thêm vài đặc điểm nữa, nhưng chỉ được nhìn lướt qua nên không thể nhớ rõ các chi tiết.
Trong lòng Chân Yểu đã tự chọn ra một ứng cử viên sáng giá nhất, nhưng không chắc 100%.
Tuy nhiên cả hai không nói nhiều về vấn đề này, sau khi quay sang chuyện khác, cô cũng tạm thời ném vấn đề này ra sau đầu.
"Yểu Yểu," Trò chuyện vài câu, giọng điệu của Khương Linh đột nhiên nghiêm túc, "Bọn họ đối xử với cậu rất tốt phải không?"
"Ừm." Chân Yểu không chút do dự gật đầu, "Tốt lắm."
"Tớ cũng có thể cảm nhận được qua ánh mắt của họ, bọn họ nhìn cậu như nhìn con gái và em gái ruột vậy."
Chân Yểu nằm lên đùi cô, nghe xong thì hơi suy nghĩ một lúc, sau đó gật nhẹ đầu, "Tớ rất biết ơn họ, nhưng không biết làm thế nào để báo đáp."
"Tớ nghĩ là, quan trọng không phải báo đáp thế nào," Khương Linh trầm ngâm, "Mà là làm cho bọn họ thấy rằng cậu đang bắt đầu tin tưởng và dựa dẫm vào bọn họ, đáp trả lại những tình cảm ấy."
Hai người không hẹn mà cùng nhau im lặng.
Cuối cùng là Khương Linh phá vỡ sự im lặng này, "Yểu Yểu, tớ rất vui vì có nhiều người quan tâm và chăm sóc cho cậu, có lẽ...!cậu cũng nên thử mở lòng với nhiều người hơn, đừng để bản thân phải bơ vơ một mình."
Một lúc sau, cô nghe thấy cô gái đang nằm trên đùi mình khẽ "Ừ" một tiếng, nói: "Tớ biết rồi."
...!
Khương Linh ở lại ăn tối xong mới rời đi, sau khi cô bạn đi, Chân Yểu mới tình cờ nhớ về chiếc cà vạt.
Cô thực sự rất tò mò, nhưng không biết làm cách nào để kiểm chứng.
Đang suy nghĩ, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, sau đó cô nghe thấy Chu Huệ nói: "Chắc là Lục Bách đi làm về."
Chân Yểu dừng lại, nghe thấy tiếng bước chân vội và của giúp việc, cô cũng đi theo vào phòng khách.
Chu Huệ hỏi: "Lại uống rượu xã giao đấy à?"
"Uống một chút." Tống Lục Bách bình tĩnh nói, nghe không khác bình thường lắm.
"Uống cốc nước mật ong rồi tắm rửa thay quần áo đi."
Bây giờ là lúc Chu Huệ và Tống Tất đi dạo bên ngoài, Chân Yểu cũng không quấy rầy thế giới của hai người họ, một mình về phòng ngồi, đến khi người giúp việc gọi cô ra ngoài ăn hoa quả thì mới ra.
Cô đã quyết tâm giảm phạm vi hoạt động khi Tống Lục Bách ở nhà để tránh tăng cơ hội chạm mặt.
Giúp việc đưa nĩa để xiên hoa quả cho cô rồi chuẩn bị rời đi, đầu Chân Yểu chợt lóe lên một bóng đèn, nhân lúc Tống Lục Bách không có ở đó, cô giả vờ tình cờ hỏi: "Tiểu Giai, hôm nay anh Lục Bách có đeo cà vạt không? Có phải màu xám không?"
"Là màu xám ạ, tiểu thư hỏi cái này..."
"À...!Không có gì, tại Linh Linh vẫn chưa phân biệt được mọi người, nên hỏi tôi xem ai là người đeo cà vạt xám."
Vừa dứt lời, tiếng bước chân từ phòng bếp đằng sau lưng vang lên.
"Muốn biết sao không hỏi anh."
Chân Yểu sợ hết hồn, trực tiếp bật dậy khỏi ghế sofa, run rẩy quay đầu về sau, "...Anh Lục Bách, anh, sao anh lại ở đây?!"
"Uống nước." Người đàn ông nói ngắn gọn.
Đi kèm với giọng nói của anh là tiếng những viên đá va vào thành cốc.
Giọng anh có vẻ hơi khàn.
Tiểu Giai rón rén ôm khay rời đi.
"Buổi chiều mấy đứa có nhắc đến anh?"
"Dạ?" Chân Yểu vừa căng thẳng vừa chột dạ lắc đầu, "Không có."
"Vậy sao lại hỏi màu của cà vạt?"
Cô lặp lại lý do mà mình vừa sử dụng để đối phó với Tiểu Giai, Tống Lục Bách không tiếp tục hỏi nữa.
"Anh Lục Bách, nếu không có chuyện gì nữa, em..." Chân Yểu còn vài chữ chưa kịp nói, đã bị anh ngắt lời, "Em sợ anh à?"
"Dạ?" Cô chỉ nói đúng một chữ.
"Em sợ anh." Lần này anh dùng câu khẳng định.
Chân Yểu phản bác theo bản năng: "Không phải.-"
"Mỗi lần anh ở đây, em đều rất căng thẳng," Anh ngắt lời cô, như không nghe thấy câu trả lời của cô, tiếp tục hỏi, "Tại sao?"
"Em..."
"Anh là mãnh thú hồng thủy à?" Anh lại hỏi, giọng điệu trầm hơn.
*Tai họa lớn.
"...Không phải." Cô lúng túng nói.
Tại sao đột nhiên anh lại cố gắng hỏi đến cùng vậy?
Đang im lặng bối rối, người đàn ông đột nhiên chuyển đề tài, "Ba mẹ không mua quần áo mới cho em à?"
"Cái gì?" Chân Yểu nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.
"Anh chỉ thấy em mặc mỗi bộ đồ này."
"..." Chân Yểu sờ sờ mép váy, cô chắc chắn đây là lần đầu tiên mình mặc chiếc váy mới này, chẳng lẽ anh là kiểu trai thẳng chỉ có thể phân biệt quần áo của con gái qua màu sắc sao? "Anh Lục Bách..."
"Thích màu gì?" Anh lại ngắt lời cô.
Chân Kiểu nghẹn một cái, mờ mịt đáp: "Không thích màu nào nhất cả." Dù sao hiện tại cô cũng không nhìn được, màu sắc thế nào không quá quan trọng.
"Biết rồi." Anh lạnh nhạt nói, giọng điệu vừa chắc chắn lại điềm tĩnh.
Cô đang ngơ ngác, không biết nói gì tiếp thì lại nghe thấy Tống Lục Bách lẩm bẩm một mình: "Đặt mua giúp tôi quần áo cho con gái 17 tuổi, tất cả các màu, càng nhiều các tốt.
Không được giống nhau, kiểu dáng không được đơn giản, nếu như mang tới mà nhìn giống miếng giẻ lau thì cậu cũng không cần phải đến công ty nữa."
"Giày và túi xách?" Giọng anh hơi đắn đo, dừng lại một lúc, "Mua hết."
"Ngày mai gửi đến nhà ba mẹ tôi, càng sớm càng tốt."
Chân Yểu sững người.
Vậy là...!không phải anh ấy đang lẩm bẩm một mình, mà là đang gọi điện thoại? Gọi sai người ta