Con dao trên tay cô đâm xuống, nhưng lúc trên không đã bị một lực mạnh giữ lại.
Mà người giữ lại con dao của cô không ai khác mà chính là Đình Phong.
Đình Phong sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc ngay cô đang dạy dỗ Bạch Như Ý. Còn vì cô ta mà đỡ lấy con dao trên không, khiến tay không ngừng rỉ máu.
- Sở Thắng Nam cô gây chuyện đủ chưa ?
Gây chuyện ư ? Anh cư nhiên lại nói cô gây chuyện, tại sao anh nghĩ là Bạch Như Ý gây chuyện với cô mà lại nói cô đi gây chuyện với cô ta.
Chẳng lẽ trong lòng anh ngoài thù hận giết mẹ ra thì không còn gì nữa ư ? Chẳng lẽ cả cuộc đời này của anh cũng chỉ có một chấp niệm duy nhất là phải hành hạ cô, đối xử tệ với cô, anh mới mãn nguyện hay sao ?
- Đình Phong anh nghĩ tôi gây chuyện ? Hức...thật nực cười mà, nếu tôi muốn gây chuyện thì cô ta có thể ở đây đến ngày hôm nay sao ? Đình Phong là tôi nhìn nhầm anh rồi, tôi còn nghĩ có thể dùng tình cảm đối đãi với anh, bù đắp lại cho anh. Nhưng không...anh không hề xứng !
Thắng Nam vẫn cương quyết giữ chặt con dao trên không, bàn tay cô vẫn luôn giữ chặt lấy bàn tay của Bạch Như Ý.
Cô chính là hối hận tại sao lại mềm lòng mà không dứt khoát đâm một nhát cho Bạch Như Ý chết luôn cho rồi.
- Sở Thắng Nam, cô đừng nghĩ cô cao cả lắm. Thứ tình cảm, sự đối đãi giả tạo đó của cô, tôi không cần.
Đình Phong lạnh lùng, vô tình nói ra những lời này được thì tất là anh đã quyết phải khiến cô đau khổ, anh mới cam tâm.
- đây là anh nói, Sở Thắng Nam tôi về sau tuyệt đối sẽ không dùng chân tình đối đãi với kẻ như anh nữa.
Thắng Nam quay sang đưa ánh mắt giết người nhìn vào Bạch Như Ý.
- còn cô ta, cũng đừng mong yên ổn làm phách trong ngôi nhà này.
Thắng Nam lúc này bỏ tay ra khỏi con dao, chuyển cánh tay đó đến ngay dưới hộp tủ lấy một con dao khác, không suy nghĩ mà đâm thẳng vào người Bạch Như Ý khi cô ta và Đình Phong không hề đề phòng.
" Á " con dao găm ngay vào bụng của Bạch Như Ý khiến cô ta la hét, đau đến mức ngã xuống đất.
- đây là cảnh cáo dành cho cô. Bạch Như Ý con đường sau này của cô đi như thế nào phải phụ thuộc vào cô, chỉ cần là nơi nào có tôi và cô thì cô đừng mong có thể an ổn.
Thắng Nam nói rồi, quay gót rời đi. Cô chỉ để lại ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía Đình Phong và Bạch Như Ý.
- Phong...có phải em sắp chết rồi không ?
Bạch Như Ý ôm lấy bụng sợ hãi, nhìn thấy Đình Phong liền nắm lấy tay anh.
- cô sẽ không chết, chỉ là mất nửa mạng mà thôi.
Đình Phong vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt đó, vẫn dùng cách cư xử thờ ơ đối với Bạch Như Ý.
Đến cuối cùng Bạch Như Ý đánh đổi tất cả chỉ để đổi lại một ánh nhìn của anh nhưng anh thì vẫn không thể cho cô ta cái ánh nhìn mà cô ta muốn.
- Tư Cầm cô đưa cô ta đến bệnh