Từ Ngư cho rằng Phó Uyên tư liệu mà gửi tới cũng sẽ không nhiều lắm, nhưng khi hoàng hôn qua đi, hoàng hôn buông xuống, Từ Ngư mới xem được một nửa tư liệu, lúc này đã sớm qua giờ tan tầm.
Anh xoa xoa ánh mắt đã có một chút đau đớn, Phó Uyên cũng chưa rời đi, ngay từ đầu Từ Ngư còn tưởng rằng Phó Uyên đang bận, nhưng khi Từ Ngư duỗi thắt lưng mới phát hiện Phó Uyên thế nhưng ôm cánh tay cúi đầu ngủ thiếp đi.
Điều này làm cho Từ Ngư có chút ngoài ý muốn, nghĩ thầm chẳng lẽ cậu ta muốn ở lại mình tăng ca, nếu không công việc của Phó Uyên khẳng định đã làm xong, vì sao còn không không về nhà?
Nhất thời, trong lòng Từ Ngư dâng lên một loại cảm xúc gọi là cảm động, anh đứng dậy lấy chăn chuẩn bị đắp lên Phó Uyên, hiện tại nhiệt độ ngoài trời còn lạnh, trong phòng cho dù có điều hòa, nhưng ngủ vẫn dễ bị cảm lạnh.
Nhưng Từ Ngư vừa đụng phải Phó Uyên, một giây sau, cổ tay của anh đã bị Phó Uyên nắm chặt, cảm giác đau đớn truyền tới từ cổ tay, ngoài ra còn có cảm giác lúng túng vô cùng mãnh liệt.
Từ Ngư nhìn Phó Uyên mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, khi ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm mình, trong nháy mắt Từ Ngư thế nhưng có chút chột dạ, chờđã, anh đang chột dạ cái gì đó.
"Phó Uyên, à, tôi thấy cậu ngủ thiếp đi, sợ cậu bị cảm lạnh, liền...!Chăn."
Từ Ngư phất phất chăn lên.
Vì thế cổ tay của anh được Phó Uyên buông ra, Phó Uyên nhìn nơi Từ Ngư bị mình nắm đến trắng bệch, nhíu nhíu mày: "Không cần hành động này nhiều, tư liệu xem thế nào rồi? "
Thật sự là mặt nóng dán mông lạnh, Trong lòng Từ Ngư khó chịu, ném chăn lên sofa đơn nói: "Mới nhìn một nửa, tôi sẽ tiếp tục xem xong một nửa còn lại trước khi tan tầm, Phó Uyên cậu..."
Từ Ngư muốn nói "Phó Uyên ngươi muốn đi thì đi, không cần ở lại cùng tôi" nhưng nghĩ đến lời vừa rồi của Phó Uyên, Từ Ngư sợ mình lạiđang tự suy nghĩ nhiều, tự mình đa tình.
Phó Uyên nghe xong nói: "Những tư liệu kia không ít, ngày mai đi tiếp xem, hôm nay đi trước đi.
"
Nói xong Phó Uyên đứng dậy mặc áo khoác màu đen, Từ Ngư đồng ý, có thể không tăng ca tất nhiên là rất tốt, huống chi tư liệu mang về nhà cũng có thể xem.
Lúc xuống thang máy, bụng Từ Ngư ùng ục kêu lên, anh thoáng xấu hổ làm bộ ho khan, vách thang máy là gương, Phó Uyên nhìn thấy Từ Ngư đỏ mặt, ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc vi diệu.
"Trước tiên đi theo tôi đi một chỗ." Sau khi cửa thang máy mở ra, Phó Uyên nói.
Bọn họ cũng không đi đến ga tàu điện ngầm, Từ Ngư có chút tò mò, vì thế hỏi: "Phó Uyên, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đến rồi." Chỉ thấy Phó Uyên đứng ở ngoài cửa một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh.
Khóe miệng Từ Ngư khẽ giật giật một chút, đi theo Phó Uyên đi vào bên trong.
Trước kia khi còn học đại học, anh còn làm việc trong loại cửa hàng này, chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh toàn cầu này đều mở cửa 24/24 giờ, nhất là các chi nhánh xung quanh các trường đại học càng được hoan nghênh.
Từ Ngư gọi món ăn mình thường xuyên ăn, anh trước tiên tìm chỗ ngồi xuống chờ Phó Uyên, hai phút sau, Từ Ngư liền nhìn Phó Uyên bưng rất nhiều đồ đi tới.
Hamburger, đùi gà rán, chanh tuyết, coca, còn có thịt gà và thịt gà cuộn.
Từ Ngư nhìn nhiều thứ như vậy, bắt đầu hoài nghi Phó Uyên chẳng lẽ muốn mời mình ăn, nhưng mà lần này anh lại nghĩ nhiều.
Khi Từ Ngư ăn xong hamburger và coca của mình, liền nhìn Phó Uyên đem đồ vật trên đĩa mặt không chút thay đổi giải quyết hết.
Tuy rằng không thể xưng là dạ dày vương, nhưng đây là buổi tối, khẩu vị cũng quá tốt, ăn nhiều như vậy đến đêm ncó thể đi ngủ được sao? Từ Ngư oán thầm.
"Đi thôi." Phó Uyên ăn no uống đủ đứng dậy, Từ Ngư nhìn vóc dáng cao một mét chín của anh, nghĩ thầm bộ dạng cao ăn nhiều, vậy cũng coi như tỷ lệ.
Lên tàu điện ngầm, không khỏi xấu hổ Từ Ngư lại bắt đầu lên tiếng.
"Phó Uyên, cậu ở đâu?" Từ Ngư hỏi.
Phó Uyên quay sang Từ Ngư, nhìn anh nói: "Số 99 phố Văn Xá.
"
Nói xong nhìn thẳng về phía trước, Từ Ngư thì rất chấn động, một mảnh phố Văn Xá đều là khu biệt thự tư nhân, không có hơn trăm triệu tài sản không