Không biết có phải thời tiết âm u đã ảnh hưởng đến tâm tình của Từ Ngư hay là nói công việc của anh làm cho trong tiềm thức của Từ Ngư cảm thấy sợ hãi, trong nháy mắt anh đi vào số 39 đường Bách Tuyền liền có một loại cảm giác hoảng hốt đáng sợ.
Sắc mặt anh quá khó coi quá rõ ràng, Phó Uyên dừng lại nhìn về phía anh.
Từ Ngư giật giật khóe miệng nói: "Có lẽ không ngủ ngon cho nên tinh thần có chút hoảng hốt."
Phó Uyên nhìn chằm chằm anh vài giây rồi nói: "Trước đó tôi đã nói, anh cũng không thích hợp với loại nghề nghiệp này.
"
"Cậu luôn nói luôn nói những lời như vậy có cảm thấy phiền hay không." Từ Ngư đẩy Phó Uyên đi vào cửa, Vân Tuyết đưa xong bọn họ liền trở về, bởi vậy hiện tại cái nhà nhỏ hai tầng này chỉ có hai người bọn họ.
Bên trong đồ nội thất hay thậm chí là đồ gia dụng đều vẫn còn ở đây, hiển nhiên trước đó chủ nhà tính toán tinh chỉnh lại bán đi, bất quá nhìn một ít đồ gia dụng, tuy rằng rất mới, nhưng mà kiểu dáng đã cũ hoặc kiểu dáng đã tồn tại từ hai năm trước hoặc lâu hơn.
Có thể thấy được biệt thự nhỏ này cũng không dễ ra tay, nhưng lúc kẹt xe Từ Ngư đã tra cứu qua, đừng nhìn mảnh đất địa phương này trông không mới lắm, nhưng nó lại là một khu vực mà Ngưng Thành khai phá sớm nhất, cho dù mười mấy năm trước cũng thuộc về vùng ven thành cổ, cho dù hiện tại đô thị hóa hoá mở rộng, mảnh đất này cũng trở thành một vị trí hoàng kim nóng bỏng.
Còn có một điểm, Từ Ngư không tin công ty sẽ nhìn trúng một căn nhà không có giá trị gia tăng, khu biệt thự phụ cận tuy rằng niên đại lâu đời, nhưng cơ sở vật chất gì vẫn thường xuyên thay đổi mới mẻ, dù sao có thể ở biệt thự ở thành thị hạng hai như Ngưng Thành cũng không phải người có tiền bình thường, tin tưởng tương lai xác suất bán ra giá cao của mảnh này rất lớn.
"Phó Uyên lần này không có trang bị kia, muốn dùng điện thoại di động trực tiếp chụp lại sao?" Từ Ngư đem rương của mình buông xuống rồi hỏi.
Phó Uyên trả lời: "Trang bị ngày hôm qua đã được nhân viên của công ty gửi đi, cho dù là vận tải hàng không cũng phải ngày mốt mớ iđến, hai ngày nay trước tiên đi thu thập thông tin.
"
Từ Ngư "Ồ" một tiếng lấy ra tấm bản đồ, anh mở bản vẽ bắt đầu đi khắp biệt thự, sau đó vẽ một bản đồ cấu trúc đại khái.
Cầu thang biệt thự kiểu cũ không rộng rãi như hiện tại, tầng trệt ngoài phòng khách, nhà bếp và phòng chơi game còn có phòng ngủ nhỏ.
Lầu hai chủ yếu là phòng ngủ, phòng ngủ chính ở phía ánh sáng tốt nhất, phòng ngủ chính bên ngoài có một ban công ngoài trời, phòng ngủ chính bên cạnh chính là thư phòng, thư phòng rất lớn, có một tủ sách bằng gỗ thật, bên trong đặt mấy quyển sách giả, từ dấu vết sử dụng mà xem, phỏng chừng nơi này đã từng chứa đầy sách, người đã từng sống ở nơi này nhất định rất có học vấn.
Thư phòng là cửa sổ sát đất, bên ngoài cũng có một ban công nhỏ, trên ban công nhỏ đặt một cái bình lớn, phỏng chừng là trước đây chủ nhân dùng để nuôi cá hoặc hoa sen.
Tất cả các ban công có một số cuốn sách rò rỉ đất, máy giặt và máy sấy ở ban công, các thành phố có mưa nhiều hơn thường là loại thiết kế này.
Mấy phòng khách không có gì để xem, trang trí cũng giống như sao chép, tổng thể mà nói, so với những biệt thự chuyên thiết kế xây dựng, biệt thự này không có gì đặc sắc cũng không tính là rất lớn.
Từ Ngư vẽ xong đồ họa đưa cho Phó Uyên xem, Phó Uyên liếc mắt một cái nói: "Anh vẽ thiếu một cái gác xép.
"
"Làm thế nào để cậu lại biết?" Từ Ngư nghi hoặc, rõ ràng Phó Uyên cũng không có lên lầu, vừa vào liền xem điện thoại di động.
Phó Uyên chuyển điện thoại di động của mình qua cho anh xem, trên trang chính là thiết kế mặt bằng của biệt thự này, Từ Ngư đầu đầy hắc tuyến: "Sao cậu không gửi thứ này cho tôi sớm.
"
"Người trung gian lúc trước chỉ vừa gửi tới." Phó Uyên nói xong liền chuyển cho Từ Ngư.
Từ Ngư nhìn một chút, hiển nhiên bản vẽ mặt bằng này khẳng định trước đó treo trên phần mềm mua nhà, bởi vì phía trên còn đặc biệt chú thích các loại công dụng phòng.
"Ùng ục..." Bụng Từ Ngư đúng giờ ấn một chút kêu lên.
Phó Uyên ngước mắt lên, Từ Ngư nói: "Gần hai giờ rồi, chúng ta còn chưa ăn cơm trưa.
"
"Đi thôi." Phó Uyên đứng dậy, Từ Ngư đi theo cậu đi ra ngoài, khi đóng hàng rào bên ngoài, Từ Ngư cảm giác sau lưng lạnh lẽo, có loại cảm giác chán ghét hiện lên trong lòng, anh quay đầu nhìn biệt thự.
Phó Uyên cũng đồng thời quay đầu lại, hai người liếc nhau, Từ Ngư nói: "Hình như thật sự có vấn đề.
”
"Đi ăn cơm trước." Phó Uyên thấy lạ không trách, trong lòng Từ Ngư lại bắt đầu đánh trống, đi theo Phó Uyên trong chốc lát cũng không thấy chỗ ăn cơm, Từ Ngư dứt khoát lục soát phần mềm ăn