Trở lại Bạc Thành, Từ Ngư trực tiếp ở nhà ngủ một ngày một đêm, chờ anh tỉnh lại, đã là buổi tối.
Lần đi công tác này thật sự là quá mệt mỏi, lại làm cho anh càng thêm gần gũi với thế giới Phó Uyên nhìn thấy.
Mấy ngày đều trải qua trong hỗn loạn, hiện tại tỉnh táo lại, bật đèn bàn đầu giường mờ nhạt, tâm từ ngư đặc biệt yên tĩnh.
Những suy nghĩ về phó Uyên cũng rõ ràng, không biết bắt đầu từ khi nào, anh lại có ý nghĩ thích Phó Uyên.
Thích, chính là thích, sau khi thấy rõ tâm của mình, Từ Ngư không muốn lừa gạt mình.
Anh cũng rõ ràng loại thích này không chỉ xuất phát từ một loại yêu thích trực quan mà đơn giản, mà là bởi vì Phó Uyên cho anh cảm giác đáng tin cậy chưa từng có.
Từ Ngư còn chưa trưởng thành đã bị buộc phải độc lập, cha mẹ thiếu thốn khiến anh không thể không kiên cường đối mặt với mọi khó khăn.
Trái tim của anh nhìn như cường đại, trên thực tế, chỉ là không thể không cường đại, hắn cũng muốn có một cảng có thể dừng lại, cũng muốn có người có thể để cho mình dựa vào một lát.
Nếu có thể đầy đủ, ai sẽ chọn cô đơn.
Có lẽ những chuyên gia kia nói rất đúng, người càng thiếu cái gì sẽ càng khát vọng cái gì, không phải mình muốn che dấu là có thể che dấu.
Khát vọng của Từ Ngư đối với gia đình, từ lúc gặp Phó Uyên, đã từ trong phòng chuyển đến người.
Chỉ là Phó Uyên tựa hồ đối với anh cũng không có ý tứ phương diện đó, ánh mắt Từ Ngư ảm đạm.
Ngay sau đó bụng anh kêu lên, Từ Ngư thở dài, từ trên giường đứng lên.
Lần này tiền thưởng đã đánh tới trên thẻ, trừ đi trả nợ thế chấp, còn có một khoản dư lớn, Từ Ngư chuẩn bị xa xỉ một hồi, gọi một phần gà rán burger.
Đặt ở bình thường, anh nhất định sẽ tự mình động thủ nấu một phần mì chay không quá năm đồng.
Khi buồn bực ăn nhiều calo thực sự sẽ làm cho tâm trạng của người bình thương tốt hơn, ít nhất từ ngư là như vậy.
Ăn gà rán, nhìn vào bộ phim kinh dị mà anh chưa bao giờ xem trước đây, dường như cuộc sống tẻ nhạt cũng trở nên sống động.
Trước đây anh không bao giờ dám xem phim kinh dị một mình, bởi vì không ai sợ hãi với anh.
Bây giờ sau khi nhìn thấy quỷ quái thật sự trong hiện thực, trong phim kinh dị ngược lại có vẻ khoa trương lại buồn cười.
Về phần Phó Uyên, công việc của cậu cũng không có chấm dứt, chuyện Hoa Khai Trấn cũng không đơn giản như bề ngoài.
Từ sau khi tiến vào quỷ giới, Phó Uyên và Lăng Duyên tán nhân đều phát hiện, chúng quỷ này cũng không phải chỉ có Mục Tu mới có thể hiệu lệnh.
Chung Mù Tử bây cũng có thể, hơn nữa từ đầu đến cuối, Chung Mù Tử xuất hiện đều lộ ra một loại quỷ dị.
Ông ta rõ ràng là người sống, lại biến thành quỷ, mới đầu cậu cho rằng Chung Mù Tử cũng bị Mục Tu khống chế, nhưng từ Chung Mù Tử khống quỷ mà xem, ông ta có lẽ ngay từ đầu không phải là người, hoặc là nói mục đích của ông ta căn bản không phải là trợ giúp Mục Tu tìm được Khổng Xuân.
Phù văn Phó Uyên trên tấm màn kia luôn cảm thấy quen mắt, cậu đem bức phù văn kia quét xuống rồi gửi cho Cù Sư Lâu Mộc.
Nếu như cậu nhớ không lầm, phù văn kia cùng lúc trước lợi dụng Oa Oa Định Hồn Thạch trên có chút giống nhau.
"Tiểu Ngư và cháu không có xảy ra chuyện gì?" Hồn phách Phó Khanh bỗng nhiên xuất hiện.
Phó Uyên nhíu mày: "Ông nội, nếu ông nhàm chán thì có thể lựa chọn đầu thai.
"
Phó Khanh bất đắc dĩ buông tay: "Đầu thai làm sao có thể tự do tự tại như khi làm một u hồn được.
"
Phó Uyên sau khi phát tin nhắn khép máy tính lại, nhìn Phó Khanh nói: "Trên người Từ Ngư dị thường ông có nghĩ tới cái gì sao? "
Phó Khanh sờ sờ cằm bay đến ghế sa lon ngồi xuống nói: "Cháu cũng biết địa phủ tồn tại, như vậy ông suy đoán ghi lại mệnh sách của Nhân Dương Thọ cũng tồn tại, nếu như Từ Ngư Dương Thọ vốn nên như thế, vậy ngược lại không có gì nghi hoặc, nếu như không phải, đại khái có người dùng biện pháp gì đổi lấy dương thọ của cậu ta.
"
Phó Uyên nghe nhíu mày, cho dù có thể nhìn thấy một thế giới khác, cậu cũng chưa từng thấy qua cái gọi là địa phủ, về phần mệnh sách càng không phải thứ cậu có khả năng tiếp xúc, chứng thực như thế nào.
"Tiểu thanh niên nhíu mày cái gì,