Sau khi Từ Ngư và Phó Uyên từ cửa hàng Ma Lạt Năng đi ra, Phó Uyên liền nhận được một cuộc điện thoại, Từ Ngư nhìn cậu đi ra đường vẫn nói vị trí nào.
Rất nhanh một chiếc xe bán tải dừng trước mặt Phó Uyên, từ trên xe xuống một người phụ nữ có làn da màu lúa mì, dáng người nóng bỏng, mặc đồ hở rốn cùng quần đùi siêu.
Người này cùng trấn nhỏ thật sự là không hợp nhau, nàng vừa xuống xe, Từ Ngư rõ ràng cảm giác được mấy chục đôi mắt phân biệt từ các phương vị khác nhau đều nhìn qua, có nam có nữ, có già có trẻ.
Bản thân Từ Ngư cũng vậy, anh đi qua đứng sau lưng Phó Uyên, nghe Phó Uyên nói: "Những dây điện kia rất loạn, tôi cần tìm ra nơi cuối cùng cùng dây loa kia.
"
Người phụ nữ bôi son môi màu máu trâu, gạt mái tóc sóng lớn và nói: "Điều nhỏ này yên tâm, giao cho dì út."
Nói xong lái xe vào trong viện y tế, Từ Ngư mở to hai mắt, giật mình nhìn Phó Uyên: "Cậu…Dì út? "
Phó Uyên "Ừ" một tiếng, Từ Ngư thầm nghĩ, làm sao có dì út trẻ tuổi như vậy chứ, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy.
"Cô ấy làm gì?" Từ Ngư có chút tò mò.
Phó Uyên nói: "Không biết.
"
Không biết? Từ Ngư không nói gì, Phó Uyên đây không phải là rõ ràng cho có lệ mình sao?
Sau khi đi vào, phát hiện dì út của Phó Uyên đã mở hộp điện, dưới tay bày một đống dụng cụ.
Từ Ngư đi qua: "Còn cần gì nữa không? "
Dì út của Phó Uyên giương mắt nhìn Từ Ngư một cái nói: "Con chính là tuỳ tùng của Phó Uyên sao? "
Anh là tuỳ tùng sao? Anh rõ ràng là đứng đắn đi làm, từ khi nào thành làm việc này rồi.
"Dì út gì, gọi tôi là An Văn." An Văn nói xong tiếp tục công việc trên tay.
Vì thế, Từ Ngư ở một bên ra tay cho An Văn, An Văn quả thật lợi hại, tuy rằng Từ Ngư nhìn không hiểu, nhưng một mớ hỗn độn kia rõ ràng tốt hơn trước.
Gần một giờ sau, An Văn tắt hộp điện và nói, "Tìm thấy nó."
Từ Ngư vừa nghe, lập tức đi gọi Phó Uyên, sau khi Phó Uyên đi ra, An Văn nói với Từ Ngư: "Cậu đi phòng lầu hai kia, chúng ta làm kiểm tra một chút.
”
"Được." Từ Ngư chạy lên lầu hai của tòa nhà văn phòng, căn phòng này hắn nhớ rõ là văn phòng của chánh văn phòng Trịnh Ái.
Từ Ngư bật đèn văn phòng, một phút sau đèn tắt, Từ Ngư chạy ra mở cửa sổ nói: "Đèn tắt."
"Chính là gian đó." An Văn nói với Phó Uyên.
Phó Uyên nhìn văn phòng trịnh Ái nói: "Cảm ơn, dì út."
An Văn cười cười: "Tôi sắp ra nước ngoài nữa, có chuyện gì gọi điện thoại.
"
Phó Uyên nhìn An Văn gật đầu, sau khi Phó Uyên lên lầu hai, Từ Ngư hỏi: "Dì út đâu? "
"Đi rồi." Phó Uyên nói.
Từ Ngư còn có chút thất vọng, nói thật, bình thường không gặp được người người ngầu ngầu như vậy, anh sao lại không có dì út như vậy.
"Tìm một chút có công tắc kỳ quái gì không." Phó Uyên nói.
Bất quá tìm một vòng, cũng không có loại công tắc nối liền với dây điện, Từ Ngư nhìn dây điện, phát hiện trong phòng này có chỗ cắm không phải là kết nối điều hòa, chính là kết nối với máy tính cùng máy in.
Vì vậy, anh đi qua mở cửa tủ đặt máy chủ máy tính, máy chủ vẫn còn một chút ánh sáng, nói rằng máy tính này không hoàn toàn tắt máy.
"Phó Uyên, cậu đến xem." Từ Ngư kêu lên.
Phó Uyên đi qua, nhìn thoáng qua mở màn hình, lại ấn công tắc máy chủ, phát hiện máy tính chỉ ở trạng thái chờ.
"Mở ra xem một chút." Từ Ngư nói.
"Có mật mã." Phó Uyên bấm tài khoản bật lên nhập mật khẩu.
Từ Ngư: "Vậy thì làm sao bây giờ?"
Phó Uyên lại tắt màn hình nói: "Đã có đáp án rồi.
"
"Hả?" Từ Ngư có chút khó hiểu.
"Dây điện của những chiếc loa kia được kết nối trong văn phòng này, không có khả năng có người khác có thể khống chế, không có công tắc rõ ràng, máy tính lại ở trạng thái chờ, chứng tỏ điều khiển còi cũng không phải là công tắc gì, mà là một chương trình mở theo thời gian." Phó Uyên nói.
Từ Ngư nghe hiểu, loại thủ tục này rất đơn giản, có lẽ lúc mua loa còn có thể kèm theo.
"Tại sao Trịnh Ái lại làm như vậy?" Từ Ngư có chút nghĩ không ra.
Theo