Từ Ngư cũng cảm thấy không thích hợp, làm sao có thể để cho một bệnh nhân mắc bệnh nan y đi ở tầng hầm, ngẫm lại cũng không thích hợp.
Đến phía dưới, Vương Thục mở ra một cánh cửa trước, ánh đèn cảm ứng bên trong sáng lên, ánh đèn trắng bệch chiếu sáng toàn bộ tầng hầm.
Ở giữa đặt một cái giường bệnh, trên giường nằm một thiếu niên trắng bệch, trong lồng oxy thở ra sương mù màu trắng cho thấy hắn còn sống.
Có lẽ là nghe được thanh âm bọn họ vào cửa, thiếu niên trên giường mở mắt ra.
Hắn không nhìn người khác, mà vẫn nhìn chằm chằm Từ Ngư, sau đó suy yếu kêu một tiếng "Anh trai".
Không thể không nói, Từ Ngư lập tức mềm lòng, khi nhìn thấy từ khang diện mạo kia, anh không chút hoài nghi đó là huynh đệ cùng mình có huyết thống.
Vì thế Từ Ngư đi về phía Từ Khang, hắn không ý thức được mình không đến gần một bước, dưới chân liền mơ hồ hiện ra chú văn.
Phó Uyên nhíu mày, Vương Thục ở phía sau hắn sắc mặt âm u xuống, nàng từ trong quần áo lấy ra một thanh thái đao phương Tây, sau đó chậm rãi tới gần Phó Uyên.
Từ Đạo Ninh khẩn trương trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, Từ Ngư ở gần Từ Khang, phát hiện Từ Khang nở nụ cười.
Đó không phải là một nụ cười hiền lành, mà là một nụ cười khát vọng tột cùng trong số những người khiếp nhặt.
Điều này làm cho Từ Ngư cảm thấy không thích hợp, tiếp theo anh liền ở trên màn hình máy điện tâm đồ nhìn thấy Vương Thục cầm đao tới gần Phó Uyên.
Từ Ngư lập tức xoay người hô to: "Phó Uyên cẩn thận.
"
Phó Uyên sớm đã có phòng bị, lập tức né tránh, Từ Khang trên giường không biết khí lực ở đâu, một phen rút kim tiêm bị thương của mình ra, sau đó gắt gao bắt lấy cánh tay Từ Ngư.
Từ Đạo Ninh nhào về phía Từ Ngư, Từ Ngư bị nhào lên giường, Từ Khang từ dưới gối lấy ra một thanh đao.
"Anh trai cứu em đi." Từ Khang vừa nói vừa cầm dao kề vào cổ Từ Ngư.
Vương Thục thấy tập kích thất bại, trực tiếp ném dao nhà bếp xuống, sau đó niệm chú ngữ, từ đáy tủ bò ra rất nhiều người ngẫu nhiên.
Những người này ngẫu nhiên không giống với những gì họ nhìn thấy trước đó, chỉ có một người nhìn quen thuộc.
"Phó gia tiểu tử, cho ngươi đường sống ngươi không đi, vậy chôn cùng đi." Vương Thục kéo tay, những người đó ngẫu nhiên sống lại, chạy về phía Phó Uyên.
Bên kia Từ Ngư một cước đá văng Từ Đạo Ninh, Từ Đạo Ninh mỗi ngày ngồi văn phòng đương nhiên không liều lại được Từ Ngư trẻ tuổi như vậy.
Sau đó, Từ Ngư nắm lấy cổ tay cầm dao của Từ Khang, anh nhìn chằm chằm Từ Khang nói: "Buông tay cho tôi."
"Không, tôi muốn sống." Nhãn cầu Từ Khang xuất hiện rất nhiều tơ máu đỏ, dụng cụ chung quanh vang lên cảnh báo.
Từ Khang rốt cuộc là một bệnh nhân, Từ Ngư rất nhanh đoạt đao ném ra xa.
Từ Khang thoát lực giống như liệt giường nói: "Anh trai con không đi được, mẹ đã giăng lưới thiên la địa võng.
"
Nói xong Từ Ngư mới nhận ra trên mặt đất có gì đó không đúng, những chú văn kia giống như ngòi nổ dần dần hiện ra toàn bộ bộ dáng.
Từ Đạo Ninh đứng lên lại hướng Từ Ngư công kích, Từ Ngư trực tiếp cho hắn một quyền, Từ Đạo Ninh chảy máu mũi ngã xuống đất.
Từ Ngư chạy ra ngoài: "Phó Uyên chạy mau.
"
Sau đó trên mặt đất đột nhiên xuất hiện thứ giống như dây leo, quấn lấy hai chân Từ Ngư.
Từ Ngư trực tiếp ngã xuống đất, dây leo kia có gai, trên đùi Từ Ngư bắt đầu chảy máu.
Phó Uyên thấy thế, lập tức hiểu, cậu ném ra phù chú, lại thả ra hồng tuyến, sau đó né tránh con rối chạy về phía Từ Ngư.
Dây leo kia còn đang lan tràn trên người hắn, những cái gai đâm thủng da anh làm cho Từ Ngư kêu lên đau đớn.
"A..."
Từ Khang thì giống như có khí lực, hắn từ trên giường bò xuống, sau đó bò về phía Từ Ngư, trên mặt mang theo ý cười đáng kinh ngạc.
Phó Uyên chạy tới ôm lấy Từ Ngư, sau đó lấy chủy thủ ra cắt dây leo, nhưng chủy thủ bình thường đối với dây leo không có tác dụng gì.
Phó Uyên mắng một tiếng, sau đó lấy ra một tờ phù chú thiêu rụi, tro tàn rơi trên dây leo, gai dây leo từ trong thịt Từ Ngư lui ra, Phó Uyên nhân cơ hội cắt đứt dây leo.
Từ Ngư đau môi đều trắng bệch, nhưng anh nhìn thấy Vương Thục cùng con rối chạy tới, Từ Ngư đẩy Phó Uyên ra.
"Đừng để ý đến tôi, cậu đi nhanh đi." Từ Ngư nhìn Phó Uyên hô.
Phó Uyên cau mày không nói gì, dưới tay phải cậu buông xuống xuất hiện một đạo khí lưu đủ để vặn vẹo không gian.
Tiếp theo từ trong tay áo Phó Uyên xuất hiện rất nhiều hồng tuyến, sau đó quấn tới trên đạo khí lưu này, dần dần phác họa ra bộ dáng một thanh kiếm.
Lúc từng cùng quỷ vương đối chiến Phó Uyên xuất ra Trảm Hồn Kiếm, đó là kiếm chỉ có ở Quỷ giới mới có thể nhìn thấy, hiện giờ dùng loại hình thức này hiện thân.
Từ Khang bò sát Từ Ngư, sau đó bắt lấy cánh tay Từ Ngư cắn lên.
Từ Ngư kêu đau một tiếng sau đó hướng về phía mặt Từ Khang chính là một quyền, nhưng mà Hiện tại Từ Khang giống như là quỷ đói chết nhìn thấy thịt, gắt gao cắn cánh tay Từ Ngư không buông tay.
Từ Ngư một tay bóp cổ Từ Khang: "Buông ra! "
Từ Khang ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Ngư, Từ Ngư bắt đầu dùng sức, Vương Thục thấy thế không đúng, chạy tới, Phó Uyên thì dùng kiếm ngăn cản đường đi của nàng.
Vương Thục chỉ huy con rối công kích Phó Uyên, Phó Uyên lại là một kiếm một người, Vương Thục nhận thấy được trạng thái của Phó Uyên