Lắc đầu một cái, Bảo Nam chậm rãi ra khỏi phòng tiệc, thuận tiện hỏi đường đến phòng đấu giá. Tính cách của hai người họ khác nhau một trời một vực, sao anh lại có thể đánh đồng cô ta với em gái anh? Là vì sau cái chết của Candy, anh lúc nào cũng dằn vặt và đau khổ, nên chỉ cần một người có một điểm nào đó, từ ánh mắt, đôi môi, nụ cười, thậm chí là thần thái và cử chỉ hơi giống Candy, cũng đủ để cho anh điếng người hồi lâu? Vì sao gần mười năm rồi vẫn cứ như vậy? Có một chấp niệm mà người đời không thể chấp nhận vẫn luôn ngự trị một góc trong trái tim, mà anh đôi khi cũng tự khinh bỉ chính mình, tại sao nhiều lúc lại coi Thùy Trâm là người thay thế, khi đối diện với cô lại không ngừng tìm kiếm bóng hình của Candy...
Lúc đến phòng đấu giá, buổi đấu giá đã trôi đi phân nửa, Bảo Nam đi vòng để tránh làm ảnh hưởng đến mọi người. Sau khi được phục vụ dẫn đến hàng ghế vip, anh có hơi bất ngờ, người ngồi cạnh anh lại là Bảo Nhi. Bảo Nam cười khẩy, nghi ngờ của bọn anh là có căn cứ, thân phận của Bảo Nhi đâu có tầm thường như cô ta vẫn nói.
Cảm nhận được có người ngồi xuống, đúng lúc quay qua thì thấy Bảo Nam, Bảo Nhi nhíu mày, trái đất này đúng là tròn thật. Sau đó, nó buồn chán dõi mắt lên bục đấu giá.
Lúc này, bộ sưu tập thứ ba đã được đưa lên, đây là bộ sưu tập Thu Đông của một trong những nhà thiết kế mới nổi, rất có tiếng trong giới. Bảo Nhi nhìn kĩ, đúng là màu sắc, kiểu dáng, các đường cắt may rất hài hòa, nhưng đây là phong cách dành cho mấy vị phu nhân tuổi trung niên, vì vậy, lại một lần nữa nó thấy không có hứng thú. Tiếp đó, vài người tranh giành nhau ra giá, cuối cùng, mẫu thiết kế đó đã thuộc về một vị phu nhân người Nhật Bản.
Vật đấu giá thứ tư rồi thứ năm cũng như vậy, Bảo Nhi ngồi xem mà không khỏi cảm khái, mấy người này hẳn là thừa tiền, nhiều mẫu quần áo trông dị chết đi được, hẳn mặc khi đi đường sẽ bị người ta dị nghị, nhưng họ vẫn cắn răng bỏ một số tiền không nhỏ để mua về. Thở dài một cái, đột nhiên nó thấy mình không bắt kịp tư tưởng về xu hướng thời trang của thế giới, ngồi đây một lúc đã thấy bí bách hết cả người, may mà bây giờ đã đến phần đấu giá cuối cùng.
Trên bục, người chủ trì cười, hắng giọng ra vẻ trịnh trọng nói, ""Sau đây, chúng tôi sẽ đưa lên mẫu thiết kế cuối cùng. Các vị tiểu thư có phải cảm thấy hơi nhàm chán vì những bộ sưu tập không phù hợp với tuổi của mình? Nhưng bây giờ, thiết kế của nhà thiết kế trẻ Sophia sẽ không làm các bạn cảm thấy thất vọng.""
Người đó vừa dứt lời, hẳn nhiên nhiều vị tiểu thư cảm thấy tò mò, chăm chú dõi mắt lên khán đài. Họ muốn xem xem thứ gì có thể làm họ cảm thấy thích thú.
Tiếp theo, có hai chàng trai phía sau sân khấu bưng lên một cái bàn, trên cái bàn đó có một lồng kính hình vuông trong suốt nhưng lại bị che bởi một mảnh vải màu đen. Người chủ trì mỉm cười, đến gần chiếc bàn, giật mảnh vải để sang bên cạnh, bên trong lồng kính có duy nhất một sợi dây chuyền. Sợi dây được trưng bày nhìn qua tưởng chừng đơn giản, tuy nhiên, nếu ai là ""tay chơi"" kim cương, liếc qua đã biết, sợi dây chuyền này không chỉ có giá trị về mặt vật chất mà còn có giá trị cao về mặt thẩm mỹ. Người trên sân khấu tiếp tục giới thiệu, ""Dây chuyền kim cương mang tên ""hoa hồng Ruby"" lấy cảm hứng từ hoa hồng, loài hoa của tình yêu. Mặt của sợi dây là hình bông hồng được khắc từ kim cương đỏ ở giữa, ngoài ra, nó còn được bao bọc bởi hơn 100 viên kim cương nhỏ vô cùng tinh xảo. Tin chắc ""hoa hồng Ruby"" đã làm hài lòng nhiều người. Vì vậy, giá khởi điểm mà Sophia đưa ra là 2 triệu USD. Thời gian trả giá, bắt đầu!""
Shit! Đúng là giết người không cần đao, nhiều cô gái cau mày, bất quá, họ thích!
Thảo luận một hồi, lập tức, đã có người nói, ""2,5 triệu.""
Người khác tiếp lời,""3 triệu.""
""3,5 triệu.""
...
Giá vẫn tăng lên ầm ầm, Bảo Nhi giật tay áo của Park Jun Ho, ""Lát nữa, anh tùy tiện đưa ra một giá đi, tôi muốn sợi dây chuyền này.""
Thấy Park Jun Ho gật đầu, nó mới tiếp tục theo dõi tình hình ở bên dưới.
Mới quay đi một lúc mà con số đã lên tới 6 triệu. Người trả giá là một vị tiểu thư Châu Á mang quốc tịch Anh. Cô ta chỉ đang độ 16, 17 tuổi nhưng lại có bề ngoài chững chạc, trầm ổn, khuôn mặt tuy chưa được coi là mỹ nhân nhưng các đường nét lại vô cùng thanh tú, tạo cho người đối diện một cảm giác nhẹ nhàng, vô cùng dễ chịu. Bảo Nhi trầm tư, đây chính là thiên kim của Trần gia, cũng đồng thời là em gái của Bảo Nam, trước đây nó chưa từng biết đến sự tồn tại của cô ta... nhưng xem ra với tình hình hiện tại, để đoạt được sợi dây chuyền này hơi có chút khó khăn rồi.
Cả khán phòng im phăng phắc, mặc dù có nhiều người ưng ý với sợi dây chuyền nhưng bỏ một số tiền lớn hơn để sở hữu nó thì họ chơi không nổi. Hơn nữa, đừng nhìn vẻ ngoài của tiểu thư Trần gia mà bị đánh lừa, vài người bạn thân của cô ta biết ẩn sau cái vẻ nhu hòa đó chính là sự thâm độc khó có thể tưởng tượng, ai biết cô ta mà không có được
""hoa hồng Ruby"" thì cô ta sẽ ngầm gây ra tai họa gì. Vì hai lý do như vậy mà màn ra giá kết thúc.
""Có ai ra giá cao hơn không?"" Người chủ trì hỏi.
Không có ai trả lời.
""6 triệu lần thứ nhất.""
""...""
""6 triệu lần thứ hai.""
Người chủ trì chuẩn bị gõ búa lần cuối cùng, bật ra hai chữ ""thành giao"" thì ngay lúc này có một người lạnh lẽo hô, ""8 triệu.""
Bầu không khí bỗng chốc trở nên xôn xao, 8 triệu? Vị đại gia nào chơi khủng vậy? Vì một sợi dây chuyền mà mất đi một số tiền lớn, hơn nữa còn gây thù chuốc oán với thiên kim Trần gia, hình như không đáng thì phải!
Nhưng những suy nghĩ ""không đáng"" đó ngay lập tức phải chấm dứt khi tất cả mọi người đều biết Bảo Nam chính là người vừa hô giá. Đừng đùa, chỉ dựa vào cổ phần từ khi sinh ra đã có trong Trần gia, kể cả đứa trẻ bé nhất cũng là đại gia, huống gì Trần Gia Bảo Nam - vị thiếu gia trong tương lai sẽ nắm toàn quyền điều hành tập đoàn của gia tộc này. Với cả thiên kim của Trần gia - em gái của anh ta chẳng lẽ lại tìm cách sinh sự với anh trai mình. Nhưng điều khiến bất cứ ai, kể cả nó cũng phải tò mò là tại sao Bảo Nam nếu thích ""hoa hồng Ruby"" thì khi về không lấy nó từ tay em gái mà phải tốn thêm 2 triệu nữa, cô ta bảo đảm sẽ không có ý kiến.
""Chẳng lẽ hai anh em nhà này lại bất hòa?"" Bảo Nhi nghĩ thầm.
""8 triệu lần thứ nhất.""
""...""
""8 triệu lần thứ hai.""
""...""
Vào đúng thời khắc quan trọng nhất thì lại một lần nữa có một cái giá dọa người vang lên, ""9 triệu.""
Người trả giá chính là Park Jun Ho, ai cũng toát mồ hôi, một ngôi sao mới nổi chẳng lẽ lại giàu đến thế.
""10 triệu."" Bảo Nam liếc hai con người bên cạnh, hô tiếp.
Thấy Park Jun Ho khó xử, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như muốn nói ""cứ tiếp tục"" của Bảo Nhi thì anh ta mới bình tĩnh nói tiếp, ""10,5 triệu."" Khi thốt ra lời này, chính anh ta cũng cảm thấy đau lòng, tiếc tiền muốn chết.
""12 triệu.""
Bảo Nhi nghiến răng, làm ơn đi, vị hôn thê của anh đâu có thiếu mấy thứ đồ như thế này. Sợi dây chuyền này tôi phải có được. Vì vậy Park Jun Ho lại nói, ""13 triệu."" Đây là giá cuối cùng nó có thể đưa ra rồi, nó không thể dùng tiền của mẹ nhiều hơn nữa.
Những tiếng ""ồ"" tràn ngập khắp khán phòng. Hôm nay đến đây tuy không có được thứ mình muốn, nhưng như thế này thôi cũng đủ vui rồi.
Bảo Nam nhếch mép, cô ta đâu phải là dạng vừa, có điều, hôm nay, anh không thể không có được ""hoa hồng Ruby"". Chuẩn bị hô con số lên tới 16 triệu nhưng khi quay qua, chạm phải ánh mắt của Bảo Nhi thì Bảo Nam bỗng chốc chấn động, các giác quan như bị tê liệt, trong giây lát, tất cả mọi thứ như bị cuốn theo đôi mắt ấy. Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Bảo Nhi, nhưng lúc này, ánh mắt to tròn, ánh lên vẻ bướng bỉnh, nhất định phải có được thứ mình thích giống như một đứa trẻ khiến anh có một cảm giác vô cùng thân thuộc. Bảo Nam nhớ trước đây, khi không vừa lòng hoặc muốn cướp được thứ gì đó từ tay anh, Candy cũng đều nhìn anh với ánh mắt như vậy. Đôi mắt ấy, chính là một trong những phần ký ức đẹp đẽ nhất trong tuổi thơ của anh.
""13 triệu lần thứ nhất.""
Bảo Nam không nói gì.
""13 triệu lần thứ hai.""
Mọi người vẫn chờ đợi nhưng lại phải nhận lấy thất vọng.
Cuối cùng, người chủ trì mỉm cười, gõ tiếng búa vang dội đến mọi ngóc ngách, bấy giờ, Bảo Nam mới bừng tỉnh, nhưng đã quá muộn, ""Thành giao, dây chuyền ""hoa hồng Ruby"" thuộc về nam ca sĩ Park Jun Ho.""
Trước khi buổi đấu giá kết thúc, mọi người nhiệt liệt vỗ tay, Bảo Nhi mỉm cười, Bảo Nam siết chặt tay thành nắm đấm, chết tiệt, chỉ trong một buổi tối, có đến hai lần anh thất thần vì cô ta.
""Đi thôi."" Bảo Nhi nói với Park Jun Ho, cùng anh ta ra khỏi phòng đấu giá. Nó cũng vừa thấy mẹ cùng vài vị phu nhân đi ra khỏi hội trường.
Lúc này, Bảo Nam vẫn ngồi tại chỗ, có vài vị thiếu gia và tiểu thư muốn đi đến bắt chuyện với anh nhưng đều bị Trần An Khuê đuổi khéo. Cô ta bước gần đến chỗ của Bảo Nam, nhẹ nhàng nói, ""Anh, em có thể thương lượng với Park Jun Ho để mua lại sợi dây chuyền đó.""
Bảo Nam đứng lên, đi ngang qua Trần An Khuê, không nhìn cô ta lấy một cái khiến cho cô ta sầm mặt, nhưng rất nhanh chóng, bộ mặt đó đã bị cô ta thu lại, che dấu dưới giọng nói ủy khuất, ""Anh hai...""
""Đừng dùng giọng điệu buồn nôn đó để gọi tôi. Nên nhớ, cô không phải là em gái tôi!"" Bảo Nam lạnh lùng cắt lời.
Trần An Khuê nhìn theo bóng lưng của Bảo Nam, lúc này, ánh mắt cô ta mới lóe lên tia hung ác, em gái anh ư? Nó chết lâu rồi.