A!
Cảm giác tê ngứa nhưng lại mát lạnh, mềm mại ở hai bên cổ khiến Bảo Nhi thoát ra khỏi trạng thái đờ đẫn. Mọi chuyện cứ như một cơn ác mộng nhưng khi tỉnh dậy lại phát hiện tất cả đều là sự thật. Nếu đúng như vậy thì sao? Mắt Bảo Nhi long lanh ánh nước, nó thực sự không biết phải đối mặt với những điều này như thế nào.
""Có phải hơi rát không? Cháu yên tâm, xong rồi."" Trần Yên Đan sau khi bôi xong thuốc lên các vết bầm trên cổ Bảo Nhi, mới đầy quan tâm lên tiếng. Nói đoạn, bà đặt tuýp thuốc còn thừa, số bông gòn còn sót lại lên khay y tế, phẩy tay cho quản gia và tất cả người hầu lui xuống.
Bảo Nhi hai khủy tay chống lên gối, cúi gập người ôm mặt, cô bé dường như vẫn chưa bình tâm được sau cú sốc ban nãy. Cũng phải thôi, nhớ lại tình cảnh khi đó, Trần Yên Đan vừa bất lực vừa giận dữ, nếu lúc đó bà không theo quản gia lên kịp thì Bảo Nhi bây giờ có lẽ đã thực sự chết dưới tay con trai bà.
Nhìn đứa trẻ xinh đẹp, đáng thương trước mặt, Trần Yên Đan cảm thấy vô cùng có lỗi, đáng lẽ ra bà nên dặn trước mới phải, Bảo Nhi chắc cũng giống An Khuê, là thiên kim tiểu thư từ nhỏ được mọi người nâng niu trên tay, sao có thể chịu nổi nỗi ấm ức này.
Trần Yên Đan nắm lấy hai bàn tay Bảo Nhi, gỡ tay nó xuống khiến nó phải ngồi thẳng người đối diện với bà, cứ tưởng rằng cô bé đang khóc, nhưng sự bình tĩnh trên khuôn mặt Bảo Nhi khiến bà thoáng có chút giật mình. Có phải bà bị hoa mắt vì đã nhận thấy đằng sau vẻ bình thản ấy là loại lạnh lẽo nhưng lại bối rối, đau khổ đến tột cùng của Bảo Nhi? Cô bé còn chưa tròn mười bảy tuổi nhưng lại che dấu cảm xúc rất giỏi.
Cụm từ ""che dấu cảm xúc rất giỏi"" vừa bật lên trong suy nghĩ, Trần Yên Đan liền cười đau khổ, trong phút chốc, bà lại nhớ đến cô con gái út của mình, Candy nhiều lúc không thể hiện rõ mình đang vui hay đang buồn, bướng bỉnh một cách kỳ lạ. Trần Yên Đan bất giác đưa tay định chạm vào má Bảo Nhi theo thói quen tưởng như đã ngủ quên từ rất lâu, nhưng bà lại không có cơ hội ấy bởi nó đột ngột đứng lên, khách sáo nói, ""Làm phiền bác rồi. Mong bác chuyển lời tới Bảo Nam rằng cháu xin lỗi.""
Trần Yên Đan bừng tỉnh, bà vừa rồi lại hoàn toàn coi Bảo Nhi là Candy mà hành động có chút kỳ lạ, thất thố. Biết Bảo Nhi nói lời đó là vì không muốn nán lại tòa thành này, bà cũng không ngăn cản mà bảo quản gia sai người đưa nó về khách sạn. Bà thôi không giữ Bảo Nhi lại một mặt vì khó xử, mặt còn lại vì không muốn nhìn thấy Bảo Nhi là lại nhớ về Candy.
Trần Yên Đan chỉnh lại váy áo, điềm tĩnh tiễn Bảo Nhi ra cửa, đợi cho nó lên chiếc xe mà mình chuẩn bị sẵn rồi mới quay người đi vào tòa thành: có những người ngay từ lần đầu tiên gặp mặt bạn đã yêu mến, nhưng bạn thật sự đã vô tình làm tổn thương đối phương. Trần Yên Đan nghĩ rằng, nếu sau này bà và Bảo Nam cùng lúc gặp lại Bảo Nhi, bà nhất định sẽ bắt đứa con trai kiêu ngạo của mình cúi đầu xin lỗi cô bé.
Trên xe, Bảo Nhi nhắm mắt dựa vào thành ghế, trước khi xe lăn bánh, tài xế cất tiếng hỏi, ""Tiểu thư, cô muốn đi đâu?""
Nó mở mắt, nói tên khách sạn mình đang ở. Hy vọng mẹ chưa về nước, bỏ nó một mình ở lại đây, bây giờ, nó có vô vàn chuyện muốn hỏi bà. Không hiểu sao nó có một cảm giác, mọi việc xảy ra với nó trong sáng hôm nay là do mẹ ""cố tình"" sắp đặt. Còn Trần An Khuê, có khi cô ta chỉ là vô tình góp phần tạo nên nút thắt cho câu chuyện, giúp câu chuyện đạt đến cao trào ngoài dự liệu của ""người viết"".
Bên tai bỗng vang lên tiếng chó sủa, Bảo Nhi định thần lại, nhìn ra cửa kính xe, bóng dáng một chú chó đang từ trong nhà lao ra hiện lên trong tầm mắt, theo sau chú chó có hai cô hầu đang hớt hải chạy theo, đây chắc là chó cưng của vị chủ nhân nào đó trong tòa thành. Ngây người trong giây lát, Bảo Nhi chưa kịp nhìn kĩ lại dáng vẻ của chú chó thì tài xế đã nhấn chân ga, chiếc xe nhanh chóng ra khỏi khuôn viên của tòa thành Trần gia.
Khi chiếc xe dừng lại trước cửa lớn của khách sạn, Bảo Nhi xuống xe. Quản lý đại sảnh thấy nó đi vào liền ra đón, ""Tiểu thư, bữa trưa...""
Bảo Nhi bước vội vào thang máy, lạnh nhạt liếc mắt khiến nụ cười niềm nở trên mặt quản lý trở nên cứng đờ, ""Thôi khỏi.""
Cửa thang máy khép lại, đưa tay ấn tầng có phòng mình ở. Trong thang máy rõ ràng có điều hòa nhưng ruột gan nó vẫn cứ nóng bừng, thời gian chậm rì rì trôi qua, cuối cùng đã lên được đến tầng năm mươi, nó vội vã vào căn phòng duy nhất ở trên tầng. Trong phòng có người, nhưng Bảo Nhi chưa kịp mừng rỡ thì lại phát hiện người ngồi trên sofa là thư ký Jeong. Sắc mặt nó xấu đến cực điểm, ""Mẹ tôi đâu?""
Trước Bảo Nhi, Jeong có hơi e dè, sau lần gặp mặt thứ nhất, cô không có ấn tượng tốt với Bảo Nhi, ""Tiểu thư, chủ tịch về Hàn Quốc và dặn tôi ở lại đây xử lý nốt một vài công việc, đồng thời nhờ tôi nhắn với tiểu thư...""
Jeong mới nói được một nửa thì Bảo Nhi đã tức giận hét lên, ""Cút, ai khiến cô ở đây!""
Jeong tái mặt, lẩn ngay ra ngoài, trong ngày hôm nay rõ ràng cô đâu có đắc tội với Bảo Nhi, sao cô lại bị quát oan thế này? Đúng là người giàu khó chiều, đặc biệt là với mấy vị tiểu thư được chiều hóa kiêu, coi mình như bà hoàng như con gái của chủ tịch.
Đương nhiên Jeong không biết, giờ đây, Bảo Nhi chỉ có thể dùng cô ta làm bao trút giận để quên đi sự tuyệt vọng ở đáy lòng.
Trong phòng chỉ còn mỗi một mình, nó bất lực thả người ngã xuống, đầu gối vì đập mạnh mà đau nhói, nó dùng hai tay chống người lên, nước mắt vô thức lã chã tuôn rơi, đớn đau mà vô vọng.
Điện thoại chắc chắn đã hỏng rồi, dữ liệu ảnh trong đó chưa chắc đã khôi phục được lại, trong đó có rất nhiều ảnh mà nó chụp trộm Hà Duy, hơn nữa, còn có hai tấm hình chụp Candy, em gái của Bảo Nam. Nhưng Bảo Nhi thậm chí không hề oán hận Bảo Nam, bởi vì lần này nó sai thật rồi. Sai vì đã vào căn phòng không nên vào, sai vì trong lúc hốt hoảng đã vô tình lùi
người vào tủ đồ chơi, khiến nhiều vật trên đó không còn nguyên vẹn như trước, hơn cả là sai vì nó đã quá kiêu ngạo, tự tin chắc chắn rằng sau ngày Hà Duy Ra đi, không ai có thể làm cho nó đau khổ và sợ hãi.
""Con không biết vì sao ba lại ghét Trần gia như vậy, nhưng ba yên tâm, sau này con chắc chắn sẽ giết chết Bảo Nam, làm cho Trần gia hoàn toàn biến mất.""
Nó đã từng nói với ba như vậy, nhưng liệu rằng khi điều không thể lại là sự thật, người nó luôn kiếm tìm lại là họ, nó có thể tuyệt tình giết chết... anh trai của mình không?
Tất nhiên là không, tìm lại gia đình ruột thịt là khát vọng mà nó ấp ủ tận đáy lòng từ nhiều năm nay, sao nó có thể chính tay hủy hoại điều mình khao khát. Nhưng nó tin rằng nếu tương lai nó buộc phải chọn giữa Nguyễn gia và Trần gia, nó sẽ không chọn ai cả, nó sẽ chọn tự kết liễu chính bản thân mình để không ai phải khó xử. Còn ân oán giữa ba và Trần gia, chỉ có thể để người còn sống tự giải quyết với nhau mà thôi.
Hơn bốn tiếng sau.
Thủ đô London ban sáng còn nắng gắt nhưng giờ trời bất chợt đổ cơn mưa. Mưa to, nước giăng trắng xóa, xứ Anh vốn lạnh nay lại giảm xuống mấy độ, khiến cho tiết trời dù không phải trong mùa đông nhưng cũng thêm vài phần lạnh giá.
Ba rưỡi chiều tại tòa thành Trần gia. Thư phòng yên tĩnh, sáng trưng với các kệ sách lớn, không gian im lặng đến nghiêm túc, tạo cảm giác đây không phải là phòng làm việc gia đình mà là một thư viện thu nhỏ. Ở vị trí gần cửa sổ, trên bàn làm việc, Bảo Nam nhíu mày, day day huyệt thái dương, các bản báo cáo tổng kết chi bộ, doanh thu của tập đoàn trong vài tháng gần đây chất đầy như núi với các con số chằng chịt đang chờ anh xem xét.
Công việc kiểm kê, tính toán lại sổ sách này tưởng dễ nhưng vô cùng mất thời gian, dễ nhanh tạo cảm giác chán nản, làm người ta dễ thấy nhàm chán. Nhưng trong thời gian làm việc, Bảo Nam hết sức tập trung bởi anh biết chỉ cần nhầm lẫn một con số, hậu quả đem lại sẽ không thể tưởng. Tuy vậy chỉ hơn một tiếng sau, mọi việc đã đâu vào đấy, tập đoàn năm nay làm ăn vô cùng thuận lợi, các chi nhánh ngày càng được mở rộng, có ở khắp mọi nơi, điều này cũng coi như là thành tựu xứng đáng mà anh đã dùng bao đêm gần như thức trắng để đánh đổi. Chỉ còn một thời gian nữa Bảo Nam sẽ tiếp quản tập đoàn của gia tộc, công việc lúc đó sẽ ngày càng bộn bề, thời gian làm tối sẽ không đủ, đến lúc đó không hiểu một ngày anh còn bao nhiêu tiếng để có thể giúp bản thân tự thư giãn.
Bảo Nam nhấp ngụm cà phê đã nguội lạnh, sắp xếp lại văn kiện, đúng lúc, chuông điện thoại reo vang. Bảo Nam không nhìn tên mà trực tiếp nghe máy, đáp lại anh là tiếng nhạc xập xình, cho thấy người ở đầu dây bên kia đang ở vũ trường hoặc quán bar. Bảo Nam dời mắt khỏi đống giấy tờ, nhìn vào màn hình điện thoại, giây tiếp theo anh áp điện thoại vào tai, trầm giọng nói, ""Muộn rồi, em không ở nhà à?""
""Bao giờ anh về?"" Cô gái không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng nói vang đến rất ngọt ngào.
""Ngày kia.""
Im lặng một lúc, Thùy Trâm hỏi tiếp, Bảo Nam có cảm giác có điều gì đó không ổn, nhưng anh chưa kịp đào sâu suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng nói của Thùy Trâm, ""Anh không có điều gì muốn nói với em à?""
Tâm trạng hôm nay của Bảo Nam vốn không tốt, nay lại bị Thùy Trâm hỏi dò nên cô khô không biết cô đã khiến anh càng thêm buồn bực, ""Em nói rõ xem nào.""
Thùy Trâm không đáp, Bảo Nam thật sự hết kiên nhẫn.
""Thiếu gia."" Đúng lúc này quản gia gõ cửa đi vào. Thấy vậy trước khi đặt máy xuống, Bảo Nam hờ hững nói vào điện thoại, ""Anh có chút việc, mình nói chuyện sau.""
Ở phía bên kia, Thùy Trâm sững sờ nhìn tín hiệu đã ngắt kết nối. Người ngoài nhìn vào đều tưởng cô và Bảo Nam vô cùng hạnh phúc, nhưng chỉ có cô mới biết anh thực lòng chưa bao giờ yêu cô, thậm chí cuộc điện thoại nào giữa hai người cũng luôn ngắn và tẻ nhạt như vậy. Bảo Nam bao giờ cũng là người dập máy trước, chưa bao giờ hỏi xem cô vì sao lại gọi anh, lần này cũng vậy.
Nhớ lại nhiều bài báo cùng đăng một tin kèm theo tiêu đề chói mắt ngày hôm nay, Thùy Trâm thấy lồng ngực mình đau nhói. Cô không lấy cốc rượu ở trước mặt mà lấy nguyên chai whisky tu ừng ực. Uống nhiều rượu mạnh khiến cổ họng cô bỏng rát, lục phủ ngũ tạng quặn đau như chính đáy lòng nhưng vì rượu từ lâu đã thành thức uống quen thuộc nên cô khó có thể say, càng không thể mượn rượu để quên đi thực tại. Một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má, Hà My nhìn thấy điều này thì không thể nhịn được nữa, cô rướn người lên, giật lấy chai rượu trên tay của Thùy Trâm, ""Đừng uống nữa, khi chưa làm rõ chuyện với hai người họ thì mày đã tự hủy hoại chính mình rồi.""
Thùy Trâm đưa tay gạt nước mắt, né tránh ý tứ trách móc của Hà My. Sau đó cô gọi phục vụ, gọi thêm vài loại rượu khác. Hà My và Quang Anh nhìn nhau, thở dài thườn thượt. Thùy Trâm rót rượu vào cốc của hai đứa bạn, hào sảng nói, ""Uống đi, hôm nay tao mời.""
Đêm ở Hà Nội vẫn cứ tiếp diễn, nhưng trong chốn vui chơi như ở quán bar này, chẳng có ai để tâm xem thời gian đã trôi bao lâu. Vì đơn giản đây là nơi ăn chơi sa đọa giúp nhiều kẻ quên đi đêm dài tẻ nhạt, cũng là nơi để vài người mượn rượu giải sầu.