Trong suốt những ngày dưỡng thương, Hiểu Du không tài nào hiểu nổi những lời nói ngày càng kỳ quái của ông bà Walker. Sau khi tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên giường bệnh, ý nghĩ đầu tiên của nó chỉ là: hóa ra, mình vẫn chưa chết!
Hiểu Du cố gắng cử động người, nhưng ngoài cơn đau truyền đến từ nơi lồng ngực, thì nó chẳng thể điều khiển được thân thể như nó đang muốn. Hiểu Du gọi người giúp đỡ, nhưng dường như sau cơn “thập tử nhất sinh”, nó cũng không còn đủ sức để mở miệng, tiếng nói muốn phát ra, lại bị thay thế bằng những tiếng rên khe khẽ.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh mở ra. Một toán các bác sĩ đi vào. Nữ y tá trông thấy Hiểu Du đang dùng ánh mắt yếu ớt để nhìn cô ta, sau thoáng kinh ngạc, cô ta lập tức chạy đi mất dạng. Cùng lúc, vị trưởng khoa già dặn đã đi đến trước giường của nó. Ông ta búng tay vào gần sát lỗ tai của Hiểu Du, tiếng “tách” làm nó hơi nhăn mặt. Cái khua tay tiếp đó của vị trưởng khoa, cũng khiến Hiểu Du nheo lại đôi mắt.
Biểu hiện của Hiểu Du khiến trưởng khoa rất hài lòng. Phản ứng nhận biết của cô bé rất bình thường, chứng tỏ không có di chứng phát sinh. Dưới cái nhìn khó hiểu của Hiểu Du, ông ta còn hỏi, “Trần tiểu thư, cháu thấy thế nào?”
Trần tiểu thư? Bác sĩ đang nói chuyện với nó à? Dù rằng bố bảo nó mang họ Trần, nhưng ngoài bố mẹ ra, ai cũng nghĩ nó mang họ Walker cơ mà, ngay đến cả nó, cũng nghĩ như vậy.
Hiểu Du lúng túng muốn giải thích, đương lúc đó, nó nghe có tiếng đế giày cao gót nện dồn dập xuống nền nhà. Hiểu Du chuyển hướng nhìn ra phía sau, nhưng lại có một bóng người che khuất tầm mắt của nó, “Con gái, con tỉnh lại rồi!” Đối diện với đồng tử của Hiểu Du là khuôn mặt giàn giụa nước mắt của bà Walker. Bấy giờ, đến bên cạnh bà, còn có cả bố và ông nội.
Hốc mắt đỏ lên, trong khoảnh khắc đó, Hiểu Du mới nhận ra, nó đã suýt vĩnh viễn phải rời xa gia đình. Cuối cùng đã có thể khó nhọc mở miệng, nhưng chỉ là một tiếng “Mẹ…” rất khẽ vang lên.
Bà Walker không thể cười nổi, bà rất muốn ôm Hiểu Du vào lòng, nhưng lại sợ nó đau. Nghĩ đến việc sắp xảy ra, bao lời yêu thương, hỏi han lại thay thành những lời trách mắng đầy giận dữ, “Cái con bé này, sao mày hư quá vậy hả? Mẹ đã nghiêm cấm mày không được bước chân ra khỏi nhà, đã vậy sau khi lừa gạt bố mẹ, lại còn giở tính anh hùng! Ai cần mày đi lo chuyện bao đồng? Ai cần mày đỡ hộ người ta một phát đạn? Mày có biết vì thế mà mẹ sắp phải xa mày rồi không?”
Hiểu Du cụp mắt, “Đó là bản năng mà mẹ.” Nó không dám nhìn thẳng vào bà Walker, cũng không dám suy xét sâu xa câu hỏi cuối cùng. Đây là lần đầu tiên mẹ nặng lời với nó.
Thấy điệu bộ không muốn nhận lỗi của Hiểu Du, bà Walker tức đến run người, “Mày học đâu ra cái thói cãi lại mẹ thế, hả? Có phải mày bị hai thằng nhóc kia làm cho thành hư rồi không?”
Hiểu Du túm chặt drap giường, phản ứng của bà Walker vì sao lại dữ dội như vậy? Nếu bà vẫn tiếp tục, thì nó sẽ không chịu nổi mất.
Rất may, ông nội Walker lại nhìn thấu tâm tình của Hiểu Du. Liếc con dâu, ông cất giọng sắc bén, “Có gì để nói sau, con bé vừa mới tỉnh lại. Chị định dùng những lời trách móc để dọa chết cháu tôi ư?”
Bà Walker thẫn thờ nhìn bố chồng, “Con…”
Viện trưởng Walker cố khuyên nhủ vợ, “Thôi được rồi, chúng ta đều ra ngoài đi. Để Hiểu Du nghỉ, con bé còn rất mệt.”
Cái xoa đầu của bố cùng lời động viên ân cần của ông nội giúp Hiểu Du ổn định lại tâm tình. Sau khi mọi người đều rời khỏi phòng, có lẽ do tác dụng của thuốc gây mê vẫn còn, nên nó đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mọi viễn cảnh ở tương lai, tất cả, cứ ngỡ như một giấc mơ.
Do mắc chứng Hemophilia, nên khả năng phục hồi của Hiểu Du gần như kém hơn tất cả mọi người. Vết mổ của bệnh nhân khác chỉ mất tầm một, hai tháng, có khi chỉ vỏn vẹn những dăm ba tuần là đã lành miệng, vậy mà, nó lại cần những bốn tháng thì mới có thể trở về nhà. Lên ô tô đã lâu mà vẻ nghiêm túc của ông Walker vẫn còn hiện diện, Hiểu Du thấy hơi lo lắng. Hình như bố không vui khi nó được xuất viện.
Hiểu Du ôm ông Walker, rất chặt, "Bố làm sao vậy?" Có phải ông vẫn còn giận nó không?
Ông Walker bế Hiểu Du, đặt nó ngồi lên đùi mình. Vì quay lưng lại, nên nó không thể thấy được sự quyến luyến trong đáy mắt ông, "Hiểu Du, nếu sau này không được gặp bố mẹ cùng ông nội thường xuyên nữa, thì con có nhớ chúng ta không?"
Nghe vậy, Hiểu Du nhanh như chớp xoay người, nó dùng tông giọng hốt hoảng hỏi ông Walker, "Sao lại không thường xuyên được gặp bố mẹ cùng ông nội nữa? Bố nói vậy là có ý gì? Ba người sắp phải đi đâu một thời gian sao? Có thể cho con đi cùng không? Con hứa sẽ nghe lời bố mẹ, từ nay ở tiệt trong nhà, không bát nháo nữa." Những tháng gần đây bố mẹ đều nói những lời khó hiểu, dù trước đây có vô tư thế nào, nó cũng không thể không suy nghĩ. Hơn nữa nếu như lúc bình thường, với thói "dấu con" của ông bà Walker, Hiểu Du biết nó sẽ chẳng phải nằm ở bệnh viện lâu, thế mà hơn bốn tháng trời ròng rã, nó không thể đặt chân trở về tổ ấm thân yêu của mình. Hiểu Du lờ mờ đoán ra, ông bà Walker đang cố trì hoãn một điều gì đó.
Ông Walker đau lòng khi thấy vẻ hoảng loạn của Hiểu Du. Cũng may là đã về đến nhà, nếu không, ông cũng chẳng biết phải làm cách nào thì mới đối diện được với nó. Xe vừa đỗ lại, không đợi tài xế vòng ra để mở cửa, viện trưởng Walker đã tự mình dắt Hiểu Du xuống xe.
Hiểu Du theo bố vào căn biệt thự, suốt cả quãng đường, nó cứ cúi gặm mặt, bởi đột nhiên, nó có một linh cảm rất xấu.
Như chứng thực cho suy nghĩ của Hiểu Du, lúc đi vào phòng khách, ngoài John, nó còn thấy sự hiện diện của một vệ sĩ lạ mặt. Là vệ sĩ mới ư? Nhưng sao bên cạnh anh ta còn có chiếc vali màu bạc của nó?
Không để cho Hiểu Du kịp thắc mắc, anh ta đã cất tiếng nói đều đều, “Trần tiểu thư, tôi đến để đón tiểu thư về nhà.”
Đón? Đón đi đâu? Đây đã là nhà của nó rồi.
Bà Walker mỉm cười, nụ cười có phần chua chát. Bà đến bên Hiểu Du, dắt tay nó, giao vào tay người vệ sĩ. Nhưng Hiểu Du đâu có chịu thỏa hiệp, nó vùng vằng, hét lên, “Con không hiểu! Bố mẹ định làm gì?”
Bà Walker nén nước mắt, vậy nhưng, tông giọng của bà lại ẩn chứa sự kiên quyết, “Hiểu Du, nghe lời mẹ, con phải về nhà.”
“Mẹ nói gì kỳ cục vậy? Đây chính là nhà của con mà!”
Đúng lúc Hiểu Du không hiểu, tuyệt vọng vì lời nói của bà Walker, thì ông nội đã từ trên tầng đi xuống. Khác với con dâu, vẻ mặt của ông cụ bình tĩnh hơn rất nhiều, “Hiểu Du, cháu không phải là con ruột của Sydney. Nó chỉ là bác của con.”
Hiểu Du chết chân tại chỗ, nó lắc đầu, phủ nhận, “Không! Ông đang đùa cháu! Ông nói dối!”
Ông nội Walker thở dài, tùy trước đến nay ông nổi tiếng là người tuyệt tình, tuy nhiên trong thời khắc này, khi nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài cùng với dáng vẻ thê lương của Hiểu Du, ông mới biết, hóa ra ông vẫn còn cảm giác đau lòng. Dù vậy, sự kiện này cũng không quá làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ông. Vì cho dù có chuyển đến nơi khác, thì vị trị của Hiểu Du trong lòng ông vẫn không thay đổi, duy chỉ khác có một điều, trên danh nghĩa, ông đã mất đi một người cháu nội, nhưng sự thật, là ông lại có thêm một đứa cháu ngoại.
“Anh chị giải thích với con bé đi. Nếu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, thì trước đây đừng có hành động theo cảm tính như vậy.” Ông nội Walker lạnh lùng nhìn con trai, sau đó ông xoay người trở lại phòng, không hề bận tâm đến điều gì nữa.
Hiểu Du trân trối dõi theo bóng lưng ông nội, mãi đến khi ông biến mất sau dãy cầu thang. Và cuối cùng, trước khi dọn khỏi dinh thự lớn của gia tộc Walker, nó mới được nghe bố mẹ kể lại mọi điều. Từ việc lúc mới sinh ra, do thể trạng yếu ớt, nên đứa trẻ sơ sinh là nó đã bị chỉ định phải điều dưỡng trong lồng ấp, việc nó chỉ tồn tại trên cõi đời được hai tiếng đồng hồ, việc bố Walker sợ em gái quá đau lòng, nên đã tìm một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi khác để thế chỗ cho nó, việc sau khi tất cả đều đã xong xuôi, nhưng nó lại cất tiếng khóc hồi sinh như một phép màu, đến việc khi mẹ ruột của nó yêu thích em bé được tráo đổi đến nỗi không muốn buông tay, thì bố mẹ Walker lúc đó do chưa có con, nên đã quyết định nuôi dưỡng đứa cháu gái đáng thương của mình. Sự thật bị bùi lấp bao năm, đến giờ, lại bị phơi bày ra ngoài ánh sáng. Hiểu Du ôm mặt, bật khóc thật to, tất cả đều là do nó. Nếu nó không bướng bỉnh trốn đi, nếu nó không thay Bảo Nam đỡ một phát đạn để rồi mất quá nhiều máu, khiến bố Walker trong lúc nguy cấp, hết sự lựa chọn, phải nói tất cả mọi điều với gia đình ruột thịt của nó – là Trần gia, nhằm để bố ruột của nó hiến máu cứu sống nó, thì mọi vẫn sẽ diễn ra như bình thường. Nó dù buồn bực nhưng vẫn sống trong tình thương yêu của gia đình Walker, mọi người xung quanh nó sẽ không vì thế mà rơi vào cảnh khó xử, bản thân nó, nhất định cũng chẳng đau khổ đến mức này.
***
Tuy nhiên bây giờ, Thùy Trâm đã hơn mười bảy tuổi, không còn là con nhóc nghĩ gì làm nấy như ngày xưa nữa. Cô hiểu rõ, có rất nhiều người đang quan sát mọi nhất cử nhất động của cô, chỉ đợi cô mắc phải sai sót. Thật ra, Thùy Trâm đã quá quen với việc dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, cũng luôn duy trì nụ cười trên môi. Cô sẽ không bao giờ để những kẻ khác có cơ hội nhìn thấu được tâm tình của mình. Do vậy, dù nội tâm đang có rất nhiều tâm sự, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để phân biệt rạch ròi đâu mới là hành động sáng suốt.
Trước khi rời khỏi bàn trang điểm, Thùy Trâm nhìn kỹ vào trong gương. Đây mới là khuôn mặt không một ai có thể bắt bẻ, đây mới là cô của mọi ngày. Cô chẳng thể vì sự mất tích của Bảo Nam mà để lộ ra vẻ thảm hại, yếu đuối. Bởi Thùy Trâm tin rằng Bảo Nam sẽ sớm trở về, trở về bên cạnh cô. Cuộc đời cô còn dài như vậy, đoạn đường mà cô chắc chắn sẽ
bước đi cùng anh còn vô tận đến thế, cớ gì cô phải suy sụp rồi bỏ quên, không săn sóc cho vẻ ngoài của mình.
Bảy giờ ba mươi phút sáng.
Ô tô đi với tốc độ ổn định trên đường phố đông đúc, vậy nhưng, không một tạp âm nào phá vỡ được bầu không khí yên tĩnh trong khoang xe. Chẳng mấy chốc, Thùy Trâm đã nhắm lại đôi mắt, dường như do nhiều đêm mất ngủ, nên khi không có ai làm phiền, bất cứ lúc nào cô cũng có thể lim dim ngủ một giấc. Chỉ đến khi xe đỗ lại, vệ sĩ lái xe khẽ báo một tiếng thì Thùy Trâm mới tỉnh dậy, định thần một lúc cho tỉnh táo hắn, cô mới đẩy cửa, bước xuống.
Nhiều học sinh của cả bốn cấp, vừa trông thấy Thùy Trâm thì đều tròn mắt, trắng trợn dõi theo bóng lưng cô. Thùy Trâm chạm nhẹ vào quai balo trên vai, sau đó vô tình liếc xuống đôi giày cao gót bảy phân mà cô đang mang. Hình như đám con gái kia đã tinh ý nhận ra đây đều là những món đồ phiên bản có hạng, cả thế giới cũng chỉ có chục mẫu. Vì đã quá quen trước những lời tán tụng, nên Thùy Trâm không mấy lưu tâm. Bỗng, khi ngang qua khu vực quảng trường giữa hai khối nhà A và B, có một nam sinh từ đâu xuất hiện, đứng chắn trước mặt, khiến cô dừng lại bước chân. Thùy Trâm chú ý đến huy hiệu trên ngực áo của cậu ta, không hề có thái độ dè bỉu, như thường lệ, cô mỉm cười với cậu học sinh cấp D. Người đối diện hơi đỏ mặt, một hộp chocolate đã xuất hiện trong tầm mắt cô. Vừa nhìn liền biết, đây là một loại socola nhập khẩu, chắc giá cũng không hề rẻ so với hoàn cảnh của cậu nam sinh, “Xin lỗi, tôi chưa từng thấy mặt cậu. Hộp socola này, cậu vẫn nên giữ để tự mình thưởng thức thì hơn.” Nói rồi, Thùy Trâm tiếp tục tiến về phía trước, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ gượng gạo, xấu hổ của cậu ta. Cô từ trước đến nay vẫn luôn sống trên quan điểm thích là thích, không thích là không thích, đặc biệt là rất ghét người khác bày tỏ tâm tư của họ trước mặt mình. Biết rõ điều này, hơn hết còn
có Bảo Nam, nên đám nam sinh trong trường đối với cô vẫn luôn giữ thái độ chừng mực. Vậy mà hôm nay lại có người tỏ rõ ý đồ với cô, chẳng những vậy anh chàng này còn là nam sinh bên dãy nhà D. Tia trào phúng lóe qua đáy mắt Thùy Trâm. Có lẽ do không thấy có anh, nên cậu ta cũng giống như bao nhiêu học sinh trong trường, nghĩ cô đã thất bại về mặt tình cảm. Đến đây, Thùy Trâm đột nhiên thấy cậu nam sinh phía sau rất chướng mắt. Nhưng chẳng cần cô phải làm gì, thì cuộc sống học đường sau này của cậu ta chắc chắn sẽ rất tồi tệ. Như để chứng thực, ngay lập tức, Thùy Trâm đã thấy có rất nhiều lời nói chế giễu truyền tới, có của nam sinh, cũng có giọng nói choe chóe của nữ sinh.
“Đồ thần kinh, mày nghĩ mày là ai chứ?”
“Không biết xấu hổ, tự nhìn lại cấp bậc của mình đi.”
“Còn đứng đấy làm gì? Đừng để tôi gọi bảo vệ ra thả chó. Mau lăn về khu giảng đường ổ chuột của cậu đi.”
Tiếp đó, là những tràng cười “ha hả” rộ lên, vọng khắp cả một góc trường. Thùy Trâm nhếch lên khóe môi, cũng cùng lúc đó, dáng cô đã khuất hẳn trong tầm mắt mọi người.
Lên tầng hai, vào đến lớp học, khi vừa bỏ được cặp sách xuống ghế, Thùy Trâm đã nghe tiếng Hà My thở dài, “Cậu bạn đáng thương, tại sao lại mò vào khu vực dãy A để tỏ tình chứ? Biết là sẽ trở thành trò cười, vậy mà vẫn bất chấp tất cả.”
Thùy Trâm ngồi xuống, “Không lẽ mày bảo tao nhận lấy thứ đồ rẻ tiền đó?”
Do ngồi ngay chỗ cửa sổ, nên toàn bộ một màn ban nãy Hà My đều chứng kiến. Tuy cô không nghe được đoạn đối thoại giữa Thùy Trâm và cậu nam sinh kia, nhưng cô có thể nhận ra cậu ta rất lúng túng sau khi bị Thùy Trâm thẳng thừng từ chối. Hơn nữa, những tiếng chửi mắng sau cùng vọng to là vậy, học ở ngôi trường này đã bao lâu, Hà My đương nhiên hiểu đó là đãi ngộ dành cho học sinh mang huy hiệu của cấp nào. Cho nên chỉ trong một giây, cô đã dành sự thương cảm cho nam nhân vật chính của bi kịch. Nhưng dù gì chuyện này cũng chẳng liên quan đến cô, đây là sự kiện thường thấy, cô cũng chẳng rỗi hơi mà đi quản nhiều, “Có ai đánh thuế việc nhận quà rồi đem vứt đâu.”
Thùy Trâm nửa thật nửa đùa, hỏi, “Vậy tại sao mày không xuống nhận quà hộ tao?”
Nghe vậy, một giọng nói phẫn nộ vang lên!
“Hà My! Em dám?”
Thùy Trâm cười cười. Hà My bị giật mình nên hơi tức giận, cô nhặt cái Tablet mà Quang Anh vừa quăng xuống bàn, nhét lại vào tay anh, tiếp đó thô bạo nhấn đầu anh xuống gần màn hình cảm ứng, “Nhiều chuyện, tiếp tục với sự nghiệp chơi điện tử của anh đi.”
Nhưng lực tay của Hà My đâu làm Quang Anh gập mặt xuống được, ngược lại, cô còn bị anh bắt lấy cổ tay, “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Nhìn Quang Anh khá nghiêm túc, hết nói nổi với điệu độ của anh, Hà My bèn cầu hòa, “Tất nhiên là không dám làm chuyện có lỗi với anh rồi.”
Nhận được đáp án ưng ý, Quang Anh mỉm cười hài lòng, anh thôi không nắm chặt cổ tay Hà My nữa, mà đưa tay lên xoa đầu cô, “Thế mới ngoan chứ.”
Hà My tức tối gạt bàn tay đang làm loạn. Tóc bị rối khiến cô trừng mắt nhìn Quang Anh, “Ngoan cái đầu anh ý, chuyên tâm làm việc của anh đi.”
Về phía Thùy Trâm, do ngày nào cũng thấy cảnh Quang Anh và Hà My cãi nhau vài lần, nên cô cũng chẳng còn lạ mắt. Thở sâu một hơi, Thùy Trâm mở cặp, lấy cái laptop. Cô nghĩ, “yêu nhau lắm thì cắn nhau đau”, Hà My nên lấy những màn đấu khẩu đó làm mừng, vì có đôi khi, cô muốn lời qua tiếng lại với Bảo Nam mà còn chẳng được. Bởi trong mối quan hệ chưa rõ ràng, vẫn còn mập mờ của hai người, thì anh luôn giữ thái độ chuẩn mực, chưa bao giờ khiến cô phải tức giận. Nhưng chính điều đó, mới là điều khiến cô cảm thấy sợ hãi nhất.
Trong lúc chờ đợi máy tính khởi động. Thùy Trâm chú ý lên bản tin mà kênh tin tức thế giới đang phát. Giọng nói Tiếng Anh đúng chuẩn của người bản ngữ vang lên khiến cô thấy hơi khó hiểu, kể cũng lạ, từ bao giờ đám thiếu gia, tiểu thư trong lớp lại thích bật chương trình tài chính trên truyền hình vậy? Không biết là do vô tình hay hữu ý, nhưng vừa hay, sáng nay cô cũng chưa cập nhật qua tin tức. Nghe được một vài thông tin lặt vặt, thấy không có điều gì đáng để lưu tâm, Thùy Trâm mới thôi không chăm chú, cô truy cập vào một ứng dụng trong laptop.
Đúng lúc này, chuyên mục nóng về Tập đoàn của Trần gia ở Anh quốc cùng lúc được đề cập đến. Thùy Trâm giật mình, giống như cô, ánh mắt của tất cả học sinh trong lớp đều đổ dồn về phía chiếc Tivi treo tường, “Vào lúc hai mươi giờ, Mrs Trần Yên Đan – phu nhân của Chủ tịch Hội đồng quản trị Trần Thế Khang, cũng là một trong những thành viên cấp cao nhất thuộc Hội đồng quản trị tổng tập đoàn của Trần gia, đã bất ngờ triệu tập đại hội cổ đông. Theo tin tức các phóng viên vừa thu nhận được, nội dung chính của hội nghị lần này là nhằm đi sâu vào vấn đề phân chia lại cổ phần, với mục đích định vị lại vị trí của những người thừa kế.
Trần Gia Bảo Nam – vị thiếu gia được cho là ứng cử viên sáng giá nhất tiếp quản chiếc ghế Chủ tịch Hội đồng quản trị của gia tộc họ Trần, với số cổ phần chiếm hơn ba phần mười tổng số cổ phần mà Trần gia công bố trên thị trường là 37%, sau đại hội hồi tối hôm qua, đã định hình lại với số cổ phần là 24%. Được biết, 13% cổ phần bị cắt giảm ngay sau đó đã được chia đều cho những người thừa kế thuộc gia tộc họ Trần – là những giám đốc bộ phận điều hành từng mảng lĩnh vực chính của Trần gia trong tương lai.
Từ một nguồn tin không xác định, tiểu thư Trần An Khuê là người nhận thêm được 4% cổ phần, nâng số cổ phần của mình vượt ngưỡng 26%, hơn số cổ phần của anh trai cô, tức Trần thiếu gia ở thời điểm hiện tại.
Cổ phần của từng người kế thừa tổng tập đoàn của Trần gia nay đã thay đổi, có thể sẽ làm ảnh hưởng đến vị thế của Trần gia trên sàn chứng khoán? Trả lời cho câu hỏi này, Mrs Trần Yên Đan nhấn mạnh, bà muốn tạo ra một sân chơi công bằng, bà sẽ không thiên vị con trai của mình, trải lụa đưa Trần thiếu gia lên chiếc ghế Chủ tịch Hội đồng quản trị. Mrs Trần Yên Đan khẳng định thêm, không kể con trai, con gái, không kể con ruột hay họ hàng của Chủ tịch Hội đồng quản trị đương nhiệm, mà vị trí đó sẽ thuộc về thành viên có biểu hiện xứng đáng nhất, chứng tỏ được mình trong thời gian sắp tới.
Đây là cuộc đổi mới đáng chủ ý nhất của Trần gia trong mười năm trở lại…”
Màn hình tinh thể đến đây bỗng đen ngòm, thì ra, vừa mới vào lớp, Thiên Vũ đã ấn nút tắt/ mở của điều khiển Tivi. Đặt lại chiếc điều khiển lên bàn giáo viên, nhìn những gương mặt còn đang nghệt ra ở dưới lớp, hắn cất giọng lãnh đạm, “Tôi muốn được yên tĩnh.”
Ánh mắt sắc lạnh của Thiên Vũ khiến mọi người im phăng phắc, tất nhiên, chẳng ai tỏ thái độ bất mãn. Dù sao thì đối với những việc như thế này, từ trước đến nay họ cũng chưa bao giờ lên tiếng phản đối. Đã như vậy rồi, thì đoạn nội dung vừa nghe ban nãy, cũng chẳng có ai dám mở miệng bình luận trước mặt hắn. Nhưng điều đó cũng không ăn thua. Thiên Vũ ngoài mặt có thể áp chế họ nhiều lời, cũng không đồng nghĩa với việc hắn có quyền năng thay đổi toàn bộ nhận thức của hơn hai mươi con người có mặt trong lớp: Nội bộ của Trần gia đang xảy ra mâu thuẫn. Có lẽ cũng vì nguyên do đó, mà chỗ ngồi bên cạnh Thùy Trâm mới trống trong nhiều ngày liền.
Nghe xong đoạn tin, Thùy Trâm gấp lại màn hình laptop, cất đi. Không để ý đến mọi ánh mắt đang dõi theo từng hành động của mình, cô đeo lại balo lên vai. Lúc đi ngang qua Thiên Vũ, cô nhướn ánh nhìn ra hiệu cho hắn, “Nói chuyện với em một lúc.”
Giọng điệu không cho người khác có cơ hội cự tuyệt của Thùy Trâm chẳng khiến Thiên Vũ thay đổi nét mặt. Hắn đút một tay vào túi quần, chậm rãi cùng Thùy Trâm đi ra khỏi lớp.
Vừa lên đến sân thượng, Thùy Trâm đã đi thẳng vào vấn đề, “Có thật là Bảo Nam không liên lạc với anh không?”
Thiên Vũ chẳng nói chẳng rằng, hắn rút di động, tung về hướng Thùy Trâm. Mặc dù bị bất ngờ, nhưng cô vẫn bắt gọn được chiếc điện thoại. Thiên Vũ rất kiệm lời, lúc ở cạnh bọn cô, cả ngày hắn cũng không mở miệng nói quá mười câu. Biết rõ tính cách đó, nên Thùy Trâm ngay lập tức hiểu ra ý đồ của Thiên Vũ. Cũng may cô và hắn dưới con mắt của người khác cũng được tính là bạn chơi thân với nhau. Nếu không Thùy Trâm nghĩ, chắc Thiên Vũ cũng chẳng buồn dành thời gian cho cô. Hắn không muốn trả lời một câu đến những hai lần nên mới dùng hành động để bảo cô, “nếu không tin thì hãy kiểm tra nhật ký cuộc gọi.” Tuy nhiên, dù đã biết rõ cách hành xử của Thiên Vũ, nhưng Thùy Trâm vẫn nén không nổi cơn tức giận, “Nực cười! Chẳng lẽ nếu đã muốn dấu, thì các anh còn để lộ ra sơ hở cho em nắm thóp sao?” Vừa dứt lời, cô đã ném trả lại chiếc máy cho hắn.
Thiên Vũ lặng thinh, hắn không cử động, cũng không tránh đi, vì thế mà chiếc di động cứ thế đập thẳng vào ngực hắn, sau đó rơi xuống đất.
Thùy Trâm hơi đờ người, cú ném trả của cô dùng lực khá mạnh, chắc chắn sẽ rất đau, vậy mà Thiên Vũ còn không nhíu mày lấy một cái, duy chỉ có ánh mắt hắn, từ bao giờ đã trở nên lạnh lẽo hẳn. Thùy Trâm rõ, vì thái độ thô lỗ của cô, mà tâm tình của Thiên Vũ đã trầm hẳn xuống, “Thùy Trâm, cô nghĩ cô là ai mà để tôi phải hao tâm tổn trí đề phòng?”
Thùy Trâm tối mặt, cô gần như gắt lên, “Thiên Vũ! Anh…”
Thiên Vũ cười lạnh, cắt ngang lời Thùy Trâm, “Tôi đã nói biết là biết, nói không biết là sẽ không biết. Đừng có lớn tiếng trước mặt tôi, nếu không tôi cũng chẳng thiết tha cái bản hợp đồng hợp tác với gia tộc nhà cô đâu.”
Thùy Trâm nghẹn lời, nhưng cô không muốn đánh mất khí thế trước Thiên Vũ, sau thoáng lặng thinh, cô hướng Thiên Vũ, buông lời châm biếm, “Từ bao giờ đại thiếu gia lại thành kẻ ấu trĩ như vậy? Anh nghĩ anh có thể dễ dàng từ bỏ đi khoản lợi nhuận khổng lồ mà chỉ khi hợp tác với Đặng gia, Hoàng gia mới có thể thu về được sao?”
Thấy Thiên Vũ mỉm cười, sống lưng của Thùy Trâm bỗng nhiên lạnh toát. Cô biết, khi Thiên Vũ trông vui vẻ, thì cũng là lúc hắn thực sự nổi cơn thịnh nộ, “Phải đổi ngược lại mới đúng, Đặng gia nhà cô mới là bên muốn níu kéo gia hạn hợp tác.”
Cảm thấy chẳng muốn dông dài nhiều lời với Thùy Trâm, trước khi rời đi, Thiên Vũ để lại vài câu châm chọc, “Yên tâm, tôi cũng chẳng bao giờ vì cô mà đánh mất lý trí. Chỉ là tôi sẽ học hỏi Đặng gia đại tiểu thư, làm thế nào thì mới có thể thành công trở thành trò cười trong mắt người khác.”
Đây là lần đầu tiên trong đời thấu hiểu thế nào mới là cảm giác bị sỉ nhục. Bàn tay Thùy Trâm siết lại thật chặt, cô là trò cười trong mắt Thiên Vũ ư? Vậy thì sao chứ? Vì Bảo Nam, cô đã can tâm thành kẻ không biết xấu hổ từ rất lâu rồi.