Nghe người trong giới kể trước đấy, Hoàng gia từng có một thời nổi danh buôn bán hàng cấm. Những năm đầu của thế kỷ hai mươi, một đứa trẻ tuổi vị thành niên chưa bao giờ được ngồi trên ghế nhà trường, thậm chí là còn không biết chữ đã bị bắt cóc và bán đi làm nô lệ ở vương quốc thuốc phiện - Colombia. Xuất thân từ gia đình quý tộc sa sút, dù tiếng nói chỉ ngang bằng với dân đen, nhưng do được bảo bọc nên diện mạo của đứa trẻ này có phần thanh tú, trắng trẻo. Cũng nhờ bởi vậy mà Từ Tấn Nghiêm không bị bán cho bọn địa chủ đất, thoát kiếp lao động chân tay để kiếm miếng ăn. Thế nhưng trớ trêu gã lại trở thành một trong những vật bị bán đấu giá cho giới quý tộc nhà giàu, nói trắng trợn ra là buổi đấu giá nam sủng. Những bước đầu tiên trong cuộc đời tràn đầy máu tanh của Từ Tấn Nghiêm bắt đầu từ buổi đấu giá này.
Nghe nói gã là món hàng được tranh giành nhiều nhất. Nghe nói người mua được gã là một quý bá biến thái sau khi ân ái liền biến bạn tình thành vật tra tấn để làm trò vui. Nghe nói khi bà ta ngạo nghễ đến trước mặt kgã, còn chưa kịp mở lời trên ngực đã có một con dao cắm sâu. Nghe nói sau đó gã như con thú điên rút súng từ thắt lưng của mụ đàn bà liên tục nã đạn vào bất cứ ai đến gần. Nghe nói kể cả khi hết đạn, dù có bị thương đến thập tử nhất sinh khi đấu tay đôi với những tên lính, gã vẫn ngoan cố chống trả. Nghe nói rằng trước khi đầu bị xuyên thủng bởi một viên đạn, đã có một người đưa ra lệnh cứu giúp gã thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Lại nghe nói rằng chính vì dáng vẻ quật cường, hung tàn của gã đã khiến ông trùm buôn bán ma túy Hoàng Thái Viên động lòng, quyết định giúp đỡ và nhận gã làm con nuôi. Cái tên Từ Tấn Nghiêm cũng vì lẽ đó mà đổi họ từ đây.
Ba mươi năm sau, một vụ đổ máu thanh trừng diễn ra trong nội bộ Hoàng gia. Ai có thể ngờ một đứa con nuôi luôn an phận thủ thường như Hoàng Tấn Nghiêm, trong ngày cha mất lại dùng máu của con cháu ông ta để làm tế phẩm. Ai có thể ngờ nơi đây lại diễn ra một màn huynh đệ tàn sát chẳng khác gì trong hoàng cung. Ai có thể ngờ Hoàng Tấn Nghiêm đã ấp ủ âm mưu từ lâu đứng sau thao túng, điều khiển tất thảy cục diện. Ai có thể ngờ chiếc ghế chủ vị của Hoàng gia trong cùng một ngày đổi đến hai chủ, mà người chủ nhân cuối cùng là Hoàng Tấn Nghiêm.
Có lẽ trong tâm có chút cảm kích người đã thật tâm đối đãi với mình là Hoàng Thái Viên, nên Hoàng Tấn Nghiêm không khôi phục lại họ, như để tạ lỗi dựng lại gia môn dưới danh nghĩa là con cháu của Hoàng gia.
Thế nhưng, khi lật ngược được bàn cờ và mở rộng thêm đế chế khổng lồ, gã lại di dời trở về quê hương...
Cũng tại thời điểm đất Ý còn chưa biết thứ gì gọi là hàng cấm, vận dụng các mối quan hệ và mánh khóe tích lũy từ bao nhiêu năm, Hoàng Tấn Nghiêm thu mua lại nhiều mảnh đất và ngang nhiên trồng cây thuốc phiện... Những cuộc đổ máu tiêu diệt, sát nhập các băng đảng nhỏ nhanh chóng nổ ra... Tiếp đó chính là thời kỳ đất nước nhiễu loạn, ma túy tràn lan, rồi theo đà đó thế lực của Hoàng gia dưới sự dẫn dắt của Hoàng Tấn Nghiêm càng thêm bành trướng, kéo dài tới tận bây giờ...
Tuy nhiên giống một vương triều lúc thịnh lúc suy, đến đời của Hoàng Hữu Mộc là lúc Hoàng gia không còn giữ vựng địa vị và có nguy cơ bị các thế lực thanh trừng, sát phạt. May thay Hoàng Hữu Mộc nổi lên như bá chủ một vùng. Mọi người chỉ nhớ giai thoại ông ta giết chết anh em để đoạt vị trí gia chủ, sau đó tự mình vực dậy gia tộc chỉ còn là cái vỏ nát, chứ không tò mò trong quãng thời gian hoang mang rối loạn, ông ta có thực sự hai bàn tay trắng, dựa vào sức mình làm nên?
Thực chất chỉ có ít người biết câu trả lời. Thế rồi thật trùng hợp thay, qua lời tâm sự của mẹ, Thiên Vũ cũng là một trong số ít những người biết rõ nội tình.
Hoàng Hữu Mộc và Mạc Tiêu Thanh vốn không thuộc cùng một thế giới...
Con gái của bộ trưởng đương nhiệm Polizia di Stato (cảnh sát quốc gia dân sự Ý) và con trai của trùm xã hội đen yêu nhau vốn là chuyện nực cười như thế nào?
Hoàng Hữu Mộc, người đàn ông này phải chăng đã bỏ bùa mê nên mới có thể khiến người coi trọng chính nghĩa như Mạc Tiêu Thanh đi ngược với lẽ sống, trao trọn cả tấm chân tình?
Lần đầu gặp mặt là trong lễ tốt nghiệp, khi ấy Mạc Tiêu Thanh dưới cương vị là sinh viên suất sắc nhất của đại học luật có bài phát biểu khiến cả hội trường xúc động.
Chia sẻ kết thúc, không khí đang lắng đọng bỗng có tiếng động lạ vang lên ngay trên đỉnh đầu Mạc Tiêu Thanh. Còn chưa kịp ngẩng đầu bên tai đã loáng thoáng nghe được vài tiếng bước chân cùng tiếng hét của các bạn học, "Cẩn thận!"
May mắn ở hàng ghế khách mời tiêu biểu, một người đàn ông có thân thủ khá nhanh nhẹn từ trước lúc đó đã chuẩn bị kịp thời, ngay khi cáp dây ở đèn trùm sân khấu không rõ vì sao bị đứt thì anh ta đã hốt hoảng đứng bật dậy rồi nhanh chóng lao lên.
Biến cố bất cờ khiến Mạc Tiêu Thanh sững sờ trong nỗi sợ hãi, các giây thần kinh giống như tê liệt, cô chết chân tại chỗ ngước nhìn tai họa ập xuống. Tuy nhiên những giây tích tắc cuối cùng, thân thể lại bị một bóng hình cao lớn xô mạnh, ngã về phía sau.
Mạc Tiêu Thanh rơi vào vòng ôm của vị hôn phu. Xung quanh hỗn loạn, nháo nhào. Cho đến khi được các bạn học vây quanh hỏi han, cô mới nhận thức mình vừa thoát chết trong gang tấc. Dường như vẫn chưa thể tin và dứt hoàn toàn khỏi nỗi sợ hãi, Mạc Tiêu Thanh run rẩy không nói một lời. Mọi người đều cho rằng như vậy rồi đến an ủi, thế nhưng nương theo ánh mắt cô, vẫn chỉ có bóng hình của người đàn ông xa lạ vừa mới bất chấp cứu mình.
Đèn trùm vừa được khiêng ra nằm ngay bên cạnh. Người đàn ông đó mặt mũi tái nhợt, bất tỉnh dưới sự hốt hoảng của tất cả mọi người... Một vài người mặc vest đen từ đâu chạy đến bên người đàn ông, thấy máu loang lổ ở trên nền nhà liền hung tợn nhìn Mạc Tiêu Thanh, vừa nhìn liền biết đó là vệ sĩ núp trong bóng tối. Thân phận người này không tầm thường, chỉ dựa vào việc anh ta ngồi trong hành ghế khách mời danh dự là cũng đủ hiểu. Lát sau, Mạc Tiêu Thanh qua lời bàn tán của mọi người liền mới nghe được, trong suốt bốn năm qua, đây là nhà tài trợ lớn nhất cho trường.
Đối với Hoàng Hữu Mộc, lần đầu gặp mặt là khởi đầu một chuỗi những âm mưu, còn đối với Mạc Tiêu Thanh, ngay từ giây phút đó, cô đã hoàn toàn tin tưởng vào thứ gọi là tiếng sét ái tình, cô yêu người đàn ông này ngay từ lần chạm mặt đầu tiên.
Thế rồi sau ngày hôm đó, ngày ngày Mạc đại tiểu thư đến bệnh viện, sống chết thay y
tá chăm sóc Hoàng Hữu Mộc... Có cô gái ôn nhu dịu dàng, hết lòng kề cận chăm sóc mình như thế, dù ban đầu có lãnh đạm giữ khoảng cách đến đâu, hai tháng sau khi nằm viện, cô nhận ra người đàn ông này đã không còn ái ngại mình như những ngày đầu.
Mạc Tiêu Thanh đoan trang nhưng tính cách quyết liệt thì lại có thừa. Chỉ cần là người mà cô nhận định, cô sẽ không ngừng theo đuổi để anh yêu cô.
"Con đường ngắn nhất đi đến trái tim của người đàn ông là đi qua dạ dày."
Mạc Tiêu Thanh vô tình nghe được câu nói ấy trong cuộc tám chuyện vô bổ của mấy bạn học.
Nấu ăn, đứng bếp, nghiên cứu công thức... là những công việc mà cô ghét nhất giờ lại trở thành những việc chiếm nhiều thời gian.
Biết anh bận rộn không có thời gian chọn lựa quần áo, cô hao tổn tâm tư, thậm chí nhiều khi còn dành hàng giờ đồng hồ để chọn những mẫu cà vạt phù hợp với từng bộ âu phục.
Cô vì anh mà hủy bỏ hôn ước, khiến người thật lòng yêu mình bị kẻ khác chê cười.
Cô vì anh mà khiến cha thất vọng, mẹ kinh hãi đến độ rơi nước mắt.
Cô vì anh mà phá vỡ nguyên tắc của mình...
Yêu xã hội đen thì có sao? Chỉ cần người đó là anh, cho dù thế giới có quay lưng lại đoạn tình cảm này cũng không hao mòn.
Áp lực từ phía gia đình, bố mẹ, cũng có khoảng thời gian Mạc Tiêu Thanh suy sụp, là lúc Hoàng Hữu Mộc thấy khó nên định buông tay. Giống với bất kỳ cô gái nào, cô chỉ mong muốn bước tiếp cùng người mình yêu đến cuối cuộc đời. Trong một giây phút nào đó, cô sợ anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời của cô. Vì vậy, không còn cách nào khác cô chọn cách đánh cược. Đánh cược bằng cả thân xác, lý trí và trái tim.
Thời điểm phát hiện bản thân mang trong mình kết quả của đêm mặn nồng hôm ấy, Mạc Tiêu Thanh biết hạnh phúc đã mỉm cười. Hổ dữ không ăn thịt con. Giống như dự tính, gia đình hai bên không thể cưỡng ép bắt cô bỏ đi giọt máu của Hoàng Hữu Mộc... Hôn lễ trong mơ, trong giáo đường, người thề nguyền sẽ yêu cô suốt đời trọn kiếp là Hoàng Hữu Mộc, trước sự chứng kiến của bao nhiêu con người, cô nghĩ mình đã trở thành cô dâu hạnh phúc nhất.
Nhưng đời đâu ai lường trước được chữ "ngờ". Hạnh phúc ảo kéo dài trong bao lâu? Trên một là con số nhiều nhưng đối với người phụ nữ yêu hết mình, cho đi cũng hết mình như Mạc Tiêu Thanh, hai năm tám tháng (tính cả thời điểm yêu anh rồi mới kết hôn) chẳng qua còn không so bì nổi với một cái chớp mắt.
Tháng hai năm 2000, thủ đô Roma đón đợt tuyết rơi dày nhất trong mười năm trở lại đây.
Đến khi mưa tuyết ngừng rơi, vạn vật bị phủ bởi một lớp tầng trắng xoá. Xe ủi tuyết hoạt động trên các tuyến đường, xuyên suốt cả buổi chiều, gần mười giờ đêm, phương tiện xe cộ miễn cưỡng mới có thể di chuyển chậm chạp trên đường phố.
Cầm điều khiển tắt TV, ánh nhìn chuyển sang đứa trẻ vừa tròn một tháng tuổi đang nằm bên cạnh, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, trong lòng Mạc Tiêu Thanh chẳng còn gì khác ngoài hạnh phúc. Cúi xuống thật gần, Mạc Tiêu Thanh không kìm được đặt lên trán con một nụ hôn. Đứa trẻ bị đánh thức từ trong giấc ngủ, chớp mắt vài cái liền cười rộ lên, hai tay nho nhỏ khua loạn trong không trung, dáng vẻ giống như đang đòi mẹ ẵm, thuần khiết như trang giấy trắng, muốn bao nhiêu phần đáng yêu liền có bấy nhiêu phần đáng yêu. Tim Mạc Tiêu Thanh lập tức mềm nhũn, ôm con vào lòng, lại không khống chế được thơm xuống đôi má bầu bầu. Bảo bối của cô, đây là đứa nhỏ của cô và Hữu Mộc, đây là minh chứng cho tình yêu của hai người.
"Thiên Vũ có nhớ bố không?" Mạc Tiêu Thanh hỏi, dù biết con nghe không hiểu, cũng như không thể trả lời.
Thế nhưng nét tươi cười trên khuôn mặt kia đột nhiên biến mất, Mạc Tiêu Thanh giật mình khi thấy con hết lắc đầu sang bên trái rồi lại bên phải. Thấy hơi khôi hài, cô phì cười, thật là một đứa trẻ dễ thương. Hoàn toàn bỏ quên vấn đề có chút kỳ lạ đang xảy trên người của cậu con trai. Đứa trẻ sơ sinh được một tháng tuổi, lại có thể nghe hiểu và bày tỏ rõ ràng ý kiến, trường hợp phát sinh này cũng là quá mức đặc biệt...
Vậy nhưng điều không ai tưởng còn chưa dừng lại ở đó, ai có thể ngờ bên trong thân xác của đứa trẻ sơ sinh lại là linh hồn của một đứa nhỏ ba tuổi. Mà đứa nhỏ này cũng là Thiên Vũ của năm ba tuổi ở đời trước đột ngột chết đi, ngay trong chính bữa tiệc sinh nhật hoành tráng của mình. Tuy vậy khi nhận thức lại, Thiên Vũ mới mù mờ phát hiện mình sống lại vào thời điểm lúc mới sinh ra. Dùng từ khái quát hơn là trọng sinh.
"Mẹ con mình về nhà gặp bố nhé." Mạc Tiêu Thanh mặc thêm quần áo cho con, đi xong tất cho Thiên vũ rồi mới mỉm cười. Đêm trước nhiệt độ giảm mạnh, sáng sớm tuyết rơi phủ trắng khiến xe cộ khó có thể thể di chuyển, cũng đồng nghĩa với việc Hoàng Hữu Mộc không thể đến viện thăm cô. Tâm tình Mạc Tiêu Thanh bứt rứt, lại nghĩ mấy tiếng không được gặp anh, cô đã thấy nhớ, huống chi là gần nguyên cả một ngày.
Thiên Vũ quan sát khuôn mặt hồ hởi của mẹ, sau cùng lại nhắm mắt nằm im. Trẻ nhỏ luôn thích ngủ, Mạc Tiêu Thanh cho là như vậy nên mới hoàn toàn bỏ qua tia chán ghét vụt qua đáy mắt con trai.
Mà Thiên Vũ lúc trước cũng chỉ giả vờ, thế nhưng không được bao lâu lại thực sự tiến vào mộng đẹp.
Đến khi mơ hồ thức dậy, lịch sử lần nữa tái diễn, không biết đời trước Mạc Tiêu Thanh phát hiện Hoàng Hữu Mộc ngoại tình là vào khoảng thời gian nào, nhưng đời này không ngờ là trong đêm nay, cái đêm mà Mạc Tiêu Thanh không ngại gió rét, mang theo con trai xuất viện về nhà sớm trước một tuần để khiến cho chồng bất ngờ.
Cũng kể từ đó, tất thảy đều đã vỡ mộng...
Trong giấc mơ, ký ức vụn vặt tựa đã trôi vào quên lãng tái hiện một cách chân thực. Không phải là tiếng bập bẹ kêu cha gọi mẹ, câu nói đầu đời của Thiên Vũ không ngờ lại là, "Mẹ ơi đừng khóc."
Chí ít hiện tại mẹ còn có con!