Bên ngoài cửa sổ, mặt trăng bắt đầu lên cao, ánh sáng như được lát bạc soi chiếu xuống tận mặt đất. Thế giới của loài người vốn là một bức tranh của xã hội văn minh, phồn hoa, nơi nơi đầy ắp sự nhộn nhịp, nhưng dưới quang phổ trắng ngà lại pha thêm nét đẹp dịu dàng, cổ tích, khiến cho vạn vật theo một lẽ dĩ nhiên từ lâu đã trở nên nhu hòa.
Nhưng hình như dưới con mắt của Bảo Nhi, mọi sự tốt đẹp, yên bình đều là gian dối. Ánh trăng phải là thứ đem lại cảm giác trống vắng, cô quạnh nhất trên thế gian này. Cũng như đêm nay, khi Bảo Nhi nhìn ngắm cảnh bầu trời chỉ có một mặt trăng đơn độc, thứ nó cảm thấy thiếu thốn đó chính là rượu. Rượu để xua tan thực tại, rượu để tạm thời xoa dịu đi nỗi buồn, rượu để quên đi những ái ân mà bản thân đã đánh mất.
Trong men say, Bảo Nhi thầm ai oán, hóa ra một chút tiềm thức còn sót lại cũng đủ để nó nhận biết rượu chẳng thể nào giúp nó được bình tâm. Thực tại vẫn là thực tại, có những nỗi đau đã ăn sâu vào cốt tủy, dù dùng cách nào để cố lãng quên thì đến một thời khắc, nó cũng như những làn sóng nhẹ tênh thoáng qua trên mặt biển, nhưng đến khi tỉnh dậy thì lại hóa thành bão tố khiến người ta phải mặc sức đau lòng. Bảo Nhi đã từng tự động viên chính mình, thôi thì cứ học cách đối mặt đi vậy. Dẫu cho biết là trong mấy năm gần đây, dù rằng đã cố gắng rất nhiều nhưng Bảo Nhi vẫn không thể chấp nhận được sự thực là nó đã mất đi người mình yêu.
Mọi chuyện khi đó xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi không ai có thể trở tay kịp. Năm Bảo Nhi mười ba tuổi, vào đúng ngày sinh nhật nó, vì cứu Bảo Nhi mà Hà Duy đã mất mạng. Thân là thiên kim của một gia tộc, lại là con gái của Nguyễn Trí Khôi - ông trùm Mafia Hàn Quốc khét tiếng nên có không ít người muốn trả thù và trút giận lên người Bảo Nhi - đứa con gái được bảo bọc kĩ càng, hồn nhiên đến độ không có một chút võ công để tự vệ, chỉ có thể dựa vào anh trai hoặc vệ sĩ đi theo bên mình.
Không giống như hai người anh trai, từ nhỏ Trí Phong và Trí Long đã tự ý thức được là con của một ông trùm sẽ nguy hiểm như thế nào, nên họ từ khi biết nhận thức đã học đủ các loại võ, hay được các chuyên gia trong gia tộc rèn luyện khả năng và cho tiếp xúc với súng đạn để khi nguy cấp có thể tự bảo vệ bản thân mình. Nhưng Bảo Nhi thì lại khác, nó hoàn toàn không hề có hứng thú với khóa đào tạo mà đáng lẽ ra là bắt buộc phải học trên. Bởi khi đó bỏ qua lời khuyên của mẹ hay lời ép buộc từ ba, nó nghĩ rằng nếu có Trí Long - người anh trai bằng tuổi đã là thiên tài võ thuật của gia tộc hằng ngày đi học cùng, hơn nữa còn có vệ sĩ đi theo 24/24 thì nó sẽ không bao giờ gặp hiểm nguy đến tính mạng. Nhưng người tính không bằng trời tính, với độ tuổi Bảo Nhi, làm sao nó có thể suy nghĩ sâu xa được kẻ thù của ba âm hiểm đến mức nào. Hôm đó, trên đường đi học về, giữa thanh thiên bạch nhật, bọn chúng đã trực tiếp bắn chết hai vệ sĩ bảo vệ Bảo Nhi, Trí
Long hôm đấy lại bị ốm nên không đi học, thế là kế hoạch bắt cóc của những kẻ đó thành công một cách dễ dàng.
Bản thân bị chuốc thuốc mê liều mạnh, đến khi tỉnh lại, Bảo Nhi mới phát hiện là miệng và mắt mình đều đã bị bịt, tay chân nó thì bị dây thừng trói chặt, tuy vậy, nhưng nó vẫn nghe được một giọng nam rất dữ tợn truyền đến, ''Không sai, con gái của mày bây giờ đang ở trong tay tao. Nội trong hai ngày nữa, mày phải chuyển đầy đủ số tiền mà tao yêu cầu, nếu không, một bàn tay của nó sẽ được chuyển đến Nguyễn gia.'' Bảo Nhi rùng mình, nghe hắn nói tiếp, ''Nguyễn Trí Khôi, tốt nhất mày nên nhanh lên, đừng để tao phải tức giận. Sang ngày thứ ba, nếu tao chưa thấy tiền, một bàn tay của con mày cũng sẽ đi nốt. Còn lân la sang các ngày khác, tao không chắc là các bộ phận khác trên cơ thể của nó vẫn còn lành lặn đâu.'' Toàn thân Bảo Nhi hóa đá, lần đầu tiên trong đời nó gặp một gã có tâm lý điên khùng đến vậy, ''Tao bây giờ đã lâm vào bước đường cùng, chẳng còn sợ hãi điều gì nữa. Người của tao vẫn luôn ở bên cạnh mày, nếu mày để cảnh sát can thiệp, thì đừng hòng nhìn thấy nó nữa, tao sẽ trực tiếp giết nó rồi tự sát luôn.'' Bên tai chỉ vang vọng tiếng cười điên cuồng của tên bắt cóc, chắc hắn đã tắt điện thoại. Đúng là kẻ biến thái, nghe giọng điệu của hắn, Bảo Nhi đoán, trước đây chắc hắn cũng từng có một thời huy hoàng, nhưng vì lý do gì đó mà lại bại dưới tay của ba.
Khi không nhìn thấy ánh sáng, Bảo Nhi thấy, tựa như mọi thứ đều trôi qua rất lâu, mệt mỏi thiếp đi vài lần rồi tỉnh lại, nó cũng chẳng biết là đã hết thời hạn hai ngày hay chưa. Chỉ biết là mấy tên bắt cóc này cũng chẳng vô nhân đạo như nó nghĩ, bởi chí ít, bọn chúng còn biết đường mua nước và đồ ăn cho nó. Thiết nghĩ, chắc bọn chúng cũng sợ Bảo Nhi chết vì đói, đến lúc đấy không nhận được tiền, có khi lại bị người của Nguyễn gia tức giận xử sạch, không phải là mất cả chì lẫn chài sao? Cho nên trong thời gian này, tuy lúc nói chuyện điện thoại tên cầm đầu có mạnh miệng là thế, nhưng khi nghĩ thông suốt rồi, Bảo Nhi cũng tạm thời yên tâm về tính mạng của mình.
''Pằng, pằng, pằng...'' Đúng lúc này, bên ngoài vọng đến tiếng súng nổ. Bảo Nhi giật bắn mình, chắc là người của Nguyễn gia đến ứng cứu. Tốt quá, vậy là sắp thoát khỏi nơi này rồi.
Có tiếng ''két'' chói tai vang lên, giống như những lần chúng mang đồ ăn vào cho Bảo Nhi, cánh cửa hoen gỉ được mở ra, âm thanh của sắt gỉ vang lên rất to, nhưng cũng không thể át được tiếng đạn pháo mạnh như vũ bão đang tầng tầng lớp lớp truyền đến. Ngoài kia, có lẽ đang diễn ra một cuộc chiến rất khốc liệt. Bảo Nhi có thể chắc chắn được rằng phe nào đang yếu thế, bởi nó biết, về nhân lực và vũ khí, ở đại hàn dân quốc này, không ai có thể đối đầu với Nguyễn gia. Bọn bắt cóc, các ngươi chờ chết đi!