Hạ Vy bị Thiên Minh hôn tới mê muội, toàn thân nóng như lửa đốt.
Cô thuận thế vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn đó một cách vụng về.
Thiên Minh mỉm cười, nhìn Hạ Vy bằng ánh mắt dịu dàng.
Người con gái này ngay từ đầu đã được định sẵn là của Thiên Minh anh, cho dù trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng họ vẫn có thể về bên nhau.
Anh cắn nhẹ lên tai của Hạ Vy, khiến cô rùng mình, toàn thân trở nên căng cứng.
Nụ hôn của anh dần di chuyển tới xương quai xanh, đồng thời hai tay không hề an phận, nhẹ nhàng nâng Hạ Vy lên để cởi móc áo ngực phía sau.
Nụ hôn của Thiên Minh cứ như vậy trượt dài trên cơ thể của cô, làn da mịn màng run lên theo từng nhịp thở ấm nóng.
“Hạ Vy, em đẹp lắm!”
Hạ Vy không nói lên lời, tâm trí cô triền miên trong từng cử động và lời yêu thương ngọt ngào của Thiên Minh.
Từng tiếng rên khe khẽ của Hạ Vy càng khiến Thiên Minh mạnh bạo hơn, đưa bàn tay to lớn, nhào nặn quả đào đang độ chín mọng trở lên mềm nhũn.
Anh lướt từng ngón tay dọc theo cánh eo của Hạ Vy, xuống tới nơi sâu thẳm, bí mật nhất của cô khiến Hạ Vy vô thức khép chân lại để né tránh.
Cô ngại ngùng kéo cánh tay của Thiên Minh ra, hai má đỏ bừng lên như trái cà chua chín.
“Đừng…”
Chưa kịp nói hết câu thì Hạ Vy đã bị Thiên Minh chặn lại bằng một nụ hôn.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng, không còn sức phản kháng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở của Hạ Vy và âm thanh da thịt va chạm vào nhau, hoàn toàn không có một câu từ thừa thãi nào nữa.
…
(Chào các bạn.
Mình xin lỗi khi đột nhiên chen ngang vào truyện lời nhắn của tác giả như vậy.
Trong chương 63 mình đã để lại vài dòng ở cuối chương nhưng lại bị xoá mất khi các web tự ý mang truyện đi.
TRÁI TIM KHÔNG NGỦ YÊN là truyện mình đang dự thi trên NovelToon.
Hy vọng các bạn sẽ ghé qua ủng hộ chính chủ.
Cảm ơn các bạn vì đã yêu thích truyện.)
…
Hạ Vy tỉnh dậy đã thấy đồng hồ chỉ hai giờ sáng.
Tại sao cô lại quên mất một chuyện quan trọng là năm giờ cả đoàn sẽ di chuyển tới thành phố khác kia chứ?
Hạ Vy vội vàng tìm cách thoát khỏi vòng tay của Thiên Minh.
Người này cả đêm liên tục đòi “chứng minh năng lực” khiến cho Hạ Vy toàn thân mỏi nhừ, hai chân vô lực, thiếu chút nữa ngã khuỵu xuống sàn.
Cô vơ vội quần áo mặc lên người nhưng chiếc áo nhỏ lật đi lật lại cả chăn mà không thấy.
Có khi nào Thiên Minh đang nằm đè lên nó hay không? Sợ bản thân không kịp thay đồ và chuẩn bị hành lý nên Hạ Vy đành “cái có cái không” rời khỏi căn phòng.
Trước khi đi, cô không quên lấy cuốn sổ nhỏ từ trong túi xách ghi lại vài dòng cho Thiên Minh.
Hạ Vy tưởng rằng cô bạn thân còn đang say giấc nhưng trong phòng lại chẳng có ai.
Có lẽ Vân Anh và mấy người trong phòng Thiết kế đánh bài xuyên đêm.
Hạ Vy nhanh chóng chạy vào nhà tắm để gột rửa những gì còn sót lại sau “cuộc chiến” tối qua.
Nhìn những vết hôn đỏ tới chói mắt, Hạ Vy khẽ thở dài.
Thật sự không thể tin được lời Thiên Minh, rõ ràng nói sẽ nhẹ nhàng với cô nhưng hành động thì chứng minh điều ngược lại.
Cũng may