Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

14: Trúc Mã Phiền Muộn


trước sau


Editor: Kiều Trinh
Beta-er: Triêu Nguyên
Kỳ thi tuyển sinh đại học có lẽ đang tới gần.

Dù bạn cùng lớp của tôi thực ra chưa bao giờ yêu thích việc học nhưng họ vẫn không muốn rời xa mái trường vì nơi đây chứa đựng không biết bao nhiêu kỷ niệm của tuổi học trò, bao nhiêu kỷ niệm cùng những người bạn đáng quý.
Niềm nuối tiếc này mặc dù họ không thể hiện ra bên ngoài, dù có mạnh miệng nói: “Cuối cùng thì cũng có thể rời khỏi ngôi trường ma quỷ này!” Nhưng cuối cùng họ vẫn lặng lẽ đỏ mắt rơi lệ.
Đại mập mạp Tiền Trác nói với tôi: “Lần này thi trượt cũng không sao, không phải là còn kỳ thi đại học hay sao? Nói không chừng ngày thi đại học đó, cậu xuất thần nhập quỷ phát huy tối đa thì sao?
Tôi uống nước chanh, xua xua tay, thở dài: “Lão nương ghi nhận lời chúc của cậu”
Tiền Trác nặng nề vỗ một cái vào vai tôi, kêu lên: “Này! Cậu là nữ tử hán đấy! Biểu cảm thiếu nữ u sầu không hợp đâu, cười cái tớ xem nào!”
Tôi bị cậu vỗ xém sặc, ho một hồi xong mới tĩnh tâm được, tôi vỗ vỗ đầu cậu không ngừng:
“あ ほ う! Đau い よ!!”
Tiền Trác cũng không tránh, mặc cho tôi đánh cậu, cậu nói: ” Cậu lại nói hươu nói vượn gì đó? Xem phim hoạt hình quá nhiều sẽ khiến cậu trở nên ngu ngốc! Nhưng may mắn thay, cuối cùng tinh thần của cậu cũng phấn chấn lên rồi.”
Tôi ngẩn người, thu tay về.

Hừ một cái, cầm ly lên, tu một ngụm nước chanh.

Tiền Trác đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cậu ấy tiến lại gần tôi: “Thật ra, không thi đậu đại học cũng không sao, cậu không phải thích vẽ ư? Sau này có thể trở thành một họa sĩ vẽ tranh minh họa trong tương lai.”
Những lời nói này có thể chỉ là do Tiền Trác tùy tiện nói ra nhưng tôi lại tạc thẳng vào đầu: “Họa sĩ vẽ tranh minh họa sao? Cũng được đấy…”
Có lẽ không thi đậu đại học cũng chẳng sao, bởi vì tôi còn có những chuyện tôi muốn làm.
Bởi vì rớt kì thi thử mà tôi buồn bực hết mấy ngày, cuối cùng thì tinh thần mới miễn cưỡng phấn chấn lên đôi chút.

“Đúng, cậu sẽ là một họa sĩ vẽ tranh minh họa trong tương lai!” Tiền Trác nâng ly rượu cụng ly với tôi, ” Cố gắng lên!”
Tiền Trác luôn thích đả kích tôi.

thật hiếm khi thấy cậu cố gắng an ủi tôi như vậy, tôi khẽ mỉm cười: ” Ừm, cảm ơn.
Mấy gian KTV đều tràn đầy tiếng kêu khóc om sòm của bạn học.

Nhờ vậy mà đầu não bé nhỏ của tôi đây bị chấn động, vang ong ong, thôi thì đành trốn ra hành lang hóng mát một chút.

Bởi vì đi thuê KTV nên khả năng cách âm ở rất tốt, mới bước ra khỏi hành lang mà gần như đã yên tĩnh.


Tôi dựa vào lan can, rút lấy điện thoại ra lướt.
Một nam sinh cao gầy đi ngang qua mặt tôi.

Đột nhiên cậu dừng lại, lùi vài bước, đi đến trước mặt tôi, kinh ngạc mở miệng nói: “Cậu nhìn có chút quen mắt…”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy đứng trước mặt tôi là một nam sinh có gương mặt trẻ con.

Hắn có làn da trắng, một đôi như hoa đào và đôi môi đỏ thắm.
Tôi nhìn cậu, cũng cảm thấy có chút quen mắt, tôi cố gắng suy nghĩ lại, bỗng nhiên mở to mắt: “A, 78!” 78 là nam thần tượng người Nhật Bản rất dễ thương.
*78: một nam thần tượng người Nhật,, tên đầy đủ là Chiba Yuta.

Fan Trung Quốc đôi khi sẽ thân mật gọi anh bằng con số 78 bởi vì 78 [QiBa] có phát âm tương tự như Chiba.

Nam sinh nghiêng đầu: “78 gì cơ?”
Tôi có chút kích động, nhưng tôi lại không dám làm người trước mặt sợ hãi.

Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không có gì!”
Tôi thu điện thoại vào và nhanh chóng quay lại phòng KTV.

Tôi nhanh chóng nắm lấy tay của bạn học nữ đang hát và nói với cô ấy: ” Tớ mới thấy một người cực kì giống 78, 78 không phải là idol của cậu sao?”
Bạn học nữ hét lên, đặt micro xuống và chạy ra ngoài với tôi, nhưng khi chúng tôi ra đến nơi thì nam sinh kia đã đi từ lâu rồi.

Bạn học nữ mặt đầy tiếc nuối, tôi cũng thấy tiếc.
Sau khi hát karaoke, các bạn học đề nghị đi đâu đó ăn thịt nướng, tôi lập tức gợi ý một nhà hàng đồ nướng giá rẻ và ngon.
Chỉ là tôi chưa kịp đợi phục vụ mang thức ăn lên thì mẹ đã gọi tới giục tôi về nhà, bà ấy nói rằng có chuyện muốn nói với tôi.

Tôi chỉ đành tiếc nuối mà quay về.
Mẹ tôi đang ngồi ở sảnh đợi, bà hỏi tôi: “Con có thực sự muốn học đại học không?”
Mẹ tôi biết rằng đầu óc tôi không được linh hoạt, vì vậy bà không có yêu cầu gì nhiều về điểm số của tôi.

Ngay cả khi tôi không thể vào đại học, bà ấy cũng không quan tâm lắm.


Hiện tại thấy bà nghiêm túc hỏi mình về vấn đề này, tôi tự nhiên có chút kinh ngạc.
“Dạ con muốn!” Tôi thành thật trả lời.
Mẹ tôi nói với tôi: “Con có biết rằng cha mẹ của Ly Thiên Thu đều ở nước ngoài chứ? Họ hỏi mẹ, nếu con thi trượt đại học, con có muốn đi du học không?”
Tôi sững sờ, vội hỏi: “Tại sao …”
“Đây là đề nghị của Thiên Thu.

Thằng bé nói rằng con hy vọng đỗ vào đại học.

Đến lúc đó, Thiên Thu sẽ đi du học cùng con.”
Tâm trí tôi bắt đầu quay mòng mòng, đi nước ngoài du học, chuyện này, từ trước tới giờ tôi chưa hề nghĩ tới.

Nó quả thực làm tôi giật mình: “Con, con sẽ suy nghĩ.” Tôi để lại những lời này, sau đó nhanh chóng quay trở về phòng.
Tôi nhanh chóng gọi cho Ly Thiên Thu, lo lắng hỏi cậu: “Ly Thiên Thu, cậu muốn ra nước ngoài du học sao?
Ly Thiên Thu trầm mặc lên tiếng: “Cha mẹ tớ hi vọng tớ cùng bọn họ đi đến nơi đó.” Dừng lại một chút, cậu hỏi tôi, ” Vậy còn cậu? Cậu muốn đi không?”
Trong lòng Ly Thiên Thu có chút thấp thỏm không yên, cậu nói: “Cậu không phải muốn học đại học sao? Cậu có muốn đi cùng tớ không?”
Tôi ngập ngừng trả lời: “Tớ không biết.”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của tôi căn bản không thể bình tĩnh được, ngay cả sách vở cũng không muốn nhìn.

Tôi nằm ở trên giường, cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Về chuyện du học, tôi thực sự rất muốn đi, nhưng tôi cảm thấy có chút sợ hãi, tôi cũng không biết mình đang sợ cái gì.

Ngày hôm sau, tôi đến trường với đôi mắt gấu trúc thâm đen.
Các bạn học còn chất vấn tôi rằng tối hôm qua tại sao tôi lại đột nhiên chạy mất, thật không có nghĩa khí, tôi lơ đãng đùa giỡn với họ vài câu sau đó cầm bài thi ra học.

Nhưng thực sự là tôi không thể học được gì cả.

Thất thần nửa ngày, tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời khỏi lớp học để về nhà.

Tôi vừa bước ra khỏi lớp, thì thấy Ly Thiên Thu đang đứng ở hành lang, như thể đang đợi tôi.
Trong ba năm trung học, cậu ấy không bao giờ bước vào tòa nhà giảng dạy ở quận cũ của tôi.

Hôm nay chợt thấy cậu, tôi sợ hết hồn.
Li Thiên Thu mặc đồng phục sạch sẽ, cậu dựa vào lan can, cầm điện thoại trên tay, những ngón tay thon dài thỉnh thoảng vuốt màn hình điện thoại di động.
Ánh mặt trời lúc

chạng vạng tối chiếu xuống, khuôn mặt đẹp trai của cậu như được mạ một lớp ánh sáng vàng dịu dàng.
Ly Thiên Thu là một người nổi tiếng trong trường của tôi, mỗi lần thi xong hoặc đại hội tổng kết, cậu ấy cũng sẽ đi lên để diễn giảng, cho nên mấy đứa cặn bã ở khu cũ của tôi cũng biết cậu ấy.

Tôi thậm chí còn thấy mấy nữ sinh cầm lấy điện thoại lén chụp ảnh cậu.

Tôi nghĩ rằng nếu tôi đi gọi cậu ấy vào lúc này, tôi chắc chắn sẽ bị những nữ sinh chụp lén Ly Thiên Thu thấy và điều đó thật xấu hổ, tôi là người thích sĩ diện.

Vì vậy, tôi lập tức trở lại lớp học, sau đó chạy từ cửa sau phòng học ra.
Chờ khi chạy tới sân trường, tôi mới gọi điện thoại cho Ly Thiên Thu: “Ly Thiên Thu, tớ mới thấy cậu ở cửa phòng học của tớ, cậu có phải đang tìm tớ hay không?!”
Giọng nói dễ nghe của Ly Thiên Thu thông qua loa truyền tới tai tôi: “Cậu đang ở đâu?”
“Sân trường.” Tôi đáp.
Li Thiên Thu im lặng một lúc, sau đó nói: “Cậu ở yên đó tớ, tớ xuống tìm cậu.”
Thôi được rồi, Ly Thiên Thu thực sự cạn lời với cô bạn ngu ngốc này.

Nhưng mà ai bảo cậu là người nổi tiếng cơ chứ? Bị người ta phát hiện tôi với cậu là bạn, tôi chắc chắn sẽ bị quấy rầy.
Khi tôi còn học cấp hai, tôi lỡ ngu không nhận ra vấn đề này, còn thoải mái đi về cùng với Ly Thiên Thu.

Sau khi bị những nữ sinh khác nhìn thấy, tôi phải nhận thư tình giúp Ly Thiên Thu ba năm, thật là phiền muốn chết.
“Bạn cũng là học sinh của trường này?”
Tôi đang ngây ngô ngồi trên lan can, một giọng nam với chút thanh mũi nhẹ vang lên bên cạnh tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn một cái, giật mình, thiếu chút nữa té từ lan can xuống.
“7,78?”
Trước mặt chính là nam sinh có khuôn mặt trẻ con, nước da trắng, môi đỏ thắm, đó không phải là nam sinh tôi gặp hôm qua sao?
Nam sinh mỉm cười, một lúm đồng tiền nhàn nhạt xuất hiện trên má: “78 mà bạn nói hôm qua có phải là một nghệ sĩ nam của Nhật Bản không?”
Tôi gật đầu.
Nam sinh cười nói: “Vì tôi nghe bạn nói 78 gì đó nên tối qua đã lên Baidu tìm hiểu một chút.”
“Ồ.” Tôi thực sự muốn gọi cho bạn nữ cùng lớp, để cô ấy đến và ngắm idol cùng tôi.
Nam sinh tiến lại gần tôi, đẩy đầu ta một cái, bất mãn nói: “Này, chị Trương Linh, chị thực sự quên em?”
Tôi giật mình, chợt ngẩng đầu nhìn, cậu ta gọi mình là chị Trương Linh? Cmn tự nhiên tôi thấy quen quen….

Tôi cẩn thận nhìn lại mặt của cậu nam sinh kia, sau đó nghĩ lại hồi cấp hai, hình như thời còn trẻ trâu tôi từng hẹn hò cùng một em trai thì phải.

“Đcm! Cậu là Cố Viễn Thanh ?!” Tôi kêu lên.
“Ừm!” Nam sinh gật đầu.
Tôi vội bưng kín mặt, lắp bắp mở miệng: “À, tôi có chuyện, đi trước đây, tạm biệt.”
Bốn năm sau gặp lại mối tình đầu, phát hiện người ta trở thành mỹ nam chói lóa…tự nhiên thấy mất mặt quá đi!
“Chị! Số điện thoại của chị là gì?” Phía sau Cố Viễn Thanh vội vàng gọi tôi lại.
Tôi tỏ vẻ như không nghe thấy tiếng gọi của ai đó, che mặt lại chạy về phía trước.

Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn nắm lấy cánh tay tôi, đồng thời giọng nói của Ly Thiên Thu vang lên bên cạnh tôi: “Cậu chạy cái gì?”
Bị Ly Thiên Thu kéo tay, tôi cũng không thể chạy được nữa, vì vậy đành phải dừng lại, lắp bắp trả lời, “Không có gì.”
Tôi lén ngoái đầu lại nhìn Cố Viễn Thanh, thấy cậu đứng cách đó không xa đang nhìn tôi cùng Ly Thiên Thu.

Cậu thấy tôi quay lại nhìn mình thì ngay lập tức tặng cho cô một nụ cười thật tươi.
Tôi cực kì cậu ta chạy tới hỏi số điện thoại nhưng cậu còn chưa kịp đi, bạn cậu đã lôi cậu đến sân thể dục.

Cậu vẫy vẫy tay chào tôi sau đó xoay người rời đi.
Ly Thiên Thu thấy tôi vẫn chăm chăm nhìn sân thể dục, cậu quay đầu nhìn một cái, lập tức nhận ra Cố Viễn Thanh: “Là cậu ta à?”
Sắc mặt của Ly Thiên Thu lạnh đi mấy phần.
Tôi khẽ gật đầu: “Tớ không ngờ cậu ấy đẹp trai đến thế.

Cậu ấy rõ ràng trước kia chỉ là một đứa trẻ, còn không cao hơn tớ, giống như một mầm đậu.

Bộ dạng trưởng thành bây giờ thật giống 78.”
Nghĩ mà tức á! Tại sao lúc ấy mình lại muốn chia tay chứ? Nếu mình không chia tay, mình đã có một cậu bạn trai trông như 78!
Trên đường đi về, Ly Thiên Thu và tôi đều im lặng không nói câu nào.
Tôi im lặng bởi vì phiền muộn, mất thể diện cùng một đống cảm xúc hỗn loạn nhưng thực sự tôi không thể hiểu tại sao Ly Thiên Thu lại không nói một lời nào.
Khi Ly Thiên Thu đưa tôi đến cửa nhà, tôi mới chợt nhớ ra một vấn đề: “Này? Tại sao hôm nay cậu lại bỗng nhiên đến đón tớ về nhà?”
Sắc mặt Ly Thiên Thu có chút tái nhợt.

Cậu vẫn luôn đắm chìm ở thế giới của chính mình khi nghe tôi nói mới đột nhiên phản ứng lại, Ly Thiên Thu có chút không thích hợp..
Mặc dù tôi xấu hổ vì người yêu cũ trở nên đẹp trai mà tôi thì không trở nên xinh đẹp, nhưng tôi luôn là một người không tim không phổi, không thể nào vì một chuyện nhỏ như vậy mà buồn lâu.

Hơn nữa tôi cũng không có khả năng có những cảm giác u buồn, tức giận hay háo hức.

Vì vậy, Ly Thiên Thu khó chịu vì cái gì cơ chứ? Cậu lại đang phiền muộn vì cái gì?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện