Edit:
Beta: Lạc Dạ
Tôi có một đứa bạn thanh mai trúc mã.
Cậu đa sầu đa cảm, hơn nữa lại rất nhạy cảm.
Nhưng cậu lại hay chôn giấu tâm sự trong lòng.
Thực ra tôi không thể nhận biết được mấy cảm xúc này của cậu nhưng bởi tôi cảm xúc của tôi phụ thuộc vào cậu nên mới biết được.
Chúa nói với tôi rằng ý nghĩa của cuộc đời tôi là giúp Ly Thiên Thu tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.
Chỉ khi tôi làm cho cậu bạn trúc mã này hạnh phúc thì sự ràng buộc giữa tôi và cậu mới có thể kết thúc, tôi mới có thể sống một cuộc sống với những cảm xúc riêng của bản thân mình.
Cho nên, từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn nỗ lực nghĩ cách giúp cậu bạn trúc mã hạnh phúc.
Nhưng trái tim của cậu lại rất nhạy cảm và hay u buồn.
Sau đó, tôi đã vô cùng sốc khi phát hiện, thật ra, việc làm trúc mã hạnh phúc rất đơn giản.
Chỉ cần làm cho cậu yêu một ai đó là được.
Mà thị lực của cậu lại rất kém, cậu yêu tôi.
Về sau, hoàn thành sứ mệnh đó, tôi và thanh mai trúc mã hạnh phúc ở bên nhau.
Cùng trúc mã ở bên nhau một thời gian dài, cậu rất hạnh phúc.
Nhưng sau đấy cậu lại bắt đầu lo lắng.
Cậu hỏi tôi: “Rốt cuộc cậu có thật sự thích tớ không?”
Tôi không một chút do dự mà trả lời: “Thích mà!”
Cậu lấy một quyển lịch để bàn tới trước mặt tôi, ngon tay thon dài chỉ vào một ngày trên đó: “Ngày hôm qua là ngày gì?”
Tôi đỡ đỡ mắt kính, nhìn: “Là sinh nhật của Conan.”
Trái tim của cậu bạn trúc mã vỡ tan tành.
Cậu thấp giọng nói: “Là kỉ niệm 5 năm chúng ta bên nhau.”
“…Oh.” Tôi che miệng.
Trúc mã cầm chiếc điện thoại di động của tôi lên, thao tác các ngón tay lên màn hình, mở nhật kí liên lạc ra: “Ngày hôm qua tớ gọi cho cậu mười lăm cuộc điện thoại, cậu đều không nghe.
Lúc đó cậu đang làm gì?”
Tôi hơi chột dạ, chỉnh ánh mắt sang hướng kháC: “Xem manga, anime…”
Cậu buông điện thoại xuống, quay mặt đi, không thèm nhìn tôi.
Tôi biết cậu nổi giận nên vội đứng dậy, ôm lấy cánh tay cậu: “Tớ sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Mặt cậu căng ra, lạnh lùng trừng mắt tôi một cái: “Những lời này cậu đã nói qua vô số lần rồi.” Cậu buông tay tôi ra, lạnh lùng mở miệng: “Cậu suy nghĩ lại đi.
Mấy ngày này tớ sẽ đi nước Anh một chuyến.
Sau khi tớ trở về mà cậu không nói được một lí do hợp lí thì cậu liệu…”
Cậu bạn trúc mã vừa dứt lời liền xoay người rời đi.
Trước khi rời đi cậu không quên dặn dò tôi một cách hung dữ: “Ngày mai cậu không cần ra sân bay tiễn tớ.
Thấy cậu liền cảm thấy phiền.”
Cậu cứ như thể mà nổi giận, tôi cũng không chịu nổi.
Vì để lấy lòng, tôi vội đứng thẳng dậy, thề: “Cậu yên tâm! Tớ tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đi tiễn cậu.”
Sau đó tôi phát hiện hình như mình làm cậu giận hơn rồi.
Cậu xoay người, “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Tôi nghĩ nát óc vẫn không hiểu vì sao cậu lại giận.
Sau khi cậu rời đi, tôi liền gọi điện thoại cho Toàn Tuyền Tuyền.
Mặt mũi lem nhem đầy nước mắt, nước mũi kể lể với cô.
“Toàn Tuyền Tuyền, cậu ấy mấy ngày nay cứ nổi giận với tớ.
Tớ biết là do tớ sai.
Tớ quên mất ngày kỉ niệm, quên việc hẹn hò, vô tình làm mất vòng cổ mà cậu ấy tặng, quên gọi điện thoại cho cậu ấy, quên…“
“Đợi đã!” Toàn Tuyền Tuyền ngắt lời tôi, giọng điệu hơi pha chút bất lực lẫn khinh bỉ: “Này, chẳng lẽ không phải do cậu sao?”
Tôi áy náy trả lời: “Đương nhiên là tớ biết tớ sai, nhưng trước nay tớ cũng như thế nhưng cậu ấy có nổi giận đâu.
Cậu ấy biết trí nhớ của tớ không tốt.
Nên lần gần đây nhất cậu ấy nổi giận với tớ, cứ bảo rằng tớ không thích cậu ấy.”
Toàn Tuyền Tuyền thở dài một hơi, nói: “Nói thật, tớ cũng cảm thấy cậu không thích cậu ấy.”
“…”
Toàn Tuyền Tuyền khẽ nhẹ giọng nói: “Trương Linh, nếu thật sự thích một người, mặc kệ trí nhớ có kém đến đâu thì cậu vẫn luôn nhớ rõ hết mọi thứ có liên quan đến đối phương.”
Mặc dù tôi rất muốn cãi lại nhưng tôi phát hiện, tôi không có lời nào để phản biện.
Thế nên tôi thành thật thỉnh giáo Toàn Tuyền Tuyền: “Vậy làm sao mới có thể cho cậu ấy thấy rằng tớ thích cậu ấy?”
“Cái này thì cậu phải tự hỏi bản thân mình, tự mình suy nghĩ xem.” Toàn Tuyền Tuyền vừa dứt lời thì liền cúp điện thoại.
Tôi cứ “này này này” một hồi mới nhận ra Toàn Tuyền Tuyền đã sớm tắt máy.
Tôi đành bất đắc dĩ mà buông điện thoại xuống.
Ngày hôm sau, trúc mã đi nước Anh.
Tuy rằng tôi đã đảm bảo với cậu, tuyệt đối sẽ không đến tiễn.
Nhưng nhờ Toàn Tuyền Tuyền mắng tôi một hồi nên giờ tôi tỉnh ngộ.
Có lẽ thật ra cậu ấy rất muốn tôi đến tiễn.
Vì thế, mới sáng sớm tôi đã đạp xe đến trước nhà cậu, không ngừng ấn chuông cửa.
Cậu rất nhanh đã ra mở cửa.
Cậu mặc một bộ đồ ngủ màu đen, tóc tai bù xù, trong miếng còn cắn bánh mì.
Rõ ràng đây là bộ dạng vừa mới rời giường vô cùng nhếch nhác nhưng bởi vì giá trị nhan sắc cao, dáng người tuyệt nên trông cậu lúc này có một loại cảm giác lười biếng mê người.
Cậu ấy trước nay khi ở trước mặt người khác đều chưa bao giờ có dáng vẻ cẩu thả, ngay cả cúc áo sơ mi cũng sẽ được cả cúc trên cùng.
Quần áo của cậu nhất định phải phẳng phiu, không một nếp gấp.
Cho nên khi tôi nhìn thấy dáng vẻ kia của cậu hơi có chút ngạc nhiên.
Khi cậu ấy vừa nhìn thấy tôi, mặt lập tức biến sắc, nhanh chóng đóng cửa lại.
Thiếu chút nữa tôi đã bị đập mặt vào đấy.
Tôi cho rằng cậu vẫn còn giận tôi nên vội vàng gọi điện thoại nhưng cậu không nghe.
Thế là tôi cứ đứng lì ngoài cửa, ấn chuông cửa hơn mười phút.
Mãi một lúc sau cậu mới ra mở cửa cho tôi.
Lúc này cậu đã thay quần áo gọn gàng, tóc cũng chải tươm tất, ngũ quan tinh tế, cao cao gầy gầy.
Cả người nhìn tràn đầy sức sống, cảnh đẹp ý vui.
Quả thực dáng vẻ suy sụp đó với dáng vẻ lúc này của cậu cứ như là hai người.
Tôi ngẩn người, đánh giá từ trên xuống dưới.
Khuôn mặt tuấn tú của cậu bỗng nhiên đỏ ửng, lắp bắp nói: “Nhìn cái gì, còn không mau vào đi.”
“Ừm.”
Cậu đang bận thu dọn hành lí, không thèm nhìn tôi lấy một cái.
Cậu dùng giọng điệu kì quặc nói chuyện với tôi: “Không phải nói là không tiễn sao?”
Tôi ngồi xổm trước mặt cậu, đem đồ ăn vặt trong balo đổ ra.
Sau đó nhét đồng đồ ăn đó vào hành lí của cậu: “Mấy ngày cậu đi tớ sẽ không được nhìn thấy cậu, sẽ rất nhớ cậu.
Cho nên trước khi cậu đi tớ đến để tiễn cậu.”
Trúc