Edit:
Beta: Lạc
“Công chúa, liền như vậy để hắn chạy sao? Đáng tiếc quá.” Vẻ mặt nha hoàn đầy tiếc nuối nói với tôi, “Sau này có lẽ người không còn cơ hội để gặp nam tử tuấn mỹ như vậy nữa đâu.
Chẳng lẽ người muốn tuyển kẻ thiếu não dư mỡ kia làm phò mã sao?”
Ta ngắm nhìn tú cầu trong tay, nghe nha hoàn nói, lại nghĩ đến người phì nhiêu kia, vội rùng mình, ta cười gượng nói: “Không phải còn có lão hán áo xanh sao.”
Ta để Lê Thiên lại sau lưng, bắt đầu vứt tú cầu chọn rể.
Rõ ràng Thần đã nói với ta rằng, chỉ cần cứu vớt mệnh ắt tử của Lê Thiên, ta liền về được hiện đại, vì gì ta lại bị kẹt ở kiếp trước?
Lúc ta phiền não tìm cách quay về, nha hoàn lại đang lo chuyện hôn sự của ta.
Nha hoàn tựa hồ nghĩ tới gì đó, ánh mắt sáng lên, nàng cùng ta nói: “Công chúa, nếu không có nam tử nguyện ý đến thành lâu hạ tiếp tú cầu của người, không bằng ngươi ra ngoài tìm, xem nam tử nào thuận mắt, người liền đem tú cầu đưa cho hắn, phỏng chừng hắn muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.”
Ta cứng đờ mặt, do dự nói: “Làm vậy không tốt lắm đâu.”
“Có cái gì không tốt, ngươi chẳng lẽ người thật sự muốn tuyển vị công tử kia làm phò mã?”
“···” ta nói rõ a, ta đồng ý ra khỏi cung, nhưng không phải đi tuyển nam nhân, mà là đi ra ngoài dạo chốn kinh thành phồn hoa một chút, thuận tiện không đả kích người nha hoàn một lòng trung với ta.
Kinh thành phồn hoa thế nào, ta cũng không cần nhiều lời.
Tóm lại người tàn tật như ta ngồi trên phố cũng chả di chuyển được bao nhiêu.
Nha hoàn cũng ít khi được ra khỏi cung, vừa thấy cảnh chen chúc đông người, nàng liền trợn tròn mắt, thiếu chút nữa quên để lạc cả ta.
May mà người thị vệ đi theo kịp thời đem ta về.
Ta cùng nàng vòng đi vòng lại trên phố hồi lâu, cái gì cũng không mua được, lại bị dẫm chân không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí có một tiểu hài tử không cẩn thận vấp té đè cả lên người ta, hơn nữa hắn gục rồi chờ nửa này cũng không chịu đứng dậy, phỏng chừng hắn mệt.
Tiểu nam hài ngẩng đầu, một đôi mắt sáng ngời ta tròn nhìn ta: “Tỷ tỷ, ngươi có ghế dựa ngồi, thật tốt.”
Ta vừa định nói chuyện, một đôi bàn tay to nhanh chóng bế tiểu nam hài lên, sau đó ta nghe được Lê Thiên có chút hoảng loạn nói: “Ngươi đừng chạm vào nàng, mau về nhà đi!”
Ta ngẩng đầu, quả nhiên thấy bóng dáng thư sinh của Lê Thiên.
Lê Thiên một trương khuôn mặt tuấn tú đầy đề phòng mà nhìn ta, hắn buông tiểu nam hài, thúc giục tiểu nam hài về nhà.
Tiểu nam hài bất mãn mà bĩu môi: “Lê ca ca, ngươi đừng động ta.
Ta muốn cùng tỷ tỷ này nói chuyện.”
Ta cũng không biết trong lòng Lê Thiên, ta đáng sợ cỡ nào, hắn vừa nghe tiểu nam hài muốn cùng ta nói chuyện, hắn quả thực bị dọa tới mức hồn phi phách tán, hắn trực tiếp bế tiểu nam hài lên, xoay người liền đi.
Lê Thiên đi rồi, dừng một chút, bỗng nhiên xoay người, ném cho ta một thứ, lạnh lùng mà mở miệng nói: “Ta không cần đồ của ngươi.”
Ta tiếp nhận kia vật hắn đưa, tập trung nhìn, là kim bài ta cho hắn.
Ta không nghĩ tới ta sẽ gặp lại Lê Thiên, ta đã quyết định sẽ không cùng hắn có bất kì quan hệ gì, cho nên ta không nói gì them mà xoay người rời đi.
Ta phân phó cho thị vệ bên cạnh, để hắn lặng lẽ đem kim bài trả cho Lê Thiên.
Vừa lúc này, tiểu nam hài kia òa khóc, ta liền kêu thị vệ giúp ta mua hai xuyến đường hồ lô dỗ hắn.
Nha hoàn lo lắng ta bị thương, liền đẩy ta tới nơi thoáng người chút.
Nơi này cách đường lớn trong kinh thành có chút xa, ta có thể nhìn đồng cỏ mênh mông vô tận cách đó không xa.
Nha hoàn nâng ta dậy từ trên xe lăn, lại đem ta đỡ đến một chỗ sạch sẽ trên cỏ, giúp ta ngồi xuống.
Ta rút mấy cây cỏ xanh, đem cỏ xanh kết thành một cái vòng hoa, sau đó đội lên đầu nha hoàn.
Nha hoàn từ trong bọc lấy ra tú cầu của ta, đối ta nói: “Nếu có nam tử nào qua nơi này, công chúa, người nhất định phải tay mắt lanh lẹ.”
Lòng ta không thể nào gật đầu, nha hoàn dông dài lằng nhằng làm ta nhớ tới lúc lão sư giảng bài trong trường, ta đang cố gắng khống chế không được mơ màng ngủ gục.
Sau đó ta thật sự đã ngủ mất.
Không bao lâu, ta bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, sau đó ta phát hiện nha hoàn không thấy đâu, hơn nữa Lê Thiên lại đang ngồi trước mặt ta.
Ta ngây người một chút, có chút không hiểu được vì sao Lê Thiên lại ở chỗ này.
Hắn mặt lạnh, đem kim bài ném trả cho ta, đối ta nói: “Ta không cần đồ vật của ngươi.” Một lát sau, hắn lại ném thêm cho ta hai thỏi bạc, nhàn nhạt bảo: “Tiền mua đường hồ lô.”
Ta gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng Lê Thiên, có một con rắn lục dài cả thước, ta nhỏ giọng nói Lê Thiên nói: “Ngươi đừng nhúc nhích.” Ta lấy ra chủy thủ, đôi tay có chút phát run.
Lê Thiên vừa thấy đến ta cầm đao ra tới, hắn đồng tử hơi hơi rụt một chút, trên mặt biểu tình càng là lạnh băng tới cực điểm, hắn nói: “Như thế nào, rốt cuộc không giả nai nữa, muốn giết ta?”
Con rẵn lục bỗng nhiên hướng Lê Thiên mổ tới, ta sợ tới mức hét lên một tiếng, vội đem chủy thủ phóng tới.
Ta cũng không biết ta có ném trung Lê Thiên hay không, ta nhanh chóng bắt lấy tay Lê Thiên kéo đến bên người.
Bởi vì tốc độ của ta quá nhanh, Lê Thiên không phản ứng lại đây, liền lập tức té ngã đè lên ta, ta bị hắn đè mạnh cảm giác ngạt cả thở.
Ta bất chấp đẩy hắn ra, hơi hơi ngồi dậy, nhìn thử một chút, tới tận khi thấy con rắn lục kia đã bị ta ghim trúng đầu, ta mới thở ra một hơi, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Ta lúc này mới phát hiện ta đổ một thân mồ hôi lạnh.
Lê Thiên sửng sốt một hồi lâu, mới đột nhiên đứng phắt dậy, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi đỏ lên, phẫn nộ mà răn dạy ta: “Ngươi, nữ ma đầu này, không ra thể thống gì, không biết xấu hổ!”
Hắn liên tục lui về phía sau, tựa hồ ta là một người mang theo virus quái thú giống nhau, hận không thể né ta ra rất xa, ta vội nhắc nhở hắn: “đừng dẫm lên nó.”
Lê Thiên bỗng nhiên thân mình cứng đờ, hắn cúi đầu vừa thấy, quả nhiên nhìn đến một cái hấp hối giãy giụa xà cuốn lấy hắn chân.
Nếu không phải chủy thủ của ta găm trúng đầu nó, Lê Thiên có lẽ sẽ bị rắn cắn.
Ta lại không dám nhìn con rắn kia lấy một cái, chỉ cảm thấy tê liệt cả người, vội cao giọng kêu gọi thị vệ, để bọn họ đưa ta đi nhanh chút.
Nha hoàn vội vàng tới, nàng nhìn con rắn khủng bố nằm đó, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội nhìn Lê Thiên nói lời cảm tạ: “Cảm ơn Lê công tử đã cứu công chúa nhà ta, công chúa nhà ta sợ rắn nhất, nàng vừa thấy rắn đã bị dọa khóc.”
Ta hoảng tới chảy nước mắt thế nhưng, nghe được nha hoàn nhà ta cùng Lê Thiên nói lời cảm tạ, ta nhịn không được trách cứ nàng: “Ai sẽ bị dọa khóc chứ? Ta khóc bao giờ? Kia là ta giết!”
Nha hoàn vội chạy đến bên người ta, vươn tay ôm lấy ta, không ngừng gào với ta: “Công chúa đừng sợ, đều là Tiểu Hạnh sai, là Tiểu Hạnh không có lưu tại công chúa bên người.”
Thị vệ đem ta bế lên xe lăn, nha hoàn liền nhanh chóng đẩy ta rời đi.
Lúc này, vẫn luôn trầm mặc đảm đương bối cảnh Lê Thiên bỗng nhiên chắn ta trước mặt, hắn kia biểu tình thật sự phức tạp, ta căn bản vô pháp miêu tả.
Hắn muốn nói lại thôi một hồi lâu, mới ngạnh banh banh mà mở miệng đối ta nói: “Đa tạ Tam công chúa ân cứu mạng.”
Ta ngước mắt nhìn hắn, có điều nước mắt thành dòng, không ngừng rơi xuống, ta cũng lười lau.
Khi ta ngước mắt nhìn Lê Thiên, ta rõ ràng nhìn thấy Lê Thiên giật mình.
Ta không biết hắn vì cái gì mà ngơ ngẩn nhìn ta, phỏng chừng là bởi vì lúc này ta trông rất xấu, ta nói với hắn: “Không có gì, giúp người làm niềm vui là truyền thống mỹ đức của dân tộc.”
Lê Thiên dừng một chút, tựa hồ không biết trả lời như thế nào.
Ta liền không hề để ý đến hắn, ra hiệu cho nha hoàn đẩy ta rời đi.
Qua một hồi lâu, nha hoàn mới muốn nói lại thôi mà đối ta nói: “Công chúa, ta cảm thấy ngươi về sau vẫn nên khóc nhiều hơn, như vậy có thể tìm được phò mã.”
“Cái gì?” Ta ngẩng đầu nhìn nàng.
Nha hoàn mặt đỏ hồng, vội nghiêng đầu không ngó ta, khô cằn mà trả lời: “Không, không có gì.”
Ta cầm kim bài ném cho thị vệ, thị vệ tiếp nhận kim bài, lập tức xoay người hướng Lê Thiên đi đến.
Ta cho rằng Lê Thiên không muốn thu ta kim bài, không nghĩ tới lúc này đây, hắn thu.
Lúc quay lại, thị vệ nói riêng với ta: “Lê công tử nói, hắn sẽ rời đi kinh thành trong mấy ngày nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.” Thị vệ trả lời.
Ta không để tâm lắm gật gật đầu, đối bọn họ nói: “Hồi cung.”
Ta từ trong mộng tỉnh lại, ngây thơ mờ mịt mà nhìn trần nhà, ta trở lại thế giới hiện thực.
Cho nên, ta cứu Lê Thiên thành công rồi sao? Ta nhớ tới lời Lê Thiên nói qua, hắn sẽ rời đi kinh thành.
Có phải chỉ cần hắn rời đi kinh thành, vận mệnh của hắn mới có thể chân chính được cứu vớt?
Ta vui vẻ bật dậy, cầm lấy di động trên bàn, nhanh chóng gọi điện thoại cho Ly Thiên Thu.
Ta bỗng nhiên nhớ tới Ly Thiên Thu đang ở Anh quốc, liền treo điện thoại, ta đành để lại lời nhắn cho hắn.
“Ly Thiên Thu! Em vừa mới mơ thấy kiếp trước của anh, kiếp trước anh lớn lên cùng Ninh Thải Thần giống nhau!”
Ta nhanh chóng lấy ra giấy vẽ bút vẽ, sau vài nét bút, một nhân bản của Ninh Thải Thần xuất hiện trên giấy vẽ, ta chụp ảnh rồi đem ảnh chụp gửi cho Ly Thiên Thu.
Ly Thiên Thu thực mau gọi video cho ta, trong video hắn biểu tình nhu hòa, đôi mắt màu đen yên lặng nhìn ta, nói: “Mơ thấy anh? Kiếp trước à?”
“Đúng vậy, kiếp trước của anh vẫn rất đáng ghét, vẫn luôn mắng em là nữ ma đầu.” Tuy rằng ta nói như vậy, nhưng ta cười hì hì.
Mà Ly Thiên Thu lại trầm mặc một chút, hắn hơi hơi thở dài một hơi: “Trương Linh, đã nhiều ngày tâm tình anh không tốt, đối với em hơi quá đáng, thực xin lỗi.
Cho dù ngươi nằm mơ, cũng mơ thấy anh mắng em, thật là…”
Ly Thiên Thu áy náy, ta vội an ủi hắn: “Không có gì, đều là em không tốt.” Dừng một chút, ta có chút lấy lòng mà nói với hắn, “Nếu anh thật sự không cho em mua đồ hầu gái cũng không sao.
Em có thể tự mua.
Anh không cần giận em.”
Ly Thiên Thu bất đắc dĩ mà mở miệng: “Anh không giận, em yên tâm, anh cho em mua.”
Ý thức được thái độ của Ly Thiên Thu bắt đầu dễ chịu, ta cũng vui vẻ lên, ta đối hắn nói: “Ly Thiên Thu, anh vui vẻ em cũng vui lây.”
Ly Thiên Thu giật mình, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, hắn bỗng nhiên mở miệng: “Anh cố về nước sớm chút.”
“Ân, tốt.” Ta gật gật đầu.
Ly Thiên Thu vươn ra ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve màn hình, tựa hồ vuốt mặt ta.
Ta ngẩn người, cho rằng hắn ở chơi trò chơi, ta cũng vươn ngón tay, chọc chọc trán hắn.
Vào lúc này, bên kia tựa hồ có ai kêu Ly Thiên Thu, Ly Thiên Thu nhanh chóng thu hồi tay, hắn ho khan một tiếng, đối ta nói: “Anh có việc, cúp trước nhé.” Dứt lời, hắn nhanh chóng đóng video.
“Nga, chào anh.” Ta vội trả lời.
Ta cho rằng ta đã cứu vớt Lê Thiên, lại không cần hổ thẹn với Ly Thiên Thu.
Chính là, cúp với với Ly Thiên Thu rồi, ta phát hiện, ta còn cảm thấy có lỗi với hắn.
Ta nghĩ trăm lần cũng không ra, cho nên hôm nay ta không thể tập trung được tinh thần vẽ tranh.
Đúng rồi, sau khi tốt nghiệp đại học, ta trở thành một hoạ sư có tiếng, này còn phải cảm tạ Tiền Trác mập mạp thời cao trung, là hắn cổ vũ ta.
Vì ta thất thần nên ôm tablet, cầm bút vẽ lung tung một hồi, hoàn toàn tìm không ra kết cấu.
Chờ đến buổi tối, ta ngủ dậy, phát hiện ta lại xuyên trở về kiếp trước, ta mới phát hiện, ta cũng không có cứu vớt vận mệnh của Lê Thiên.
Sau