Editor: Quân
Beta-er: Ngọc
"Trương Linh, chị nhìn cái gì?"
Cô bé ngồi bên cạnh tôi bỏ búp bê Barbie đang tết tóc dở trên tay xuống, theo tôi nhòm đầu ra ngoài cửa sổ, tôi đem đầu nhỏ vặn đến một hướng nhất định:
"Em nhìn thử xem, chỗ đó có cái bóng màu đen đúng không?"
Trời bây giờ có chút tối, dưới lầu cảnh vật xám xịt không rõ ràng.
Nhưng vì đã sống ở đây từ nhỏ đến giờ nên tôi quen thuộc tiểu khu này cực kì, chẳng mấy chốc liền phát hiện bóng đen kì lạ dưới lầu.
Cô bé nhỏ có chút sợ hãi, vội vã đem đầu rụt lại: "Em không xem, em không xem đâu!"
Lá gan tôi bình sinh lớn, lòng hiếu kỳ, tò mò cũng lớn không kém.
Mặc kệ em họ, một mình đi xuống lầu coi thử.
Ở góc của hoa viên, tôi tìm được bóng người màu đen kia.
Tôi ngó vào xem thử, cái bóng đó là một thằng nhóc ngồi xổm, tay nhỏ cầm một nhánh cây chẳng biết vẽ cái gì trên mặt đất.
"Cậu đang làm gì thế?" Tôi tiến lại gần nhìn hình vẽ kì lạ trên mặt đất.
Thằng nhóc đó nghiêng đầu nhìn tôi, rồi nhanh chóng xóa bức vẽ trên mặt đất, đứng lên rời đi.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp được thằng nhóc bố láo đến thế, tâm trạng có chút bực bội, tôi kéo cánh tay cậu ta lại: "Tớ chưa từng gặp qua cậu, cậu là người mới chuyển đến à?"
Thằng nhóc đó quay đầu liếc tôi một cái, đôi mắt nó trong sáng cực kì, như thể có thể phân định rõ đúng sai trong thế giới này.
Tròng mắt giống như viên đá quý đen, lông mi dài cong cong.
Cậu ta hơi nhíu mày, sau đó lấy ra mấy tờ tiền mặt trong túi đưa tôi, nói: "Tôi chỉ có nhiêu đây."
Từ nhỏ đến giờ, tiền tiêu vặt của tôi chưa bao giờ vượt qua mười đồng, đột nhiên bây giờ có kẻ xìa ra trước mặt tôi cả đống tiền giấy màu hồng phấn*, tôi không hoảng sợ mới lạ: "Đưa tiền cho tớ làm gì?"
*Tiền giấy màu hồng phấn (tờ 100 tệ) (chú thích của beta-er)
Lúc này, một âm thanh già nua truyền đến cách đó không xa: "Thiên Thu, bà về rồi đây."
Bản mặt thằng nhóc đứng bên cạnh tôi vốn dĩ chẳng có biểu cảm gì, cứng ngắc như than đá.
Nhưng khi nghe thấy thanh âm này thì đột nhiên ôn hòa đi không ít, vội đẩy tôi ra, chạy về hướng bà mình.
Đợi thằng nhóc đó với bà của cậu ta đi xa thật xa, tôi mới phản ứng lại kịp, bước nhanh đuổi theo, đem tiền nhét lại vào tay nó.
Cả thằng nhóc đó lẫn bà nó đều rất ngạc nhiên, thú thật, tôi so với hai người họ chỉ có kinh ngạc hơn chứ chẳng thể kém.
Tuy tôi lúc nào cũng thèm ăn, cả ngày vừa khóc vừa nháo duỗi tay xin tiền ba mẹ, nhưng nếu tiền người xa lạ đưa, tôi chỉ có sợ chứ chẳng có vui.
Nhà tôi dạy rất nghiêm, cho nên trước mặt người ngoài tôi cực kì ngoan ngoãn, lễ phép.
Tôi và bà của cậu ta nói với nhau mấy câu, rồi lại quay qua thằng nhóc mặt than tám thêm mấy câu, chẳng mấy chốc mẹ tôi đã tìm đến.
Tôi quay đầu nhìn thằng nhóc đó bảo: "Tên tớ là Trương Linh, nhà ở lầu ba, rảnh thì qua đó chơi.
À tí thì quên, cậu tên gì?"
Thằng nhóc đó ngẩng đầu lên nhìn bà, rồi lại nghiêng đầu nhìn tôi, thấp giọng trả lời: "Ly Thiên Thu."
...!
Dỗ ngoan được Ly Thiên Thu, coi như đêm nay tôi có thể ngủ ngon.
Có điều không nghĩ đến, đêm nay tôi mơ về những ngày trước, mơ thấy lần đầu tiên gặp được Thiên Thu.
Nghĩ đến việc này, tôi không nhịn được cười thành tiếng.
Nếu như bị bọn bạn trong trường biết được Ly Thiên Thu hồi nhỏ kỳ quái như vậy, có khả năng tụi nó cũng sẽ cười ói máu.
Suy cho cùng thì Ly Thiên Thu cũng giữ chức học bá lẫn nam thần nhiều năm như vậy rồi mà.
Thật ra, lúc này tôi cực kì muốn gọi điện chọc quê cậu ta.
Nhưng nghĩ đến khả năng cậu ta đang chim chuột với Diêu Tiểu Nguyệt, tôi đành kiềm chế lại, rời giường đánh răng.
Nói ra, nếu tôi nói với đám bạn của mình rằng tôi với Ly Thiên Thu quen nhau từ lâu, đã thế còn lớn lên cùng nhau, bọn chúng chắc chắn không tin.
Bởi vì trong trường tôi và cậu ta cũng chẳng qua lại gì cả.
Ly Thiên Thu học tập tốt, hắn ở trong đám lớp chuyên.
Mà tôi thì học bết đến mức chẳng thể bết hơn, chỉ có thể đặt ở lớp kém cỏi nhất khối.
Lớp cả hai người chúng tôi cách nhau cực kì xa, muốn tìm cậu ta nói chuyện phải đi hết cả sân trường.
Tính cách Ly Thiên Thu có chút lạnh nhạt.
Khả năng cậu ta chủ động tìm tôi gần như bằng không, còn tôi thì có chút tự ti, không dám lui tới chỗ đám học giỏi.
Vì vậy cũng rất ít khi xách thân đi tìm.
Cho nên, có chết người ta cũng không tin được học bá toàn khối Ly Thiên Thu và kẻ hèn học tra này là anh em tốt.
Tôi cũng khổ sở lắm chứ, hồi đó thành tích tiểu học tốt quá trời, thậm chí trình còn đủ để phụ đạo Ly Thiên Thu cơ.
Không biết vì sao, càng lớn học càng kém, rõ ràng tôi cũng không lười, đi học cũng nghiêm túc, tan học còn nghiêm túc làm bài tập, nhưng thành tích chỉ có đi xuống.
Kém đến mức ba mẹ chẳng còn quan tâm, bảo tôi chỉ cần đạt tiêu chuẩn là ổn.
Tôi chỉ còn có thể hướng đến mục tiêu đạt tiêu chuẩn mà đi.
Có lẽ loại người như tôi không phù hợp với việc học tập.
Ly Thiên Thu không ít lần giúp tôi phụ đạo, nhưng cũng chẳng giúp được cái thành tích chẳng ra đâu của tôi, tôi đã sớm chấp nhận số phận.
Hôm nay là thứ bảy, tôi tính nghiêm túc thực thi phương án "Trầm mê học tập, đến gầy ốm cũng không thôi." Nhưng nhỏ bạn thân lại gọi điện, muốn dụ tôi ra ngoài chơi.
Tôi lập tức đem bài tập quăng xó, mặc áo bông dày ơi là dày, rồi ra cửa.
Đời này tôi có hai bạn tốt, một là Ly Thiên Thu, hai là Toàn Tuyền Tuyền.
Ly Thiên Thu tuy là nhân vật cấp bậc đại thần, nhưng thật đáng tiếc, tôi đối với hắn chẳng khác gì đối với đám đồng râm, chẳng có chút tôn sùng gì, còn Toàn Tuyền Tuyền, cô ấy mới là nữ thần của lòng tôi.
Toàn Tuyền Tuyền lớn lên không hẳn là xinh đẹp, nhưng cực kì ưa nhìn.
Cô ấy thích mặc quần áo màu đen, tóc cũng cắt ngắn, tính cách cực kì bá đạo, là chị gái men lì đại danh đỉnh đỉnh trong lòng các cô gái.
Miễn cô ấy có ở đó, mấy việc nặng nhọc đều giúp tôi làm, cô ấy hay nói: "Phụ nữ là để trân trọng, nâng niu, không thể để bị thương được."
Nói chung, bạn thân này của tôi xịn xò lắm, tôi sắp bị khí chất trên người cô ấy bẻ cong đây này.
Nếu một hôm đẹp trời cô ấy tỏ tình với tôi, khả năng cao tôi không nói hai lời đã quỳ rạp dưới chân cô ấy.
Toàn Tuyền Tuyền chờ tôi ở công viên, bóng dáng cô vừa cao vừa gầy, đứng đó quả thật giống hệt như một nam sinh, chỉ có thể dùng ngực để phân biệt.
Toàn Tuyền Tuyền là cup C...!Tôi cúi đầu nhìn cái sân bay của mình, lặng lẽ thở dài.
Cả hai chúng tôi vốn dĩ định đi trượt băng, phiếu cũng đã mua rồi, nhưng trên đường đi lại gặp Ly Thiên Thu.
Bên cạnh Ly Thiên Thu là Diêu Tiểu Nguyệt, hai mắt cô ấy có chút phiếm hồng, bản mặt Ly Thiên Thu lại như đống tuyết, đặt đâu cũng muốn lạnh chết người xung quanh.
Tình hình này người bình thường nhìn vào kiểu gì cũng nghĩ Ly Thiên Thu bắt nạt Diêu Tiểu Nguyệt.
Nhưng tôi quen Ly Thiên Thu đã lâu, cảm xúc cậu ta tôi có thể đọc hiểu, tôi có thể cảm nhận được thời khắc này Ly Thiên Thu cực kì mất tự nhiên, cực kì muốn chạy trốn, cực kì xấu hổ và băn khoăn.
Tôi đại khái có thể đoán được chuyện gì, có thể Ly Thiên Thu nghe lời tôi nói xong, đem suy nghĩ của cậu ta nói cho Diêu Tiểu Nguyệt biết, tức là đi từ chối tỏ tình của cô ấy.
Ly Thiên Thu vừa liếc đến tôi, cặp mắt đen nhánh của cậu ta liền yên lặng nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Ly Thiên Thu, tâm tình cũng từ từ đi xuống.
Tôi coi như chưa xem qua vẻ mặt khó chịu như thế của Ly Thiên Thu, tôi liền nhờ Toàn Tuyền Tuyền kiếm cớ lôi Diêu Tiểu Nguyệt đi.
Nhìn cảnh Toàn Tuyền Tuyền lôi Diêu Tiểu Nguyệt đi, tôi có chút ghen tị, đến tôi còn chưa được nắm tay của Toàn Tuyền Tuyền đâu đấy!
Mặt Ly Thiên Thu vẫn lạnh như băng.
Tôi biết tâm trạng cậu ta không tốt thì sắc mặt sẽ càng kém, tâm trạng tốt sẽ nhu hòa hơn chút đỉnh.
Ly Thiên Thu nhìn thấy tôi tìm Toàn Tuyền Tuyền giúp lôi Diêu Tiểu Nguyệt đi, ánh mắt cậu ta ấm áp hơn tí.
Cậu đến gần tôi, vươn tay dùng sức xoa xoa quả đầu, đợi cậu ta xoa xong thì cái đầu tôi gà lên đó đẻ trứng cũng được rồi, tôi bực quá đạp cậu ta một cái, cậu ta mới như thể bản thân vô tội mà thu tay.
"Em gái sún răng, may mà cậu cứu giá kịp thời."
Tôi cảm nhận được tâm trạng của cậu ta dần dần tốt lên, vẻ mặt tôi ba chữ "Đcm" viết rõ,