Hạ An Bình cô lên phòng định bế bánh bao cho anh nằm ngủ, nhưng anh ôm con khá chặt nên cô không gỡ tay anh xuống.
An Bình mệt mỏi đi lại giường nằm ngủ, hôm nay cô rất mệt mặc kệ bánh bao để anh chăm.
-" Oẹ...oe..." tiếng khóc của bánh bao làm anh giật mình thức giấc nhìn đồng hồ đã thấy hơn một giờ khuya.
Anh dỗ bánh bao mãi không nín, anh thay bỉm cho bánh bao, do An Bình xài máy pha sữa nên anh rất dễ dàng pha sữa cho con.
Anh cho bánh bao ti sữa xong, bánh bao liền lăn ra ngủ ngay không quấy khóc.
Anh đặt bánh bao vào trong nôi.
Anh đi lại giường nằm cạnh, đưa tay ôm lấy An Bình.
An Bình xoay người cảm thấy eo mình bị đè nặng, giật mình mở mắt ra thì thấy anh đang nằm cạnh cô.
Khi nãy anh thay bỉm cho bánh bao, anh xoắn tay áo lên nên cô mới thấy được vết thương trên tay anh.
Cô khẽ xoay người lại đưa tay ôm lấy anh.
Khoảng sáu giờ sáng, anh nhận được một cuộc điện thoại giật mình thức giấc anh thấy An Bình ôm anh, anh đưa tay lấy điện thoại ấn tắt chuông để không làm cô giật mình.
Anh thấy An Bình chuẩn bị thức giấc, nên anh vờ nhắm mắt ngủ.
Hôm nay là 30 Tết nên An Bình thức sớm hơn mọi ngày để cùng Hạ phu nhân đi mua ít đồ chuẩn bị đón Giao thừa.
Hạ An Bình thấy Nhất Chính vẫn còn ngủ nên cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.
Nhẹ nhàng ngồi dậy bước xuống giường.
Nhưng vừa đứng dậy thì Nhất Chính nắm lấy tay cô kéo mạnh xuống giường.
-" Nhất Chính, anh làm gì vậy ?"
Hạ An Bình giật mình hét toáng lên, nhưng cô chợt nhớ ra là bánh bao đang ngủ nên không hét lớn nữa.
-" Nhất Chính, anh làm gì vậy ? Bỏ em ra, hôm nay em còn nhiều việc phải làm.
Hôm nay, cô không gọi anh là Vương thiếu như hôm qua.
Anh cảm thấy rất vui.
-" Anh phụ em làm "
Nhất Chính nằm ôm chặt lấy cô, giọng điệu như làm nũng.
An Bình