An Bình đi lên phòng mình thì thấy cửa ban công mở, cô bước ra thì thấy anh đang đứng suy tư đều gì đó.
-" Nhất Chính "
Hạ An Bình khẽ gọi, đưa tay chạm vào vai anh khiến Nhất Chính giật mình quay lại.
-" Em..."
Nhất Chính nhất thời không biết nói gì nhìn cô như chất chứa nhiều tâm sự.
-" Anh vào trong ngồi đi, em có chuyện cần nói ".
Nhất Chính nghe cô nói thì quay người đi vào sofa ngồi đối diện với cô.
Anh vốn dĩ biết là cô sẽ nói chuyện gì, nhưng muốn phá tan sự im lặng anh lên tiếng hỏi trước.
-" An Bình, có chuyện gì sao ? "
-" Nhất Chính, những gì em và mẹ nói lúc nãy anh đã nghe hết rồi đúng không ?"
Anh nghe câu hỏi của cô thì im lặng chỉ khẽ gật đầu.
An Bình không nói gì đứng dậy đi về phía tủ ở đầu giường lấy ra một phong bì đưa cho anh.
Anh thắc mắc mở ra bên trong có một tờ giấy ba chữ " Đơn Ly Hôn " đập vào mắt, khiến anh không giữ nổi được bình tĩnh mà khóc.
An Bình không biết đây là lần thứ mấy trong những lần ít ỏi mà cô thấy được anh khóc.
-" Nhất Chính, em ký rồi anh cũng ký đi.
Giữ chúng ta bây giờ chỉ có mỗi bánh bao là ràng buộc.
Tình cảm vốn dĩ đã không còn thì hà cớ gì phải làm khổ nhau ".
Anh im lặng nhìn cô, tập trung nghe những lời cô nói.
Nhất Chính rơi vào trầm tư suy nghĩ
An Bình nói quả thật không sai, anh và cô xảy ra nhiều chuyện như vậy, sự rộng lượng cuối cùng của cô ấy là cho anh gặp bánh bao.
Anh không có cô, anh biết phải sống thế nào đây ?
-" An Bình, anh không dám mong em sẽ yêu anh lần nữa.
Nhưng xin em đừng ly hôn được không ? Chúng ta có thể cho mối quan hệ của mình thêm một cơ hội được không ? Bánh bao cũng cần một gia đình mà, đúng không ? Hơn nữa thời gian qua không có