Anh cùng cô xuống ăn cơm chiều, nhìn thoáng qua bàn ăn chỉ toàn là cá.
Bất giác An Bình ái ngại nhìn anh.
Nhất Chính đâu còn quan trọng tới thức ăn trên bàn.
Anh tiến lại gần Hạ phu nhân lễ phép nói :
-" Mẹ à ! Thật xin lỗi hôm nay con không được khoẻ nên con xin phép không dùng bữa ạ !"
Hạ phu nhân nghe anh nói trong lòng thoáng chút lo lắng :
-" Vậy để mẹ kêu quản gia nấu cho con bát cháo ".
Nhất Chính không nói chỉ lễ phép gật đầu, sau đó đi lên phòng.
An Bình ngồi dùng cơm với ba mẹ mình mà tâm trạng không được thoải mái lắm.
Cô thật sự đang rất mệt.
...
Dùng cơm xong, cô và anh chuẩn bị về nhà.
Nhưng không phải là về Vương gia mà là về Vương Viên nên tâm trạng của cô không được tốt lắm !
Nơi đó đối với cô toàn ký ức đau buồn.
Chỉ hy vọng lần này có bánh bao thì nơi đó sẽ sang trang mới.
An Bình bế bánh bao, Nhất Chính giúp cô mang đồ ra xe.
Vương gia cách Hạ gia thì không xa nhưng Vương Viên cách hạ gia thì khá xa.
Nhất Chính đã chuẩn bị sẵn sàng cho bánh bao một căn phòng từ khi nào cô cũng không biết.
Anh bế bánh bao đặt vào trong nôi, giúp cô sắp xếp lại tủ quần áo.
An Bình đi lên phòng cô phía trên gác, mở cửa bước vào, nhìn xuống sàn nhà tàn thuốc lá, vỏ chai rượu nằm vương vãi khắp sàn nhà.
An Bình thoáng chút suy nghĩ trong đầu, thời gian trước đây anh từng như thế này sao ?
Cô gạt bỏ suy nghĩ ngồi xuống nhặt từng vỏ chai, cố gắng dọn dẹp căn phòng của mình.
...
-" An Bình !"
Nhất Chính gọi mãi chẳng thấy ai trả lời, anh lật đật đi xung quanh nhà tìm cô.
Anh lên căn phòng trên gác thì lại gặp cô.
- " An Bình, em làm gì vậy ?"
Nhất Chính thật sự quên mất là phải dọn dẹp căn phòng này.
-" Em dọn dẹp một chút "
An Bình nhìn mặt anh có chút hốt hoảng, nhẹ nhàng trả lời lại.
Nhất Chính cảm thấy tội lỗi một chút khi bày căn phòng sạch sẽ của cô ra