An Bình đang soạn lại tủ đồ của bánh bao trong phòng thì chuông điện thoại của cô reo lên.
An Bình nhìn vào thấy dãy số lạ, cô nửa muốn nghe máy nửa muốn không.
Cô đem điện thoại xuống tìm anh, để xem đầu dây bên kia là ai ?
Cô vì có bánh bao mà cẩn thận hơn với Trần Phương Uyên, không biết cô ta còn muốn dở thêm bao nhiêu trò nữa ?
An Bình vào thư phòng, nói khẽ với anh :
-" Giúp em nghe điện thoại được không ? Em thấy số lạ "
Anh chỉ gật đầu, bấm máy nghe.
Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông.
Nhất Chính vẫn còn một chút bình tĩnh, nhưng giọng nói bắt đầu cáu gắt hơn :
-" Mày là ai ?"
Giọng người đàn ông bên kia có chút giễu cợt, đáp lại :
-" Mày cần gì phải biết tao là ai ? Mày nghĩ thằng nhóc đó là con mày sao ? Mày một năm đã không biết vợ mày đang làm gì à ? Tao chính là ba của thằng nhóc đó "
An Bình có chút rung người, cô thật không biết người đó là ai ? Có lẽ nào là Trần Phương Uyên không ?
Bây giờ cô cũng không cần biết người đó là ai nữa, bây giờ cô biết phải nói sao với anh ? Nhất Chính vốn dĩ ghen và rất nóng tính.
An Bình đứng như người mất hồn, cô không hay anh đã qua chỗ của bánh bao.
Cô nghe tiếng bánh bao khóc thì giật mình xoay người lại, thấy anh giật tóc của bánh bao.
Anh vì không tin cô mà làm đau cả con.
An Bình có thể nhẫn nhịn những chuyện anh làm với cô, nhưng động vào bánh bao thì kể cả anh cô cũng không nể.
An Bình đi lại trước mặt anh, nhìn nắm tóc nhỏ của bánh bao trong tay anh, cô đã không kìm được mà tát vào mặt anh một cái thật mạnh, rồi cuối người xuống bế bánh bao về phòng.
Nhất Chính cầm tóc bánh bao xét nghiệm ADN, anh cũng không biết có nên tin tưởng cô hay không ? Thôi thì để y học cho kết quả.
Anh chỉ là nhất thời nóng giận, lỡ