(91)
Tống Hân mang đến champagne, mỗi người đều uống một chút rồi tụ lại dự định cùng nhau chơi bài poker Texas hold ’em.
Trong nhóm bọn họ, Phục Thành nổi danh là shark. Mỗi lần Tống Hân chơi với hắn đều thua thảm nên gã kéo Từ Thiếu Ngải và thêm Trần Thiên Dương đi. Ba người ngồi chơi đấu địa chủ (斗地主) ở phòng khách, còn những người khác thì ngồi trong phòng sinh hoạt.
Ở đây Cố Thần làm cái, ba lá bài công khai, ngoại trừ Chu Phi Hào, trong tay hai người khác là hoa bài.
Cố Thần vừa xào bài, vừa nói: “Tên Tống Hân kia không có ý tốt, lần trước ông thắng anh ta escape, anh ta nhớ rất dai. Ông không tới nhìn xem à?”
Tống Hân mới vừa mua siêu thuyền hai thân, không đợi tới lúc phun nước sơn mới đã bại dưới tay Phục Thành.
Phục Thành mỉm cười, che bài ném đi, nói: “Lần sau ra biển chơi, để Tống Hân chủ trì đi.”
Những người khác cất lên tiếng cười không tử tế gì.
(92)
Tống Hân – người đang giữ đường cong báo thù trong lòng, vừa chia bài vừa nói: “Dương Dương, trò này chúng ta chơi sao vậy?”
Trần Thiên Dương chỉ chỉ mình, xua tay, biểu thị không quan trọng.
Tống Hân bèn nói: “Dựa theo cách chơi tụi tôi, điểm tích lũy gấp bội.”
Trần Thiên Dương cũng không rõ cái phép tính này lắm, nhưng khi cậu bốc lên thì là lá vương nổ (王炸, một lá bài lớn). Cậu hoài nghi Tống Hân vốn chẳng xào bài kỹ.
Địa chủ phát bài đến chỗ Từ Thiếu Ngải, Từ Thiếu Ngải không có muốn, lần lượt tiếp đến Tống Hân, Tống Hân trực tiếp cầm lấy được át chủ bài, “Dương Dương có muốn biết chuyện trước kia của Phục Thành không? Muốn tôi nói hết cho cậu chớ?”
Trần Thiên Dương nhìn sang phòng sinh hoạt một cái, như vậy không tốt lắm nhỉ?
Tống Hân dịch lại gần xíu, còn chưa mở lời, Từ Thiếu Ngải đã kéo Trần Thiên Dương, nói: “Đừng nhìn lén, qua kia ngồi.”
Sau đó anh ta nhắc nhở Trần Thiên Dương: “Đừng tin anh ta. Anh ta muốn phân tán lực chú ý của cậu đó, để thắng cậu nữa. Thắng thua với tụi tôi rất lớn, nghiêm túc chút.”
Trần Thiên Dương xem bài trong tay, lễ phép nở nụ cười với Tống Hân, sau đó dời một chút qua bên cạnh Từ Thiếu Ngải.
Một trận kết thúc, Tống Hân bị nổ choáng, Từ Thiếu Ngải tính toán ở bên cạnh, nói: “Gấp mười sáu lần, hỏa cân (火斤), sáu ngàn tư, một người ba ngàn hai.”
Tống Hân lấy điện thoại ra, “Quét mã đi.”
Từ Thiếu Ngải cười híp mắt lấy điện thoại, nói với Trần Thiên Dương: “Lại đây lấy tiền.”
Lúc Trần Thiên Dương đưa điện thoại di động tới, hầu kết lén lút trượt một cái. Lúc lấy bài đợt tiếp theo, trong lòng bàn tay cậu toàn là mồ hôi.
Một buổi chiều trôi qua, Phục Thành làm tán tài đồng tử (*) một lần, Du Thang Khi thắng được nhiều nhất, lúc về còn có lòng tốt đặt trước bữa tối khách sạn cho chủ nhà.
(*) tán tài đồng tử (散财童子): chỉ người bị hao hụt tiền bạc
Lúc Trần Thiên Dương đi lấy thức ăn ngoài, Phục Thành đúng lúc nhận được điện thoại bên công ty nọ.
Công ty vệ sinh kia thẳng thắn nói rằng cái người buổi trưa chỉ là công nhân tạm thời, bây giờ đã sa thải.
Phục Thành cúp điện thoại, đi tới chỗ Trần Thiên Dương đang bày đồ ăn mà Du Thang Khi đặt lên bàn. Cậu nhìn thấy hắn đi tới, cầm rượu lên, hỏi hắn có muốn uống không.
Phục Thành nhận lấy rượu rồi mở nút nhét ra: “Buổi chiều chơi vui lắm phải không?”
Mỗi người bạn của Phục Thành đều tốt. Hơn nữa… Trần Thiên Dương lấy di động cho hắn nhìn thử, trên màn hình có rất nhiều số dư xuất hiện, đều là do Tống Hân thua.
Phục Thành đổ ra hai ly rượu đỏ, nước rượu màu đỏ gạch phảng phất mùi men thơm. Hắn đưa cho Trần Thiên Dương, nói: “Tống Hân đánh bài rất dở, về sau cứ chơi với anh ta đi.”
Đây là lời nói thật, nhưng Trần Thiên Dương sờ sờ mặt của hắn, có gốc râu cộm cộm: Sau tâm trạng của anh lại không tốt thế?
Phục Thành dụi cằm vào tay cậu, cà cà trên đó: “Buổi chiều thua rất nhiều tiền.”
Trần Thiên Dương: Nhiều bao nhiêu?
Phục Thành: “Còn nhiều hơn một nửa số tiền em thắng được.”
Trần Thiên Dương suy nghĩ thử là bao nhiêu thì đau lòng cả buổi, an ủi hắn: Không sao đâu, lần sau em đánh với Tống Hân thêm mấy lần.
Phục Thành đã nói, chờ cậu nghỉ ngơi phép năm sẽ dẫn cậu đi biển chơi.
Chỉ là không không chờ tới nghỉ phép năm, Trần Thiên Dương vừa mới đi làm không bao lâu mà lại chuẩn bị đi công tác theo Thạch Xuyên tới một tỉnh lị phía nam, ở đó bốn ngày.
(93)
”Đi bốn ngày?” Lưu Hạm nghe Trần Thiên Dương nói vậy, có chút giật mình, “Không phải con vừa đi làm không lâu à? Sao mới đó mà đã phải đi nơi xa như vậy?”
Trần Thiên Dương chậm chạp giải thích: Thầy dẫn con đi học tập, rất khó có được.
Lưu Hạm nói: “Đây là lần đầu tiên con đi xa như vậy, muốn mẹ giúp con dọn hành lý không?”
Khi còn bé bị bệnh, hai cụ già cũng đi khắp nơi tìm bệnh viện cho cậu, đã dẫn cậu đi không ít nơi. Đây không tính là lần thứ nhất.
Trần Thiên Dương xua tay, biểu thị tự mình có thể sắp xếp được.
Ngoại trừ chuyện công việc có thể tán gẫu vài câu, bọn họ cũng không tìm được chuyện khác nói với Trần Thiên Dương. Trên bàn cơm yên lặng một hồi thì Lưu Hạm bắt đầu chuyển qua vấn đề của Trần Khoa Vũ. Bà nói cậu ta chẳng biết sắp xếp chút nào, mấy ngày nay đồ đặc cần thu dọn của cậu ta phải tìm hết cả buổi trời.
Trần Khoa Vũ sắp phải xuất ngoại, thời gian đúng ngay ngày thứ hai Trần Thiên Dương đi công tác trở về.
Trần Khoa Vũ không muốn nghe Lưu Hạm lải nhải, ăn vài miếng thì trở về phòng. Đợi đến khi Trần Khoa Vũ đi rồi, Lưu Hạm mới nói về chuyện của Mã Miêu Miêu cho Trần Thiên Dương.
Trần Thiên Dương cũng sắp quên mất mấy thứ vụn vặn này. Cậu nghe bà vừa nói như thế thì sửng sốt một chút. Lưu Hạm cho là cậu không nghe thấy, khua tay làm thủ ngữ, hỏi cậu có muốn đi gặp Mã Miêu Miêu một lần nữa hay không.
Trần Vân Học luôn không thích Lưu Hạm mai mối Trần Thiên Dương sớm như vậy, ho khan một cái rồi nói với Trần Thiên Dương: “Dương Dương, con đi công tác xong thì về thẳng nhà. Cả nhà ta đi chùa thắp nén hương cho ông bà nội của con. Em trai con sắp ra nước ngoài hơn một tháng, nhờ ông bà phù hộ cho nó.”
Trần Thiên Dương đồng ý.
Chờ thời gian cũng gần tới, cậu nhìn thấy Phục Thành gửi tin nhắn, bảo rằng đang chờ cậu ở bên ngoài. Trần Thiên Dương cũng chuẩn bị phải đi.
Lưu Hạm đưa cậu ra ngoài rồi nói một chút chuyện về Mã Miêu Miêu. Trần Thiên Dương đứng ở ngoài cửa, nghiêm túc biểu đạt: Con không muốn đi xem mắt.
Đây là lần đầu Trần Thiên Dương thể hiện ý từ chối. Lưu Hạm sửng sốt một hồi, nói: “Được rồi, con không thích thì thôi. Lần sau lại tìm là được rồi. Mẹ không ép con.”
Trần Thiên Dương biết Lưu Hạm muốn tốt cho cậu, trong lòng có chút nóng nảy: Sau này cũng đừng mai mối cho con nữa.
Lưu Hạm: “Sao đột nhiên lại mất hứng thế?”
Trần Thiên Dương lắc đầu, ôm Lưu Hạm một cái, ra hiệu mình phải đi.
Cửa bị mở ra, Trần Khoa Vũ vội vàng chạy đến, nhìn thấy Trần Thiên Dương còn chưa đi mà thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đi thôi, em đưa anh xuống.”
Cậu ta nói xong thì kéo Trần Thiên Dương qua chờ thang máy, giục Lưu Hạm nhanh về. Đợi đến khi Lưu Hạm đóng cửa mới nói: “Có phải mẹ lại làm mai cho anh xem mắt không? Đừng để ý tới mẹ nữa là được.”
Chờ khi vào thang máy, Trần Khoa Vũ còn nói: “Anh cũng đừng nói mẹ là anh kết giao một người bạn trai đấy nhé.”
Trần Thiên Dương cảm thấy cậu chàng có chút buồn lo vô cớ, mỉm cười: Em lo lắng cái gì?
Mấy ngày trước Trần Khoa Vũ chuyên ngăn cản mấy chương trình tình cảm phát trên tivi, lúc Trần Vân Học xem báo mở ra thì đồng thời thấy một chương trình có đồng tính nam đang hi vọng hòa giải với người nhà của mình. Lúc đó Trần Vân Học nói là: “Người như thế nên kéo ra ngoài bắn chết, còn cho lên tivi cái gì.”
Trần Khoa Vũ nhìn cậu không có vẻ lo lắng chút nào, trong lòng thở dài một hơi, nhăn mặt nói: “Dù sao tạm thời anh đừng nói cho bọn họ biết. Anh cứ tập trung yêu đương là được rồi. Lúc thường bọn họ cũng không quản anh mấy.”
Cậu đưa Trần Thiên Dương ra phố thì thấy xe Phục Thành đậu ở ven đường. Phục Thành dựa vào cửa xe hút thuốc, duỗi cặp chân dài trên đường, vô cùng chói mắt.
Trần Khoa Vũ bèn hừ lạnh một cái, hẳn là mắng vài câu. Trần Thiên Dương nghe không rõ, vỗ đầu cậu chàng để cậu ta bình thường lại.
Trần Khoa Vũ ôm cậu một lát, “Thuận buồm xuôi gió, nhớ về tiễn em đó.”
Trên đường vừa hay không có người, lúc Phục Thành giang hai tay với cậu, Trần Thiên Dương bèn chạy tới, nhanh chóng ôm lấy rồi hôn một cái trên mặt hắn.
Thật giống như sau khi ở bên Phục Thành, chuyện gì cũng bắt đầu chuyển biến tốt.
Hơn nữa Phục Thành đối với chuyện cậu đi công tác không có nhiều lời, biểu lộ mình rất ủng hộ công việc của cậu. Hắn đưa cậu đi ăn cơm, còn ở nhà giúp cậu sắp xếp hành lý. Thật sự rất hiền hòa.
Nhưng mà thời điểm hôm sau lên máy bay, bởi vì Phục Thành rất hiền hòa mà chân cậu cứ nhũn ra.
Trần Thiên Dương sau khi lên máy bay thì đeo trùm mắt ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì phát thanh viên đã bắt đầu thông báo tin tức hạ cánh. Bên ngoài toàn tầng mây mù mịt mờ, còn có bóng dáng thành phố dần dần rõ nét.
Bọn họ đã đến nơi cách Thành Yên hơn một ngàn cây số.
(94)
Phục Thành đưa Trần Thiên Dương đi khiến người điều tra chuyện cũng lộ ra một ít manh mối.
Lúc Phục Minh ở nhà nằm úp sấp thì Phục Thành lái xe về.
Không một ai đi thông báo cho Phục Minh. Tận khi Phục Thành xuất hiện ở mép bể bơi, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại. Rõ ràng không có ai nói gì nhưng đã có người tự giác tắt nhạc, khung cảnh cứ như là bị ấn nút tạm dừng.
Phục Minh ném một đoàn người còn đang cuồng hoan ở phía sau, sầm mặt đi theo Phục Thành. Phục Thành dừng lại trong phòng khách lầu chính, đứng trước một tấm ảnh gia đình.
Ảnh được chụp vào mấy năm trước. Phục Thành đứng ở bên tay phải Phục Đông Niên, tay Phục Việt khoát lên trên vai Phục Đông Niên, Phục Minh đứng ở bên cạnh, Tần Minh Nguyệt ôm cánh tay của ông.
Phục Minh rất không thích tấm ảnh này, thế nhưng lại không dám lấy xuống. Hiện giờ Phục Thành đứng ở trước mặt, giống như có hai kẻ đáng ghét đang