(106)
Phục Thành tra xét các chuyến bay, tra xét máy theo dõi rồi đi Thành Toại cũng không có thu hoạch được gì.
Mấy ngày nay động tĩnh hắn tìm người không nhỏ, đám Tống Hân cũng biết. Lúc hắn đi Thành Toại, Tống Hân còn chạy đến xem hắn.
Từ chỗ khách sạn Trần Vân Học ở, rồi theo con đường gắn máy theo dõi tìm đến được khu mộ. Hắn đoán được lờ mờ ngày hôm đó Trần Thiên Dương trở về đã có chuyện gì xảy ra.
Phục Thành nhiều lần xem xét tin nhắn Trần Thiên Dương gửi cho hắn, đột nhiên tỉnh ngộ. Trần Thiên Dương đoán được trở về sẽ có chuyện xảy ra, cũng chuẩn bị tâm lý đón nhận tất cả chuyện phát sinh.
“Không phải tôi nói rồi à, dù gì cậu ấy cũng là một người sống sờ sờ, trừ phi bị bắt lại, làm sao mà biến mắt vô cớ được.” Tống Hân nhìn hắn mấy ngày nay chẳng hề chịu nghỉ ngơi, đôi mắt lộ ra tơ máu, gã nói năng chẳng hề uyển chuyển gì, “Ông không nghĩ tới chuyện cậu ấy thật sự tự mình muốn đi à?”
Phục Thành: “Không thể.”
Tống Hân nhắc nhở hắn: “Vậy ông nói xem, nếu ông là cậu ấy, sẽ chọn cắt đứt với người nhà sao? Phục Thành, cậu ấy là một người bình thường, đừng ép bọn họ.”
Phục Thành đặt di động xuống, ngắt ngắt mi tâm của mình: “Đừng ép tôi quăng ông xuống xe.”
“Được được, không nói nữa, tôi giúp ông tìm người mà.” Tống Hân nghĩ thầm, đây mới là cây vạn tuế ra hoa (*), người câm nói chuyện, phượng hoàng kẹt dưới mái hiên ngàn năm khó gặp. Phục Thành thế mà lại vấp ngã trước chữ tình.
(*) cây vạn tuế ra hoa (铁树开花): thành ngữ, ví von chuyện rất hiếm khi xảy ra
Trên đường trở về, Tống Hân lo hắn bị đột tử, kéo hắn xuống khỏi chỗ tài xế.
Phục Thành dựa ở ghế sau. Hắn còn chưa kịp buồn ngủ thì di dộng đã vang lên một tiếng, tin tức về Trần Vân Học được gửi tới.
Tống Hân nghe phía sau không có động tĩnh, liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy Phục Thành bất động thẳng tắp, nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay trắng bệt, khóe mắt như sắp rỉ ra máu.
Đáy lòng Tống Hân kinh ngạc một chút: “Làm sao thế?”
(107)
Qua ba ngày, Trần Vân Học không đi làm, cũng không ra ngoài. Mãi đến chiều nay, ông lái xe rời nhà.
Chạy nửa giờ, từ giao lộ cao tốc rẽ sang, chạy tiếp mười phút thì tới nơi đã đưa Trần Thiên Dương tới lần trước.
Trần Vân Học không xuống xe ngay mà ngồi trên xe một lát.
Ba ngày này, ông và Lưu Hạm tra cứu trên mạng rất nhiều. Mặc dù kiến thức về “Phương pháp chữaa bệnh bằng sự chán ghét” chỉ biết nửa vời, nhưng lại phát hiện ở một góc diễn đàn, phương pháp trị bệnh này không ít tác dụng phụ.
Nghe người trong cuộc tự thuật lại mà rùng mình khiến Lưu Hạm gặp ác mộng suốt ba ngày, bà bèn hối thúc Trần Vân Học đưa Trần Thiên Dương trở về.
Lúc Trần Vân Học đi đến, ông cảm thấy nơi này có hơi lạnh, lại thấy ở đây quá im ắng.
Bác sĩ nói chưa tới thời gian nên không thể đón người về. Trần Vân Học đành hỏi thăm tình hình của Trần Thiên Dương.
Bác sĩ nói đã khơi gợi được hiệu quả trị liệu, bệnh nhân đã ý thức được tình trạng bệnh của mình.
Trần Vân Học nhớ tới thái độ ngày đó của Trần Thiên Dương không khác gì bàn đá, bán tín bán nghi với lời của bác sĩ, kiên trì muốn đón Trần Thiên Dương về.
Lưu Hạm sắp khóc mù cả hai mắt. Trần Khoa Vũ mỗi ngày đều gọi điện thoại lải nhải hỏi Trần Thiên Dương đi đâu. Trần Vân Học cũng một lần lại một lần nhớ tới ngày đó mình không hề phòng bị, rồi ông bị lừa gạt vào tròng.
Rõ ràng ông đã nghĩ xong, nhưng trong lòng lại bất an từng đợt.
Lúc đang chờ người, Trần Vân Học lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá bệnh viện làm cho thẳng mà mình tìm được trên mạng này. Tường nơi đây không được quét vôi, hành lang dài đằng đẵng, hai bên đều là cửa đóng chặt, ở cuối có chút ánh sáng mù mờ. Sau đó có người được mang từ ngoài vào, là Trần Thiên Dương.
Rõ ràng chỉ qua ba ngày, Trần Thiên Dương cứ như trải qua một phen gọt da nén xương, đơn bạc lại trắng nhợt. Dường như đứng đó chỉ là một cái bóng cao gầy.
Càng đi lại gần mà đôi mắt Trần Vân Học lại càng xốn.
Cậu nhìn thấy Trần Vân Học, con ngươi động đậy một chút, như là bắt được hi vọng gì mà lập tức chạy tới, tóm chặt tay ông. Mười ngón tay cậu vừa lạnh vừa cứng, cứ như vừa được rút ra khỏi tủ lạnh.
Trần Vân Học nhìn cậu sốt ruột đóng mở miệng, dùng sức lắc đầu, trên cổ có vết bầm đen, giống như là bị coi là súc sinh, mà cổ bị thứ gì đó tròng vào.
Trong không gian không hề có một tiếng động, Trần Vân Học đột nhiên che mặt ngồi xổm trên đất, bả vai run rẩy.
Trần Thiên Dương mờ mịt dừng lại mà nhìn Trần Vân Học bỗng dưng bi thống, không hiểu vì sao ông muốn khóc. Người nên khóc là mình mới đúng mà.
(108)
Lúc về đến nhà, Lưu Hạm nhìn thấy Trần Thiên Dương mà như khóc ngất đi. Bà không hiểu, rõ ràng là ông bàmuốn tốt cho cậu nhưng vì sao hiện giờ lại như