Có đôi khi cái bắt tay đối mắt của cầu thủ chỉ vài giây ngắn ngủi trước khi trận đấu bắt đầu là cực kỳ quan trọng.Đây là trận chiến tâm lý không khói thuốc súng mà những vận động viên hàng đầu thậm chí trong lòng đã có thể cảm nhận được thắng thua ngay từ cái bắt tay nhau giữa hai bên trước khi khai cuộc này.Và bây giờ, quả bóng đang nằm yên lặng vị trí chính giữa, cách vị trí đặt gậy đánh bóng của thành viên khai cầu của hai đội một khoảng bằng nhau, như nhau gần mà cùng nhau xa.Nhịp tim đập rõ ràng mà bình tĩnh.Trong sự im lặng tột độ, một tiếng còi vang lên, trọng tài đã thổi còi khai cuộc.Sau đó trong nháy mắt, người mặc áo số 7 lao lên như một ngọn lửa và quả bóng đã nằm trong tầm kiểm soát của gậy đánh bóng của cô.Trận đấu mở màn một cách kịch liệt.“Tốt lắm!” Lão Hàn nhìn và hét lên khích lệ Mạnh Tư Duy, người có khả năng khống chế bóng hơn người.Nhịp độ trận đấu hôm nay ngay từ đầu đã nhanh đến mức không thể tin được.Cả hai bên đều áp dụng lối chơi dồn toàn lực tấn công cấp tốc nên trong suốt trận đấu ra liên tục có người bị thương phải tạm dừng và thay người, lúc nghỉ giữa trận tất cả các đội viên gần như đều mệt đến không nói được lời nào.
Trong hiệp hai, sau một thời gian dài tiêu hao thể lực thì có thể thấy một số người bắt đầu cảm thấy đuối sức.Tuy nhiên, trong số những người đuối sức dường như không bao gồm chủ công số 7 Mạnh Tư Duy của Trường Nghi.Khi các cầu thủ do tiêu hao thể lực trên sàn đấu quá mức không thể không thay cầu thủ để duy trì nhịp độ trận đấu thì chỉ có một người bám trụ sàn đấu từ đầu đến cuối, và nhịp chân chạy toàn trận và tốc độ chuyền bóng của cô hầu như không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Khi thành viên chủ công của đối phương không thể không tạm thời nghỉ ngơi lấy sức nên phải thay người thì nhịp độ vận động của cô vẫn không hề chậm lại.Sau đó, mọi người mới phát hiện ra rằng số 7 của Trường Nghi đã thể hiện sức bền và sức bộc phát gần như đáng kinh ngạc trong trận đấu này.Mãi cho đến những giây cuối cùng của trận đấu, tiếng còi thông báo kết thúc trận đấu vang lên thì thiếu nữ dường như không hề biết mệt mỏi cuối cùng cũng cúi xuống, hai tay chống trên đầu gối, mồ hôi rơi từng giọt từng giọt trên sàn đấu bằng gỗ.Đôi mắt của Mạnh Tư Duy hơi đau vì thấm mồ hôi, cô ngẩng đầu nhìn lên hướng đó.Mẹ cô đã đứng dậy để cổ vũ hoan hô cho cô mà ở vị trí bên cạnh cô, bạn nam xa lạ dường như không mấy hứng thú với trận đấu này, cứ cúi gằm mặt gác chân lên nghịch điện thoại.Mạnh Tư Duy thở hổn hển, sau khi đứng dậy thì đã được những người đồng đội hưng phấn ôm lấy.
Sau khi xác nhận kết quả của