Tô Trình Hạo quay đầu nhìn về phía Mạnh Tư Duy.
"Cô muốn biết?" Anh ấy hỏi.
Mạnh Tư Duy từ từ thu ánh mắt của mình lại, nhìn Tô Trình Hạo: "Ừm."
Tô Trình Hạo cười cười: "Thật ra cũng không có gì."
"Nhưng nếu cô muốn nghe thì tôi có thể nói cho cô."
...
Hôm nay Mạnh Tư Duy về đến nhà hơi muộn.
Cô yên lặng đứng trước cửa, lúc lấy chìa khóa ra có hơi dừng lại một chút, mở cửa đã có thể ngửi được mùi hương truyền ra từ trong phòng bếp.
Tô Trình Hạo bận rộn nhiều việc, ngay cả bữa cơm cảm ơn cũng không ăn, bây giờ đã ở trên máy bay.
Mạnh Tư Duy yên lặng đi vào phòng bếp.
Ban nãy hai người đã nhắn tin trên Wechat, Bùi Thầm nói anh nấu sủi cảo.
Mạnh Tư Duy thấy Bùi Thầm đang đứng trước bồn rửa.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi, ống tay áo xắn đến cánh tay, anh đang cúi đầu cẩn thận rửa rau củ quả dưới nước, sau đó bỏ rau củ quả đã rửa sạch vào nồi nước sôi ùng ục.
Mạnh Tư Duy đứng nhìn một lúc, cuối cùng đến gần đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy eo người đàn ông từ phía sau.
Lúc này Bùi Thầm mới phát hiện Mạnh Tư Duy đã yên lặng trở về từ lúc nào.
Anh muốn xoay người lại, chỉ là Mạnh Tư Duy ôm eo anh từ phía sau, gương mặt dán vào lưng anh, không có ý muốn buông tay.
Mạnh Tư Duy rất ít khi dính người, Bùi Thầm cúi đầu nhìn cánh tay bên hông mình, sau đó cong môi: "Về rồi sao?"
Mạnh Tư Duy dán mặt lên lưng Bùi Thầm, cách áo sơmi cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người đàn ông: "Ừm."
Bùi Thầm nhớ lại dáng vẻ căng thẳng khi luyện tập chuẩn bị những câu hỏi trong sổ ghi chép: "Hôm nay quan tòa có hỏi em không?"
Mạnh Tư Duy: "Có hỏi."
"Nhưng tất cả đều có Tô Trình Hạo hỗ trợ, em chỉ ngồi ở đó là được."
Bùi Thầm hiểu rõ gật đầu: "Chuyện nhà đầu tư kháng cáo trong những trường hợp như thế này là chuyện bình thường, chuẩn bị cẩn thận lần thẩm vấn thứ hai là được, kết quả gần như không có gì thay đổi đâu."
"Được." Lúc Mạnh Tư Duy trả lời vẫn ôm eo Bùi Thầm như cũ.
Bùi Thầm phát hiện không hiểu sao Mạnh Tư Duy đặc biệt dính người.
Anh rất thích cô dính người như thế này, chỉ là đang đun nước sôi, nếu cô bị bỏng sẽ không tốt.
Bùi Thầm hạ lửa, cúi đầu lấy cánh tay vẫn luôn vòng trên lưng anh của Mạnh Tư Duy ra.
Lúc nắm lấy tay nhỏ của Mạnh Tư Duy anh mới phát hiện xúc cảm có chút không đúng, Bùi Thầm nhíu mày, sau đó nắm lấy tay Mạnh Tư Duy nhìn kĩ dưới ánh đèn, phát hiện trên đốt ngón tay của cô có vết trầy da nhỏ.
"Bị làm sao vậy?" Bùi Thầm lập tức quay người lại hỏi.
Mạnh Tư Duy cúi đầu nhìn mấy vết trầy da trên đốt ngón tay của mình.
Cô thử giải thích: "À, chắc là trên đường lúc vung tay lên không may đụng phải tường."
Sau khi cô giải thích xong cũng thấy lý do này của mình quá gượng ép.
Quả nhiên Mạnh Tư Duy đối mặt với ánh mắt "em cảm thấy anh có tin được không" của Bùi Thầm.
Bùi Thầm dứt khoát tắt lửa, sau đó dựa vào bồn rửa nhìn Mạnh Tư Duy trước mặt, môi mím thành một đường thẳng băng, rõ ràng đang chờ cô nói thật mới thôi.
Đây là lần duy nhất Bùi Thầm thể hiện thái độ không vui và nghiêm túc như vậy với Mạnh Tư Duy.
Nghề nghiệp của cô anh không thể lúc nào cũng bên cạnh được, cô đưa ra quyết định, những việc anh có thể làm chỉ là ủng hộ.
Nhưng dù tình huống như thế nào đi chăng nữa thì việc đầu tiên cô phải làm chính là bảo vệ tốt chính mình.
Vẻ mặt Mạnh Tư Duy trở nên nghiêm túc trước một Bùi Thầm đang hạ áp suất thấp: "Anh nghĩ cái gì vậy."
"Không phải do công việc, là vừa rồi em mới..." Mạnh Tư Duy vẫn thẳng thắn: "Đi đánh người."
Bùi Thầm: "Đánh người?"
Mạnh Tư Duy không nói tiếp, từ từ nhìn về phía Bùi Thầm.
Nhiều năm trôi qua, sự ngây ngô ở nơi đầu mày cuối mắt đã biến mất, lúc đối mặt với cô đều là sự dịu dàng, chỉ có đường nét ngũ quan là vẫn như cũ, vẫn có thể thấy được dáng vẻ thiếu niên lạnh lùng, cô độc, chống đối, dường như vĩnh viễn tách biệt mình với toàn bộ thế giới khi ấy.
Một người dường như mãi mãi không động lòng, nhưng một khi động lòng thì chính là đến chết cũng không thay đổi.
Mạnh Tư Duy nhớ rõ bảy năm kia mình sống rất tốt.
Cô học đại học, yêu đương, có công việc, mua nhà, xem mắt.
Đi từng bước một giống như cuộc đời của tất cả những người bình thường khác.
Quá khứ liều mạng thích một người, không đụng tường nam không quay đầu thời thanh xuân lại bị cô xem như một kí ức chua xót thời thiếu nữ, kết thúc rồi thì chôn sâu ở đáy lòng.
Có lẽ sau này thỉnh thoảng khi nhớ lại bản thân trước đây, chỉ có thể lắc đầu mỉm cười nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng thì đã không còn chút rung động nào nữa rồi.
Cô thản nhiên đến mức có thể cùng thuê nhà với người kia.
Sau khi gặp lại, cô cho rằng những năm tháng anh một mình trải qua kia cũng sẽ giống tất cả những đứa con cưng của trời khác, bằng phẳng, kiêu ngạo, suôn sẻ.
Nhưng đến giờ cô mới hiểu được, tất cả mọi thứ của anh đều không giống như những gì cô nghĩ.
Mạnh Tư Duy nhớ đến hai chữ trên lưu bút.
Cô cúi thấp đầu, cổ họng hơi động đậy, bỗng nhiên có chút nghẹn ngào nói: "Bùi Thầm, em không có... đột nhiên không cần anh."
"Em cũng không biết... anh đang chờ em."
Bùi Thầm nghe thấy những lời Mạnh Tư Duy vừa cúi đầu vừa nói.
Vừa rồi Mạnh Tư Duy đi đánh người đã sửa lưu bút của mình.
Cô đã biết chuyện lưu bút bị sửa từ lâu rồi, nhưng cô vẫn cho rằng, đối với Bùi Thầm mà nói, chuyện này, hỉ nộ ái ố sau này của cô, sự đau lòng sự khổ sở của cô, có lẽ cũng không quan trọng như vậy.
Nhưng tất cả thực tế đều đang từ từ nói cho cô rằng, không phải như vậy.
Bùi Thầm yên lặng nghe xong, nhìn lông mi hơi rung động lúc nói chuyện của Mạnh Tư Duy, cảm xúc trong mắt anh dường như từ từ tích tụ lại, cuối cùng trở thành một màu đen đậm sâu không thấy đáy.
Bùi Thầm đưa tay ôm lấy Mạnh Tư Duy.
"Anh xin lỗi." Anh lại một lần nữa vô cùng đau lòng nói từ trên đỉnh đầu cô xuống.
Mạnh Tư Duy bỗng nhiên càng muốn khóc hơn: "Sao anh lại nói xin lỗi với em chứ."
"Cũng không phải
lỗi của anh."
Bùi Thầm cảm nhận được giọng mũi của Mạnh Tư Duy, giây phút này trước ngực đột nhiên đau xót, cảm giác đau đớn lan ra khắp cơ thể.
Một người như cô, từ xưa đến nay sẽ không e sợ gì mà tiến lên phía trước theo đuổi anh, kiên định lại dũng cảm, dường như không hề quan tâm đến kết quả thế nào.
Mà cũng có người nhìn thì lạnh lùng cô đơn nhưng thật ra yếu đuối sợ hãi đến vô cùng.
Mãi đến khi anh gặp được một người.
Người kia vĩnh viễn chạy về phía anh, mặc dù trong quá trình có vấp ngã bao nhiêu lần thì cô vẫn chạy về phía anh như cũ.
Nhưng anh lại nhát gan như vậy, dù bức tường phòng tuyến trong lòng đã sớm sụp đổ nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí để lại hai chữ.
Không cần giống như anh, thi hết khả năng của em, anh sẽ chờ em.
Đáng tiếc anh không chờ được cô.
Anh không chờ được cô đến.
Anh nghĩ rằng lần này cũng như lần trước, lại có người cứ như vậy không cần anh.
Cho đến hôm nay.
Bùi Thầm bắt đầu hôn lên mặt Mạnh Tư Duy, chóp mũi, bờ môi, giống như muốn bổ sung hết tất cả những gì bỏ lỡ trước đó.
Mạnh Tư Duy nhắm mắt lại, cô cảm nhận được nước mắt của mình rơi xuống, sau đó anh hôn khô những giọt nước mắt ấy.
"Bùi Thầm." Mạnh Tư Duy đột nhiên lên tiếng.
Lòng bàn tay Bùi Thầm nâng mặt cô lên, trán hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.
"Ừm." Anh nhẹ giọng trả lời cô.
Đuôi mắt Mạnh Tư Duy hơi đỏ, lúc mở miệng, giọng nói nghiêm túc mà trầm lắng: "Em cũng vậy. Chỉ cần anh."
Giống như lời anh đã từng nói với cô.
Cho dù trên thế giới này không ai cần anh, em vẫn cần anh như cũ.
Bắt đầu từ lúc đó, em đã biết tất cả những tình yêu anh dành cho em rồi..
Anh không cần phải áy náy và hối hận như vậy, vì ánh trăng trong đêm hạ năm ấy nói cho em biết, ánh sao cũng nói cho em biết, gió cũng nói cho em biết.
...
Một đêm liều chết trong sự kết hợp dịu dàng, ngày hôm sau Mạnh Tư Duy thiếu chút nữa đi làm muộn.
Từ trước đến nay giờ làm việc của Bùi Thầm luôn trễ hơn cô một tiếng, anh lái xe đưa cô đến phân cục Trung Ninh.
Đồng nghiệp trong đội đều biết hôm qua Mạnh Tư Duy xin phép nghỉ để đi tham gia phiên tòa về căn nhà kia của cô, cô vừa đến đã ồn ào hỏi cô phán quyết của toà như thế nào, kết quả ra sao.
Mạnh Tư Duy mỉm cười nói với bọn họ kết quả phán quyết.
"Thật sự thắng kiện sao?" Hướng Chính Phi có vẻ hơi không tin.
Người bình thường đấu tay đôi với nhà tư bản, vậy mà lại có thể thắng được.
Mạnh Tư Duy vui vẻ gật đầu: "Ừm."
"Nhưng mà phải mời một luật sư đến."
"Chị tự tìm luật sư sao?"
Mạnh Tư Duy có chút ngại ngùng, cuối cùng vẫn nói: "Bùi Thầm tìm, là bạn đại học của anh ấy, cậu ấy đến giúp một chút."
Hướng Chính Phi nghe xong lập tức thể hiện mình đã hiểu: "Bạn đại học của công tố viên Bùi, vậy thì vụ kiện này thắng cũng rất bình thường."
Mạnh Tư Duy: "Là nhờ bọn chị chuẩn bị tốt giai đoạn đầu nha."
Cao Dũng ở bên cạnh nghe xong cười, anh ấy cầm cốc đi đến xen vào nói: "Công tố viên Bùi chuyển đến đây hơn một năm rồi."
"Hai đứa... cũng thuê chung hơn một năm." Cao Dũng nhìn Mạnh Tư Duy: "Chưa dự định bước thêm bước nữa sao?"
Mạnh Tư Duy: "..."
Cô yên lặng ngồi về vị trí của mình.
Cao Dũng đã nhắc nhở cô một chuyện.
Đúng là Bùi Thầm đã điều đến đây một năm.
Thời gian này đến gần Mạnh Tư Duy mới nhớ đến sinh nhật bọn họ hình như sắp tới rồi.
Mạnh Tư Duy nghịch cây bút trên bàn.
Bùi Thầm vì cô nên mới đến đây.
Chủ động xin điều đến thành phố C, điều đến phòng công tố.
Không phải thành phố C và bộ phận công tố không tốt, nhưng rõ ràng anh đã từng có một tương lai tốt hơn trong mắt người khác.
Dù anh có ở nơi nào cũng đều có thể tỏa sáng, nhưng có ai không hi vọng ở nơi tốt hơn chứ.
Mạnh Tư Duy để bút xuống, cúi đầu nhìn lịch ở điện thoại.
Sinh nhật của họ còn gần hai tuần nữa là đến.
Sinh nhật cùng một ngày với bạn trai, mỗi lần Mạnh Tư Duy nhớ đến duyên phận kỳ diệu này sẽ đều mỉm cười.
Hướng Chính Phi gõ xuống mặt bàn trước mặt Mạnh Tư Duy: "Được rồi, đừng nhìn nữa, anh Dũng nói chị mang cái này đến viện kiểm sát."
Mạnh Tư Duy lập tức ngẩng đầu.
Trước mặt cô là một phần hồ sơ có chút vấn đề của một vụ án nên trả về, bây giờ làm xong rồi nên lại lần nữa đưa sang đó.
Hướng Chính Phi ngồi một chân lên mặt bàn trước mặt Mạnh Tư Duy, thấy khóe môi nâng lên lúc ngẩng đầu của cô.
Hướng Chính Phi khoanh tay, cà lơ phất phơ nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Đi gặp bạn trai mà chị vui đến vậy sao?"
- -------------------