Bởi vì đã gần cạn hết linh lực trong người, cho nên sau khi vung dải khăn lụa đánh nát bốn món pháp khí thì Tử Thanh cũng mệt đến mức ngồi thụp xuống đất há miệng thở hổn hển.
Nhìn thấy đồng bọn đã bị thương không nhẹ, hơn nữa pháp khí còn bị đánh nát, trên mặt của tên thanh niên họ Lâu kia cũng dần xuất hiện một chút vẻ e dè lo lắng.
Đại đao trong tay chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy đường nứt vỡ to nhỏ chạy dọc khắp nơi, trái tim của hắn cũng theo sự xuất hiện của những đường nứt này mà đập nhanh hơn mấy lần.
- Khốn kiếp, hôm nay là ngày gì mà lại đen đủi như vậy chứ?
Cái tên tiểu tử này khó dây thật đấy, chẳng lẽ phải bỏ qua thật sao?
Mà dải lụa kia của hắn uy lực kinh khủng như vậy rất có thể là một món thượng phẩm, không, chắc chắn phải là cực phẩm pháp khí...
Tự lẩm bẩm trong lòng mấy câu, đến khi một tia sáng mỏng màu đen tím xẹt qua trước mắt rồi đánh mạnh lên bả vai trái, lúc này tên họ Lâu kia mới vì đau mà giật mình tỉnh táo lại.
"Phập"
"Hự"
Cả người bất ngờ bị một loại năng lượng sắc lạnh đánh trúng, tên thanh niên họ Lâu cứ như là bị xe tông mà văng ngược ra sau, đến khi một hàng cây lớn bị đổ gãy hết thì hắn mới có thể dừng lại được.
Cúi người nôn ra mấy ngụm máu loãng, lại nhìn lên bả vai với một vết chém sâu hoẵm thấy được cả xương, tên thanh niên họ Lâu đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra ướt nhẹp cả tóc trên đầu mà hổn hển gào lên.
- Ngươi...!ngươi...
Khục khục...!ngươi dám đánh ta bị thương sao?
Ta...!ta...!khục khục...
Có lẽ là vì vết thương khá nặng, cho nên tên này chỉ kịp lắp bắp nói ra được mấy câu thì lại tiếp tục cúi người ho ra hai ngụm máu nữa, mà mấy tên thiếu niên khác cũng nhanh chóng chạy tới đỡ lấy hắn rồi đút cho hắn mấy viên tròn tròn gì đó.
Biết rằng nếu bản thân còn tiếp tục dây dưa với đám người này thêm nữa thì rất khó để rời đi, vì vậy sau khi dùng Hắc Nguyệt Yêu Lăng trói chặt năm người kia lại thì lúc này Tử Thanh mới bày ra dáng vẻ hùng hổ mà bắt đầu tra tấn bọn họ một phen.
Vận linh lực khiến cho dải khăn lụa siết chặt năm người kia lại một chỗ, sau đó còn cố ý để cho lớp viền màu bạc trắng sắc lạnh chậm rãi cứa lên da thịt của bọn họ.
Bị đau, hai cô gái họ Giang lập tức gào lên, ba tên thanh niên kia cũng bắt đầu cất lời uy hiếp.
- Á, ngươi còn không mau dừng tay lại.
Chờ bọn ta thoát ra được thì ngươi sẽ chết chắc...
- Đúng đấy, còn không mau thả bổn cô nương cùng ba vị đại ca ra.
Ngươi đang muốn triệt để đối địch với bọn ta à?
- Tiểu tử, mau thả bọn ta ra.
Nếu không đừng trách ông đây ra tay độc ác, dải lụa này của ngươi không giữ chân bọn ta được lâu đâu.
- Mau thả ra, ngươi có nghe không hả?
- Chỉ cần ngươi thả bọn ta, chuyện ngươi đánh nát pháp khí của bốn người kia ta có thể không truy cứu.
Suy nghĩ cho kỹ, đừng để mọi chuyện không còn cách nào cứu vãn.
Trông thấy năm người này vì bị đau mà mặt mày nhăn nhó không ngừng kêu rên, cũng biết rằng bọn họ giờ đây ngoài việc dọa nạt mình ra thì cũng chẳng còn làm được gì nữa, mà Tử Thanh cũng không định làm thật nên cậu chỉ đơn giản là điều khiển dải khăn lụa siết mạnh hơn một chút rồi mới cất giọng cảnh cáo.
- Im hết đi.
Ta vốn dĩ không muốn giết các ngươi, cũng không có ý định bẻ gãy xương của ai cả, nhưng mà đó không có nghĩa là ta sợ các ngươi...
- Đừng nghĩ rằng các ngươi có thể tự mình thoát khỏi sự trói buộc của Hắc Nguyệt Yêu Lăng, nằm mơ đi.
Khôn hồn thì giao ra nội đan mà các ngươi góp nhặt được trong mấy ngày qua, nếu không thì đừng có trách.
Nghe ra được hàm ý trấn lột trong lời nói của cậu, hai cô gái kia lập tức gào lên.
- Đừng hòng, nội đan là do bọn ta cực khổ săn giết được, tại sao phải đưa cho ngươi?
- Hừ, ngươi đừng có mơ.
Chỉ là một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày mà cũng dám cướp đoạt nội đan của bọn ta sao?
Còn không mau thả bọn ta ra, ngươi muốn bị bọn ta...!Á...
"Bốp, bốp"
Khẽ xoa lòng bàn tay đỏ ửng sau khi tát cho hai cái ả lắm mồm kia một phát, lông mày của Tử Thanh lúc này đã bởi vì tức giận mà xoắn hết cả vào, vừa lườm năm người kia vừa cất cao giọng mà mắng.
- Tổ sư bố hai con bánh bèo lắm mồm vô dụng này.
Lúc thì bọn mày đòi đập gãy xương của tao, lúc thì lại đe dọa rồi mắng tao đủ kiểu.
Chúng mày tưởng mình là mẹ thiên hạ đấy à?
"Bốp, bốp, bốp, bốp..."
Lại giơ tay lên tát cho hai ả kia thêm mấy cái cho bõ ghét, đến khi cả hai bàn tay đều đã đỏ hết cả lên, lúc này Tử Thanh mới dừng lại rồi há miệng thổi nhẹ lên hai bàn tay bị sưng đỏ của mình mà than thở.
- Phù phù phù.
Rát hết cả tay...
Thế nào, mấy đứa chúng mày có định giao nộp nội đan ra không, hay là để tao đánh cả năm đứa nhé?
Hửm?
"Bốp, bốp, bốp..."
Cũng chẳng cần nghe ai trả lời, Tử Thanh vừa nói xong thì đã vung tay lên tát thẳng vào mặt ba tên thanh niên còn lại, lần này bởi vì có dùng linh lực để đánh người nên bàn tay của cậu cũng bớt đi cảm giác đau rát như hồi nãy.
Phải mất tầm hơn mười phút đánh đấm, nhìn vào hai bàn tay đỏ ửng cùng với năm gương mặt sưng vù trước mắt, lúc này cậu bạn Tử Thanh mới tạm coi như là hết giận mà tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi xuống.
Lại phẩy tay một cái cho dải khăn lụa siết chặt hơn nữa, đến khi cả năm người kia đau đến mức kêu rên oai oái xin được đầu hàng rồi đưa ra một cái túi trữ vật thì Tử Thanh mới chịu dừng lại.
Sau khi kiểm tra bên trong túi trữ vật, thấy rằng ở trong đó có đựng mười hai viên nội đan yêu thú, lúc này Tử Thanh mới nhếch mép cười gian một cái tỏ ra rất là vừa ý.
Sau khi trấn lột hết nội đan của năm người này, cũng chẳng định dồn chuột vào góc tường làm gì, cho nên cậu bạn Tử Thanh mới thu hồi Hắc Nguyệt Yêu Lăng lại rồi vận linh lực nhanh chóng chạy đi mất.
Khoảng năm ngày sau, trong lúc đang ngồi dưới một tán cây rộng để tránh nắng, đôi mắt cũng đã bị cơn buồn ngủ kéo đến làm cho nó díu cả vào, Tử Thanh ngáp lên ngáp xuống mấy cái rồi nằm ngả lưng lên nền cỏ xanh định bụng sẽ đánh một giấc cho đỡ mệt.
Dù sao thì từ cái hôm bị vây đánh đó đến tận ngày hôm nay cậu chỉ toàn chạy nhảy khắp nơi, cũng không có dừng lại ở chỗ nào quá lâu, nên bây giờ khi đã giữ được một khoảng cách an toàn và có thể nghỉ ngơi thoải mái thì Tử Thanh mới cảm thấy cả người mệt mỏi.
Thế nhưng, đang trong lúc mơ mơ màng màng thì bên tai lại văng vẳng tiếng la hét của một đứa con gái, cộng với tiếng yêu thú gầm vang khiến cho cậu không thể nào mà ngủ tiếp được.
- Cút đi...!Cút xa ta ra.
Không được tới đây, không được tới gần ta, nếu các ngươi dám tiến lên thì ta sẽ...
Á...
"Grào..."
Một tiếng gầm lớn nghe như là tiếng của loài Hổ bất ngờ vang lên, Tử Thanh cũng hoàn toàn bị tiếng gầm này khiến cho tỉnh giấc mà bực bội thầm mắng.
- Mẹ cha nhà nó chứ, đang định ngủ một giấc cũng không yên.
Chắc lại là một con bánh bèo vô dụng nào đấy bị yêu thú nó lùa cho chứ gì?
Ài dà, mệt thật đấy.
Tuy rằng mắng thầm là thế, nhưng dù sao thì Tử Thanh cũng không thể cứ nằm im mà vờ như không nghe thấy gì hết được, cho nên vừa dứt lời đã thấy cậu nhằm hướng la hét mà chạy ngay tới.
Xuyên qua những tán cây rậm rạp, sau khoảng năm phút chạy nhảy thì cuối cùng Tử Thanh cũng nhìn thấy một cô gái mặc áo dài màu hồng đang bị hai con Hổ lớn màu trắng vây lấy.
- Không được qua đây.
Các...!các ngươi mà qua đây thì ta sẽ...!sẽ...!sẽ đánh các ngươi...!Á...
Có lẽ bởi vì quá sợ hãi, cho nên cô gái kia mới vung cây kiếm dài trong tay chém bừa về bốn phía, nhưng vì đã quá hoảng hốt nên lại bị một trong hai con Hổ kia cào cho một cái vào tay đến tóe máu, cây kiếm dài màu xanh lam cũng bị đánh cho văng ra đến cả chục mét.
"Meo"
Bất ngờ lại có một tiếng kêu nhỏ vang lên thu hút sự chú ý của Tử Thanh, giữa cánh tay trái đang ôm chặt của cô gái áo hồng thế mà còn có một con vật nhỏ nằm cuộn mình.
Con vật này rất nhỏ, chắc chỉ lớn bằng một bàn tay của Tử Thanh là cùng, cả người nó đen bóng như mực, chỉ có hai con mắt là có chút ánh sáng màu xanh ngọc lóe lên mà thôi.
- Các ngươi không được tiến đến nữa...
Hu hu...!lần này thì xong rồi...!ta không bảo vệ ngươi được rồi...
Hu hu hu...
Tuy rằng cánh tay phải vẫn đang chảy máu, nhưng cô gái này lại ôm chặt con thú nhỏ kia không chịu buông ra, điều này đã khiến cho Tử Thanh cảm thấy rất là khó hiểu.
Đến khi nhìn kỹ khuôn mặt của cô gái kia thì lúc này cậu bạn Tử Thanh mới lè lười tự mình lẩm bẩm.
- Ẹc, cái con ranh con này ở đâu chui ra thế này?
Ai lại để cho một đứa con nít mới mười hai mười ba tuổi chạy vào đây làm gì hả trời, tính cho nó đi cắm trại à?
Thôi vậy, để chú...!à quên anh đây cứu mày vậy.
Vung tay ném dải khăn lụa về phía một trong hai con Hổ trắng, sau khi nhìn thấy con Hổ vốn là yêu thú cấp ba trung kỳ bị chém chết, lại tiếp tục dùng dải lụa cuốn lấy viên nội đan rồi moi nó ra, lúc này cậu bạn Tử Thanh vừa đi từ trong lùm cây đi ra vừa cất tiếng mắng.
- Ê cái con nhỏ kia, mày cứ đứng im ở đó mà chịu chết thôi à?
Đã vào đến đây rồi còn ngây thơ như thế nữa, hay là mày đang chờ ai đến cứu hả?
Bị tiếng mắng của Tử Thanh dọa cho giật mình, cô gái mặc áo hồng lập tức cảnh giác mà run người quay đầu lại để nhìn.
Chỉ thấy ở sau lùm cây có một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi đi ra, người này mặc áo đen viền đỏ, tóc dài mắt to, tuy nhìn thì có chút hiền lành nhưng với dải khăn lụa màu đen trên tay cùng với xác chết của con Hổ trắng đã khiến cho cô gái này càng thêm phần e sợ.
- Ngươi...!ngươi là ai?
Là ngươi đã giết con Bạch Nha Ma Hổ kia sao?
Đa tạ ngươi nhé...
Như thể là bị nét ngây thơ của cô gái này khiến cho buồn cười, chỉ thấy Tử Thanh vung dải lụa lên giết chết con Hổ còn lại rồi thu lấy nội đan của nó, sau đó mới nghe cậu phì cười một cái đáp.
- Xì, cái con nhóc này, ai dạy ngươi cái kiểu tin người quá đáng như thế hả?
Nếu ta mà có ý xấu với ngươi thì ngươi định làm sao, chẳng lẽ lại ngồi im chờ chết à?
Ngơ ngác mở to mắt hai nhìn chằm chằm Tử Thanh, câu nói tiếp theo của cô gái này lại càng khiến cho Tử Thanh cảm thấy buồn cười với bất lực hơn.
- Ngươi muốn giết ta sao?
Nhưng ở đây đâu được giết người, với lại ta cũng chưa có thu được nội đan yêu thú, trong tay chỉ có cây Thủy Lam Kiếm kia là pháp khí trung phẩm có giá trị một chút thôi...
- Nếu ngươi muốn lấy thì cứ lấy đi, dù sao thì ta cũng chỉ bị ép đi vào đây thôi.
Cùng lắm thì chết trong miệng yêu thú là cùng, cũng còn hơn là phải quay về ngôi nhà đó...
Nghe thấy sự chán nản và bất cần trong lời nói của cô gái, lại thấy cánh tay phải vẫn còn đang chảy ra máu tươi không được băng bó, Tử Thanh ngứa mắt đến mức nghiến răng mà mắng.
- Ô hay cái con bé này, thế mày định để cho mất máu đến chết đấy à?
Qua đây, để tao xem vết thương cho.
Cũng chẳng biết tại sao bị Tử Thanh mắng cho mấy lần như thế mà cô gái này vẫn rất nghe lời bước tới.
Kéo cô gái ngồi xổm xuống, sau một lúc dùng nước rửa sạch vết thương, rồi bôi lên đó một ít thuốc cầm máu mà bản thân đã mua trước khi đi vào bí cảnh.
Đến khi Tử Thanh băng bó xong vết thương trên tay cho cô gái thì đã bị cảnh tượng cô gái gục đầu ngủ gật khiến cho hạn hán lời luôn rồi.
Vươn tay gõ mạnh một cái lên đầu cô gái khiến cho người ta bị đau mà giật mình tỉnh dậy, Tử Thanh nghiến răng mắng.
- Cái con bé này, tao giúp mày băng bó vết thương mà mày lại dám ngủ gật à?
Muốn chết hả?
Xoa xoa cục u trên đầu, cô gái cau mày ngơ ngác nhìn Tử Thanh rồi hỏi.
- Ngươi đang giúp ta băng bó vết thương mà, như vậy thì ngươi đâu có định hại ta đâu.
Với lại mấy ngày này ta đều không được ăn no hay ngủ đủ giấc, nên ta mới ngủ gật thôi.
- Ẹc...
Như là nghẹn họng mãi cũng không nói được gì, nên cũng kệ cho cô gái kia ôm con vật nhỏ đen thui tựa vào xác của một con Hổ trắng mà tiếp tục ngủ, còn cậu bạn Tử Thanh thì lại đi ra một góc khác nhóm bếp rồi lôi các loại đồ khô ra nướng lại, sẵn tiện mang luôn mấy miếng thịt của Hắc Vũ Ưng xẻo được lúc trước ra nướng chín.
"Xèo xèo xèo"
- Ừm, thơm quá đi.
Ngươi đang làm gì đó?
Nghe thấy tiếng nước mỡ chảy xuống than nóng cùng với mùi thơm của đồ ăn đang được nướng chín, cho dù đang ngủ thì cô gái áo hồng kia cũng bị đánh thức mà lồm cồm bò sang.
Dùng một cái đĩa bằng đồng đựng thịt chim đã được nướng chín, lại đặt vào đĩa ít cá nướng và mấy loại thịt khô khác rồi đưa cho cô gái, sau đó mới nghe Tử Thanh trả lời.
- Ừm.
Này, ăn đi.
Ăn xong rồi thì nói cho ta biết ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi, rồi là đệ tử của môn phái nào?
Vui vẻ mà dùng hai tay đón lấy đĩa thức ăn Tử Thanh đưa cho, cô gái sau khi bốc vội mấy miếng thịt nướng cho vào miệng nhai thử thì chợt mỉm cười tít mắt lại rồi đáp.
- Ứm, ngon quá đi.
Ta sao, ta tên là Bích Dao, năm nay mười ba tuổi, cũng không phải là đệ tử của môn phái nào...
Thế là, dưới tình trạng vừa ăn vừa trả lời của cô gái thì sau một lúc lâu Tử Thanh cũng biết, hóa ra cô nàng tên Bích Dao này vốn là trẻ mồ côi, sau đó được bán cho nhà họ Từ là một trong bát đại gia tộc làm người hầu.
Bởi vì chỉ là người hầu, cho nên không được coi là thành viên trong gia tộc, cuộc sống cũng chịu đủ mọi loại khinh khi tủi nhục.
May mắn là, trong một lần vô tình thì Bích Dao đã bộc lộ ra bản chất linh căn thượng phẩm của mình, hơn nữa lại còn là Kim Hỏa hai loại thuộc tính khá mạnh, cho nên địa vị ở trong nhà họ Từ cũng có chút thay đổi.
Nhưng vì xuất thân thấp kém, nên dù là có linh căn thượng phẩm cũng không được nhà họ Từ chú tâm bồi dưỡng, nên tu vi mãi mới chỉ là Bàn Huyết Cảnh sơ kỳ, mà quá trình bàn huyết này cũng chỉ là do cô tự vượt qua mà thôi.
Lần này, vốn dĩ phải vào không gian bí cảnh thật ra là do gia chủ Từ gia phái cô đi theo để hầu hạ cho một vị tiểu thư nhà họ.
Nhưng ai mà biết được vị tiểu thư kia lại căm ghét cô từ rất lâu rồi, cho nên vừa vào là đã tìm cách khiến cho cô bị yêu thú truy đuổi mà lạc đường gặp hiểm cảnh.
Cây Thủy Lam Kiếm kia tuy có thể coi là một thứ trung phẩm pháp khí, nhưng thực chất thì nó đã bị hư tổn nên chỉ mạnh hơn pháp khí hạ phẩm một chút mà thôi, điều này lại càng chứng tỏ sự chèn ép của nhà họ Từ đối với Bích Dao.
Nhưng dù gì thì bản chất con người của Bích Dao cũng rất tốt, chẳng hề ghét ai hay là ghi thù gì nhà họ Từ cả, cô nàng chỉ cảm thấy rằng mình là một đứa trẻ không đáng xuất hiện nên trên thế gian này, cho nên mới bị người ta khinh ghét và không chấp nhận mà thôi.
Cũng bởi vì tồn tại loại suy nghĩ đó trong đầu, thế nên Bích Dao mới có những hành động và sự buông bỏ như vậy, mặc cho mình có rơi vào hiểm cảnh hay là phải đối mặt với yêu thú đi chăng nữa thì cũng chẳng oán trách ai lấy nửa lời.
Nhìn cô gái nhỏ đã ăn hết đĩa thức ăn và đang thòm thèm liếc miếng thịt lớn gác trên bếp than nướng, Tử Thanh cũng chẳng hiểu sao lại thấy mềm lòng rồi cắt thêm thịt bỏ vào đĩa cho cô, sau đó thì mỉm cười nói.
- Hoàn cảnh của ngươi cũng đáng thương thật đấy.
Nhưng mà ta thì cũng có khác gì ngươi là mấy đâu...
Thế là, cho đến khi ánh trăng treo cao trên ngọn cây thì Bích Dao cũng được nghe hết những câu chuyện xảy ra trong suốt nhiều năm qua của Tử Thanh, mà vô hình chung, sau khi cả hai biết được câu chuyện của đối phương thì một mối liên hệ kỳ lạ lại đột ngột được hình thành.
Những ngày sau đó, chỉ thấy Bích Dao vác theo cây Thủy Lam Kiếm mà lẽo đẽo chạy theo sau Tử Thanh như một cái đuôi, lúc thì giúp cậu nhóm bếp nướng thịt, lúc thì lại trốn ở một bên âm thầm đánh lén yêu thú giúp Tử Thanh thuận lợi thu được nội đan.
Cái loại quan hệ này nó có gì đó rất giống với tình cảm bạn bè, nhưng nếu xem xét kỹ lại thì cũng có phần giống với tình cảm của anh chị em trong nhà giành cho nhau hơn.
Lâu dần, thời gian trôi qua cũng đã được mười mấy ngày, Bích Dao dưới sự đe dọa của Tử Thanh cũng phải ngậm ngùi gọi một tiếng anh Thanh.
Đúng ra thì Tử Thanh định bắt Bích Dao gọi mình là đại ca cho nó giống với những người ở đây, thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại như nào đó thì lại muốn cô gọi mình là anh Thanh, như vậy vừa có chút hoài niệm về thế giới trước đây, mà cũng vừa có cái để nhớ về truyền thống và cách xưng hô của người Việt Nam.
Ném một viên nội đan yêu thú màu xanh ngọc cho Bích Dao đang đứng ở sau lưng, Tử Thanh vặn vặn khớp lưng rồi đấm đấm lên hai vai mỏi nhừ mà than thở.
- Ài.
Đáng ra thì anh mày chỉ cần thu thập đủ ba mươi viên nội đan thôi, giờ đây độp một cái lại phải nhân đôi lên thành sáu mươi viên.
Như này thì trong vòng hai tháng ở đây tao sẽ bị hành chết mất...
Rất là biết điều mà chạy tới đấm vai bóp tay cho Tử Thanh, Bích Dao vừa cười trừ cho qua vừa có ý lấy lòng nói.
- Hì hì.
Anh Thanh yên tâm đi, đợi mấy hôm nữa ta luyện được chiêu thức trong bộ Vô Ảnh Kiếm Quyết rồi thì ta sẽ giúp anh đi đánh yêu thú, chắc chắn không làm kẻ bám đuôi đâu.
Khẽ vuốt lên dải khăn lụa mềm mịn trong lòng bàn tay, đầu óc lại chợt nghĩ đến cây roi dài Thanh Ngư Tiên ngày trước bị đám người Ngô Tầm cướp mất mà thấy tiếc, Tử Thanh cũng lười nghe Bích Dao nịnh hót mà thở dài nói.
- Thôi khỏi đi.
Tao đợi mày luyện được mới đi đánh giúp thì tao cũng sớm hẹo sừ nó mất rồi.
Cố mà tu luyện cho tốt vào, tuy anh mày cũng không sợ ai đến gây rối, nhưng mà tu vi của mày tăng lên thì tao với mày mới có thể hoàn thành việc thu gom nội đan được.
Cũng đã quen với cách xưng hô kỳ lạ của Tử Thanh, nên khi nghe cậu nói vậy thì Bích Dao rất tự giác mà vâng dạ cho cậu khỏi bắt bẻ.
Bởi vì cây kiếm của Bích