"Boong"
Một tiếng chuông lớn bất ngờ vang lên, cả năm nhóm người của năm ngọn núi đều đồng loạt cưỡi lên pháp khí của mình mà bay nhanh về phía một dải rừng rậm bao la trước mắt.
Trước khi mấy người Tử Thanh đi, vị nữ chấp sự tên Túy Nguyệt kia chợt tiến lên vài bước rồi thấp giọng dặn dò.
- Tuy rằng đã có mấy lần liên tiếp Lạc Nguyệt Phong không đạt được kết quả như mong đợi, nhưng dù sao đi nữa thì sự an toàn của các ngươi mới là thứ mà ta quan tâm nhất.
Cho nên, đừng có để bản thân mình rơi vào nguy hiểm, tất cả phải vì sự an toàn của chính mình và của cả mười bốn người các ngươi...
Trong lòng có một chút cảm giác biết ơn kỳ lạ, Tử Thanh lúc này mới hiểu được tấm lòng của vị chấp sự nhìn thì có vẻ như là nóng tính này.
Mặc dù mấy lần liên tiếp không thể đứng ở vị trí cao, thế nhưng vị Túy Nguyệt chấp sự này thà rằng Lạc Nguyệt Phong xếp ở vị trí thấp còn hơn là đẩy những đệ tử của mình đi vào hiểm cảnh.
Điều này quả thật là đã khiến cho Tử Thanh cực kỳ có hảo cảm với vị chấp sự này, thậm chí cậu còn có ý định sẽ cố hết sức mình để giúp cho Lạc Nguyệt Phong thay đổi vị trí xếp hạng trong lần đại bỉ này nữa.
Chân đạp trên một chiếc khiên gỗ vốn là pháp khí phi hành, Tử Thanh cố gắng giữ vững tốc độ để đuổi theo mấy vị sư huynh sư tỷ ở phía trước, thi thoảng còn không quên ngoái lại nhìn cô gái tên Linh Nhi và cậu con trai tên Phong Tiêu bay ở phía sau.
Đạp pháp khí bay gần mười phút mới đi tới một vùng núi đá trải dài không thấy điểm kết, nhìn những làn hơi nước mờ ảo do hàng trăm ngọn thác lớn đổ xuống tạo thành, cô gái tên La Thiên Thiên chợt quay lại phía sau nói với Tử Thanh và mấy người đứng cuối cùng của hàng ngũ.
- Mọi người chú ý, đi xuyên qua cánh rừng và mấy khúc sông nhỏ trước mắt chính là Cửu U Sơn Mạch, ở đây yêu thú cường đại nhiều vô số kể, mọi người phải bám sát nhau tránh để bị lạc...
Sau khi nhìn Lạc Nam Phong ném cho mỗi người một miếng ngọc nhỏ dạng như để định vị và tiện để theo dõi lẫn nhau, La Thiên Thiên lúc này mới dẫn đầu đoàn người đi xuyên qua cánh rừng rậm trước mắt.
Dừng lại trước một cái thung lũng nhỏ nằm thu mình giữa hai dãy núi lớn, sau khi để cho mọi người cùng cất pháp khí phi hành đi thì mới nghe La Thiên Thiên nói về kế hoạch giành cho trận thi đấu đại bỉ lần này.
Bởi vì Ngoại Môn Đại Bỉ sẽ không hề có thời gian hạn định, chỉ cần nhóm đệ tử của núi nào hoàn thành được nhiều nhiệm vụ nhất và đi ra khỏi sơn mạch thì sẽ đạt được vị trí dẫn đầu, cho nên cũng có thể nói đây là một dạng đề bài mở tương đối khả thi giành cho đám đệ tử ngoại môn của cả năm ngọn núi.
Lần đại bỉ này, nhiệm vụ ghi trên bảng được chia thành ba nhóm chính, thứ nhất là săn giết yêu thú để thu lấy nội đan, nhiệm vụ này tuy không hề giới hạn số lượng nội đan yêu thú, nhưng nếu có đệ tử của núi nào thu được nội đan yêu thú có phẩm cấp cao nhiều hơn, vậy thì núi đó sẽ giành được vị trí đứng đầu.
Thứ hai, trong bảng nhiệm vụ có nói, đối với linh dược thì sẽ không tính số lượng nhiều hay ít, mà chỉ ghi nhận kết quả thông qua số năm tuổi và độ quý hiếm của linh dược đó.
Còn về mục thứ ba, bảng nhiệm vụ cũng nói rõ, khi săn giết và thu về tinh phách của yêu thú cấp năm thì cần phải chú ý đến hai cái yêu cầu tương đối khắt khe.
Thứ nhất, yêu thú bị thu tinh phách phải là yêu thú chuẩn cấp năm, bản thân yêu thú này cũng phải có được lực lượng mạnh mẽ một chút.
Yêu cầu thứ hai, cũng là yêu cầu đáng chú ý nhất, yêu thú bị thu tinh phách nhất định phải là một trong những giống loài sở hữu các năng lực đặc thù, như vậy khi đệ tử tông môn luyện hóa tinh phách thì mới trở nên mạnh mẽ được.
Trong thời gian tham gia Ngoại Môn Đại Bỉ, chỉ cần đệ tử của năm ngọn núi cảm thấy là đã hoàn thành được nhiều nhiệm vụ nhỏ rồi, vậy thì có thể tùy lúc đi ra khỏi Cửu U Sơn Mạch.
Thành quả của đệ tử núi đó sẽ được ghi lại, chờ sau khi tất cả đệ từ của năm ngọn núi đều rời khỏi sơn mạch mới bắt đầu tính toán và so sánh để chọn ra ngọn núi xếp ở vị trí dẫn đầu.
Bởi vì bốn người Tử Thanh vừa mới vào nhóm không lâu, mà tuổi tác của Tử Thanh cùng cô gái tên Linh Nhi lại nhỏ nhất, cho nên La Thiên Thiên mới quyết định để cho hai người đi ở vị trí giữa đội.
Thứ nhất là để tiện cho việc bảo vệ cũng như chú ý giúp đỡ lẫn nhau, còn thứ hai chính là sợ hai người Tử Thanh còn nhỏ dễ bị người ta ra tay bắt nạt, cho nên La Thiên Thiên mới để cho hai người đi ở giữa đội hình.
Nhưng có lẽ cái tên Tô Phàm kia rất không ưa gì Tử Thanh, cho nên dọc đường đi hắn luôn là người cố tình buông lời châm chọc và khinh khi cậu.
Ngay cả khi bọn họ đang kịch liệt vây giết hai con yêu thú cấp bốn trung kỳ là Địa Liệt Ma Sư và Hoàng Phong Quỷ Báo thì Tô Phàm cũng không quên cất lời kích động Tử Thanh.
- Hừ, ta thấy ngươi tu vi không kém, đầu óc lại nhanh nhẹn, trong tay cũng có pháp khí trung phẩm là Ô Long Đoạt, sao ngươi lại không chịu dốc sức giúp các vị sư huynh sư tỷ một chút chứ?
Thoáng lườm tên Tô Phàm kia một cái, thấy hắn sau khi châm ngòi thì lại giả vờ gia nhập vòng chiến phụ giúp mấy tên con trai khác vây đánh Địa Liệt Ma Sư, tuy rằng lời nói thì hùng hồn lắm nhưng tên này lại không hề dùng hết sức, ấy vậy mà lại khơi lên sự ganh ghét khó chịu của mấy người đang hợp lực bên phía cô gái tên La Thiên Thiên kia.
- Hừm, Tô Phàm nói không sai, nếu đã tham gia đại bỉ cùng chúng ta thì cũng nên góp chút sức lực đi.
Tuổi hơi nhỏ một chút thì đã sao, tu vi đã đến cảnh giới đó rồi mà vẫn chỉ biết trốn tránh ở phía sau thôi à?
- Đúng đấy, còn không mau qua đây giúp chúng ta một tay đi.
Hai mắt trợn ngược cả lên, dù sao thì Tử Thanh cũng không phải là loại người dễ bị người ta đổ lỗi mà không biết đường cãi lại, thế nên, chỉ thấy cậu bạn thoáng lườm mấy tên con trai vừa mới lên tiếng một cái rồi lạnh lùng đáp.
- Hừ, lúc đầu thì chê ta nhỏ tuổi, tu vi yếu kém nên không cho ta tham chiến.
Giờ thì sao, thấy ta ngồi yên thì lại cảm thấy khó chịu à?
Hay là nghe cái tên Tô Phàm kia nói đúng ý quá nên mới chụp mũ cho ta?
Không ngờ lại nghe thấy Tử Thanh nói ra những lời như vậy, đám thanh niên kia đang định gân cổ lên mắng thì lại bị La Thiên Thiên quát cho một tiếng không dám cãi lại.
- Các ngươi im hết cho ta, Tử Thanh cùng hai người Linh Nhi và Phong Tiêu đều còn nhỏ, tu vi cao một chút thì đã sao, chẳng phải cũng vừa mới gia nhập vào Lạc Nguyệt Phong được mấy ngày sao?
Các ngươi một đám người đã ở núi tu luyện mấy năm rồi, giờ lại đi so đo cùng với tân sinh đệ tử khác mà không thấy xấu hổ à?
- Còn không mau dồn sức giết chết hai con yêu thú kia đi.
Bị La Thiên Thiên mắng cho một trận, tuy rằng đám người kia rất khó chịu nhưng cũng không dám lên tiếng phản bác, chỉ có tên con trai cũng có tu vi Thần Phách Cảnh sơ kỳ tên là Lạc Nam Phong kia là còn có thể thay bọn hắn lên tiếng mà thôi.
- La sư muội, Tô Phàm hắn cũng chỉ là muốn mấy người Tử Thanh sư đệ ra chút sức lực vì Lạc Nguyệt Phong mà thôi, muội cần gì phải để ý chứ?
Nghe ra cái tên Lạc Nam Phong này nhìn thì như đang giúp mọi người hạ nhiệt, nhưng thực chất lại âm thầm chia rẽ nội bộ, Tử Thanh nhìn càng thấy ngứa mắt nên mới xông thẳng vào trận chiến bên phía La Thiên Thiên, trước khi bước vào trận săn giết còn không quên nói móc mấy câu cho bõ ghét.
- Một đoàn thể mà ai ai cũng có ý kiến riêng, chẳng ai coi lời nói của người dẫn đầu ra gì, cái này hay thật.
La sư tỷ, tuy đệ tu vi còn thấp, nhưng nhất quyết sẽ không ngồi im né tránh mặc cho người ta muốn nói gì thì nói đâu.
Dứt lời thì năm chiếc chày nhỏ chỉ lớn tầm hơn một gang tay có hình dạng rất giống với pháp khí phật môn là Hàng Ma Xử bất ngờ lao tới, bởi vì có kinh nghiệm dùng kim châm từ khi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, cho nên năm chiếc chày nhỏ rất nhanh đã bay tới đâm trúng một bên mắt của Hoàng Phong Quỷ Báo.
"Phập"
- Grào grào...
Tiếng gầm đầy đau đớn vang lên, con Hoàng Phong Quỷ Báo vì bị pháp khí của Tử Thanh đâm trúng mắt mà trở nên vô cùng kích động, vốn đang ở thế giằng co với đám đệ tử Lạc Nguyệt Phong, nhưng vì bị đau nên con yêu thú này đã không thể cầm cự được nữa.
Thấy Hoàng Phong Quỷ Báo đã không còn tỉnh táo, ngay lúc Tử Thanh thu lại Ô Long Đoạt thì La Thiên Thiên vội hướng đám đệ tử xung quanh mà quát lên.
- Mau tấn công vào bụng của Quỷ Báo, mau lên.
Từng luồng sáng đủ loại màu sắc lóe lên, dưới bụng của Hoàng Phong Quỷ Báo bởi vì không được nó chú ý bảo vệ nữa nên rất nhanh đã bị đám đệ tử bên phía La Thiên Thiên đánh trúng, tiếng gầm rú vang vọng khắp cả cánh rừng lớn.
- Grào grào grào...
Cũng không chịu yếu thế, cộng thêm lúc nãy bị người ta nói xoáy khiến cho Tử Thanh bực mình, thế là trong lúc mấy người kia ra sức chém lên bụng Hoàng Phong Quỷ Báo thì Tử Thanh cũng dồn lực vào một cây Ô Long Đoạt rồi lệnh cho nó đâm sâu vào một bên mắt đã bị thương của Quỷ Báo.
Đáng nói là, Tử Thanh sau khi lườm Tô Phàm một cái nữa thì lại dùng lực điều khiển chày sắt liên tục xoáy tròn giống như là một mũi khoan mà đâm sâu vào đầu của Hoàng Phong Quỷ Báo, khiến cho con yêu thú này bị khoan thẳng vào não rồi chết ngay tại chỗ.
"Phập"
Trông thấy Ô Long Đoạt của Tử Thanh thành công xuyên qua đầu của Hoàng Phong Quỷ Báo, cho dù có là La Thiên Thiên hay là tên Lạc Nam Phong kia cũng phải rùng mình một cái.
Cái loại cảnh tượng ác liệt đến mức sởn gai óc này thật sự không phải là một kẻ mới chỉ mười mấy tuổi có thể vô ý làm được, chắc hẳn là đã phải trải qua rất nhiều trận đấu sinh tử thì mới có được cái sự lạnh lùng đến tàn nhẫn trong lúc ra tay như vậy.
Đã thu lại Ô Long Đoạt, lại thấy những ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ cùng với nét dè chừng từ đám người xung quanh, trong lòng Tử Thanh vậy mà lại rất thoải mái để cười một cái rồi nói.
- Sao nào?
Không ra tay thì nói ta chỉ biết trốn tránh, giờ ta đã ra tay rồi thì lại bày ra vẻ mặt này là sao?
Sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, Tô Phàm vừa mới tránh khỏi một trảo của Địa Liệt Ma Hùng chợt thoáng ngơ ngẩn không dám tin vào những gì mà Tử Thanh vừa mới làm ra.
Mặc dù là hắn rất ghét Tử Thanh, nhưng sự ác liệt và ánh mắt sắc lạnh đầy vẻ tàn nhẫn lúc cậu điều khiển Ô Long Đoạt khoan sâu vào đầu não của Quỷ Báo khiến cho hắn không thể không run lên vì sợ.
Có lẽ, kể từ bây giờ thì hắn sẽ phải cẩn thận hơn trong lời nói, nếu không chỉ cần một lời không vừa ý thôi thì rất có thể đầu của hắn cũng sẽ bị khoan nát giống như con Hoàng Phong Quỷ Báo vừa nãy.
Trông thấy đám đông vì hành động của mình mà phân tâm, con Địa Liệt Ma Sư kia cũng nhân cơ hội này định bỏ chạy, Tử Thanh có chút bất lực với đám người này mà tung vội một cây Ô Long Đoạt ra đâm vào chân sau của Ma Sư khiến cho nó ngã khụy xuống đất.
- Ô hay, các ngươi định để cho Ma Sư chạy thoát à?
Mau giết nó đi, nhìn ta làm cái gì?
Bị tiếng quát của Tử Thanh gọi tỉnh, đám người ngay lập tức hoàn hồn mà tập trung vây giết con yêu thú còn lại, lần này thì đỡ tốn sức hơn, đám người chỉ chưa đầy mấy phút đã có thể hạ được yêu thú rồi.
Thu lấy hai viên nội đan, La Thiên Thiên thoáng suy nghĩ một chút rồi cầm hai viên nội đan màu đỏ hồng và vàng nhạt đi tới trước mặt Tử Thanh, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của đám đệ tử mà cất lời xin lỗi.
- Tử Thanh, xin lỗi vì đã để cho ngươi phải xuất thủ hai lần trợ giúp mọi người.
Bản thân ta là sư tỷ dẫn đội nhưng lại không thể đoàn kết các ngươi lại với nhau, khiến cho một tân sinh mới gia nhập như ngươi phải lao mình vào hiểm cảnh...
- Hai viên nội đan này ít nhiều cũng có công sức của ngươi trong đó, cứ cầm lấy coi như là sư tỷ ta xin lỗi ngươi đi.
Sau khi hoàn thành đại bỉ thì dùng nó đi đổi lấy chút pháp khí hoặc đan dược cũng được.
Nhìn ánh mắt có chút ngại ngùng cùng sự tự trách của La Thiên Thiên, Tử Thanh thoáng nhìn qua đám người đang đứng xung quanh một chút rồi mỉm cười lắc đầu đáp.
- La sư tỷ, ta đã gia nhập Lạc Nguyệt Phong thì cũng giống như mọi người thôi, đều phải gia sức vì ngọn núi của chúng ta...
- Lần này quả thật thì ta cũng hơi quá, mới bị nói mấy câu đã tức giận rồi.
Nhưng ta chỉ muốn mọi người hiểu là, Tử Thanh ta tuy tuổi còn nhỏ, tu vi lại không xuất chúng, thế nhưng ta cũng muốn cùng mọi người ra sức tranh đoạt cho Lạc Nguyệt Phong.
Ánh mắt lại lia tới đám thanh niên đứng ở xung quanh, Tử Thanh nhìn họ rồi nở một nụ cười thật tươi mà nói tiếp.
- Các vị sư huynh sư tỷ.
Tử Thanh ở tiểu thế giới đã phải một mình trải qua hết những hiểm cảnh mới tới được nơi đây, ta tự nhiên cũng có rất nhiều cách để giữ mạng.
Các vị đừng sợ ta ngáng chân hay làm ảnh hưởng tới mọi người, có gì cần thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ ra sức cùng mọi người.
Bị lời nói của Tử Thanh khiến cho rung động, đám đệ tử của Lạc Nguyệt Phong sau đó đều tiến tới vỗ vào vai của Tử Thanh vài cái nói lời xin lỗi.
- Xin lỗi Tử Thanh, là bọn ta đã coi thường đệ rồi.
- Đừng giận bọn ta nhé, Tử Thanh.
- Lúc nãy đệ phóng ra Ô Long Đoạt quả thật rất đúng lúc, sư huynh ta rất là ngạc nhiên đấy.
- Phải đó, một chiêu của đệ thực sự rất đẹp...
- Được rồi, mọi người nghỉ ngơi chút đi, lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.
Sau khi La Thiên Thiên lên tiếng ngăn lại sự hưng phấn của mọi người, đám đệ tử của Lạc Nguyệt Phong sau đó đều rất tự giác mà ngồi xuống tự mình tu luyện để khôi phục lại linh lực.
Chỉ còn lại hai người Tô Phàm và Lạc Nam Phong là vẫn đứng im khẽ nhìn nhau một cái.
Lần này hai người họ vốn định lợi dụng Tử Thanh để chia rẽ đội hình, sau đó thuận lợi mà giúp cho Lạc Nam Phong lấy được quyền dẫn đội thay cho La Thiên Thiên.
Nhưng bọn hắn thật không ngờ tới là Tử Thanh lại mạnh mẽ và ra tay ác liệt như vậy, thậm chí là Lạc Nam Phong cũng bị cảnh tượng lúc Tử Thanh đâm nát đầu Hoàng Phong Quỷ Báo khiến cho trong lòng run lên vì sợ.
Nghỉ ngơi gần nửa ngày, sau đó đoàn người lại tiếp tục lên đường, những ngày sau đó, bởi vì có Tử Thanh dẫn dắt nên hai đệ tử tân sinh khác là Linh Nhi và Phong Tiêu đều rất hăng hái mà cùng các vị sư huynh sư tỷ khác phối hợp săn giết yêu thú, chưa đầy mười ngày mà bọn họ đã thu được tám viên nội đan rồi.
Ngồi nhìn Tử Thanh nướng cá trên bếp than, mấy người La Thiên Thiên có chút khó hiểu mà cất lời dò hỏi.
- Tử Thanh, cái này là ngươi học được lúc còn ở tiểu thế giới sao.
Quệt vội giọt mồ hôi trên trán, Tử Thanh vừa lật trở mấy con cá lớn trên bếp vừa gật đầu đáp.
- Đúng vậy, tại vì ta thường đi một mình nên mới học được cách tự làm đồ ăn, như vậy sẽ không sợ bị đói.
Á...!cá chín rồi này, các vị sư huynh sư tỷ cùng nếm thử xem nhé.
Nhờ cái lần nướng cá này mà từ đó trở đi, cứ hễ có thời gian rảnh hay là lúc nào nghỉ ngơi thì cậu bạn Tử Thanh đều bị lôi ra làm đầu bếp nấu đồ ăn cho mọi người.
Lâu dần, vị trí của Tử Thanh trong nhóm đệ tử này đã trở nên quan trọng không thể thiếu, chưa nói tới sự ra tay dứt khoát và có phần tàn nhẫn của Tử Thanh thì chỉ riêng việc cậu nấu đồ ăn rất ngon thôi cũng đã đủ để cậu được mười mấy người này chào đón rồi.
Hai ngày sau, lúc này bọn họ cũng đã ở trong Cửu U sơn mạch được nửa tháng.
Chăm chú theo dõi một vị sư huynh đang đu mình trên sợi dây thừng trước một gốc cây nhỏ hình nấm màu đỏ tươi như máu, trong lòng Tử Thanh bất chợt lại dâng lên một chút cảm giác bất an, Ô Long Đoạt rất nhanh đã xuất hiện trong tay của cậu sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
- Thành Nghị cẩn thận, đừng chạm vào đám tơ nhện gần đó, sau khi lấy được Huyết Thổ Chi thì lập tức phi thân trở về.
Nghe La Thiên Thiên nhắc nhở, trên trán của gã thanh niên tên Thành Nghị cũng thoáng rịn ra mồ hôi hột, nhưng hắn lại không dám lau đi, cả người căng cứng thận trọng tránh né số tơ nhện bao phủ ở xung quanh.
"Cạch"
Nhẹ nhàng nhổ gốc cây nấm lên, sau đó xoay người ném nó về phía La Thiên Thiên, thế nhưng ngay vào lúc Thành Nghị quay lưng lại định nhảy xuống đất thì một chiếc chân nhện dài nhọn màu đỏ hồng chợt từ giữa khe núi phóng thẳng ra.
- Thành Nghị cẩn thận.
- Á...
"Keng"
- Hự...
Cùng với tiếng la hét của đám đệ tử Lạc Nguyệt Phong, gã thanh niên tên Thành Nghị bất ngờ bị tuột tay rồi rơi thẳng xuống dưới, may mà ở đó đã sớm có người tiếp ứng nên hắn mới không bị ngã gãy xương.
Chỉ là Tử Thanh đang đứng ở phía sau đoàn người lúc này lại khẽ rên lên một tiếng, bên khóe môi cũng có một tia máu nhỏ màu đỏ tươi chảy xuống.
- Tử Thanh, ngươi làm sao vậy?
Phát hiện ra đầu tiên là cô gái tên Linh Nhi đứng ở gần nhất, sau khi nghe cô nàng kêu lên thì đám người mới để ý nhìn lại.
Chỉ thấy Tử Thanh một tay xoa xoa lồng ngực, một tay lại quệt vội đi vệt máu trên môi rồi lắc đầu đáp.
- Ta không sao.
Lúc nãy là Ô Long Đoạt bị đánh bay, cho nên ta mới bị chút thương tích thôi.
Mau nhìn xem, con nhện đó là yêu thú cấp nào?
Nghe lời nói này của Tử Thanh, đám đệ tử của Lạc Nguyệt Phong mới biết, hóa ra khi nãy là do Thành Nghị bị yêu thú công kích bất ngờ, mà trùng hợp là Tử Thanh đã có linh cảm từ trước nên mới ném Ô Long Đoạt ra cản lại chân nhện, vì thế mà bị lực lượng tràn ra trong lúc va chạm mạnh khiến cho bị thương.
Lúc này, tất cả mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào thân ảnh vừa mới