Hang động mới này rất rộng, theo cách nhìn của Tử Thanh thì động này chẳng khác nào một cái hội trường lớn với sức chứa lên đến hơn ba trăm người cả.
Xung quanh hang động đều được chiếu sáng bởi vô số những viên đá đủ loại màu sắc, ánh sáng ở đây thậm chí so với bên ngoài còn sáng hơn đến mấy lần.
- Ngươi thực sự là đệ tử của Cửu Lâm Tiên Vực sao?
Bất ngờ bị hỏi, Tử Thanh vội giật mình quay người lại.
Trước mặt cậu không xa, ở trên một đài đá bằng phẳng có một người đang ngồi khoanh chân, tuy rằng nơi đây rất sáng, thế nhưng nếu không chú ý nhìn kỹ thì rất khó để nhìn ra người kia, cứ như là hắn bị khảm vào trong bóng tối nơi góc động vậy.
Khẽ nheo đôi mắt đang mở lớn của mình để nhìn cho thật kỹ, lúc này, ở trước mắt Tử Thanh chính là một ông lão có chút gầy còm, tóc tai bạc trắng rối xù trên đầu, đôi lông mày dài đến chấm đất cũng trong tình trạng trắng bạc sơ rối rũ xuống hai bên vai.
Nếu nói về điểm đáng chú ý của người này thì chính là đôi mắt sáng ngời như sao đêm và bộ quần áo rộng thùng thình thêu bằng tơ vàng ở trên người.
Cảm giác như là bị đôi mắt sáng chói đó soi thẳng vào dạ dày, cậu bạn Tử Thanh có chút méo mặt mà nhỏ giọng đáp.
- Ta hả?
Ừm...!ta chính là đệ tử của Luyện Khí Điện.
Ngài là...
- Ha ha ha ha...
Nghe thấy câu trả lời của Tử Thanh, vị tu giả gầy còm bỗng buông lỏng ngón tay rồi thả hai thanh Tử Điện Âm Lôi Đao ra, sau đó chợt cười lớn vài tiếng rồi cất giọng đáp.
- Ngươi đang hỏi bản tọa sao?
Bản tọa chỉ là một tán tu bình thường mà thôi...
- Xùy.
Không muốn nói thì thôi vậy.
Nghe thấy câu trả lời mang tính chất cho có của vị tu giả kia, tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng Tử Thanh cũng chỉ biết bĩu môi than thầm chứ nào dám ý kiến gì.
Dù sao tu vi của người này cũng cao hơn cậu rất nhiều, dại gì mà đi khiêu khích người ta để tìm chết chứ.
Tuy nhiên, với bộ óc xuyên không của mình, Tử Thanh chắn chắn sẽ không tin ông lão gầy còm này chỉ là một tu giả bình thường.
Vì thế lại thấy cậu cẩn thận bước lên trước mấy bước, sau đó dùng ánh mắt dò xét của mình nhìn thẳng vào vị tu giả kia mà hỏi.
- Thật không đấy?
Nhìn ông như này mà bảo là tán tu bình thường á?
Điêu, còn lâu ta mới tin.
- Ngươi...
Hai mắt trợn ngược, vị tu giả gầy còm sau khi nghe Tử Thanh nói như vậy suýt chút nữa thì không cầm lòng được mà ra tay giết người luôn rồi.
Nhưng sau đó, rất nhanh lại thấy lão hừ lạnh một cái rồi trầm giọng đáp.
- Vớ vẩn.
Bản tọa nói chỉ là tám tu thì chính là tán tu, việc gì phải lừa một tên tiểu bối vô danh như ngươi?
Khóe môi thoáng nhếch lên, Tử Thanh trề môi cãi lại.
- Ô hay, tán tu gì mà gầy như con mắm thế kia.
Đã vậy tóc tai còn bù xù hơn tổ Quạ, nhìn có khác gì cái xác khô không?
Tính lừa ta hả?
Xí, còn khuya nhá.
"Ầm ầm ầm"
Hang động thoáng chốc rung động kịch liệt vì lời nói của Tử Thanh, nhưng ngay khi Tử Thanh nghĩ rằng mình sẽ bị vị tu giả gầy còm kia một chưởng vỗ chết thì lại thấy lão cúi người ho ra vài ngụm máu màu đen.
- Khục khục...!khục...
Thực ra Tử Thanh dám nói mấy câu đấy cũng là nhờ có Tâm Ma Kính chống lưng.
Vốn dĩ vừa nãy cậu đã nhìn ra được vị tu giả này có cảnh giới tu vi cực cao, nhưng vì một lý do nào đó mà tu vi đã bị phong ấn lại.
Hơn nữa bản thân hắn còn từng bị thương rất nặng, cho nên, nếu như có đánh tới cùng thì cũng chưa chắc là sẽ giết được cậu.
Ánh nhìn rất nhanh lại bị một sợi dây xích dài ở trên chân lão tu giả kia thu hút, cứ mỗi lần mà lão ta ho ra một ngụm máu loãng thì sợi xích màu đen sẫm này lại sáng lên những đường nét hoa văn màu vàng ròng.
Mãi một lúc lâu sau, khi lão tu giả kia đã không còn ho ra máu nữa thì Tử Thanh mới nghe lão thều thào nói.
- Bản tọa thân mang trọng thương, sinh cơ đã gần như cạn kiệt.
Giờ cũng chẳng còn mặt mũi nào để quay về tông tộc nữa...
- Cái này là do bản tọa mạo hiểm tính mạng mới có được, đáng lẽ sau khi ta chết đi thì nên mang về tổ địa truyền lại cho đời sau.
Thôi vậy, gặp được ngươi hẳn là do bổn tọa với ngươi có duyên nợ.
Cầm lấy đi.
Hai mắt trợn ngược, Tử Thanh ngơ ngác nhìn chằm chằm cuốn sách màu đen đang lơ lửng trước mặt.
Từ dao động linh lực mà cuốn sách tỏa ra, Tử Thanh có thể cảm nhận được rất rõ về một loại năng lượng thần bí cực kỳ phù hợp với mình.
Thử âm thầm liên kết với Tâm Ma Kính rồi chiếu rọi lên người của vị tu giả kia, đến khi trong mắt là hình ảnh phản chiếu của một cơ thể đang không ngừng bị bào mòn sinh mạng thì Tử Thanh mới tạm coi những gì mà người ta nói là thật.
Thế nhưng, Tử Thanh cũng không nông nổi đến mức mà nhận lấy cuốn sách kia ngay, chỉ thấy cậu lại làm ra đủ loại công tác chuẩn bị nữa, sau cùng lại tiếp tục kết hợp với Tâm Ma Kính nhìn khắp trên người lão tu giả kia một lượt rồi mới thận trọng thu cuốn sách kia lại.
Mấy ngày kế tiếp rất nhanh đã trôi qua, trong lúc không biết phải làm gì thì Tử Thanh lại bắt đầu cảm thấy đói bụng và thèm ăn.
Và kết quả chính là, giờ đây, ở trong chính hang động không biết tên này, cậu bạn Tử Thanh đang ngồi xổm canh chừng mấy xiên thịt nướng gác trên bếp than đỏ rực.
Đợi đến khi thịt vừa chín thì cậu cũng ngay lập tức lấy xuống, sau đó đem mấy xiên thịt mới vừa nướng xong còn đang bốc khói đặt vào một chiếc mâm nhỏ rồi chia cho vị tu giả gầy còm ngồi ở cách đó không xa.
- Này, ông ăn đi.
Tuy rằng ta không biết ông thật sự là ai, có ý đồ gì với ta hay không?
Thế nhưng, một điều mà ta biết chắc chắn là ông vẫn chưa thể chết ngay được đâu.
Hóa ra, vào mấy ngày trước thì Tử Thanh đã dùng hết khả năng của mình để kết hợp với Tâm Ma Kính, sau đó thử tìm kiếm một chút manh mối về vị lão tu giả này, cũng sẵn tiện kiểm tra thân thể của lão một chút luôn.
Sau đó cậu phát hiện, đúng thật là vị lão giả này trước đó đã từng bị trọng thương rất nặng, suýt chút nữa thì đã phải bỏ mạng rồi.
Đáng nói là, sau khi trọng thương lại còn bị người nào đó dồn vào đường cùng, kết quả là toàn bộ tu vi bị phong ấn, trên chân còn bị người ta đeo lên một sợi xích giống hệt như là vật nuôi trong nhà vậy.
Tuy rằng sợi xích đen nhìn thì như bình thường không mấy bắt mắt, thế nhưng nó lại có thể trói buộc và không ngừng cắn nuốt sinh mệnh lực của vị lão giả kia.
Cho nên, sau khi dùng Tâm Ma Kính chiếu lên sợi xích này thì Tử Thanh suýt chút nữa mà kích động đến mức gào lên, may là tâm lý của Tử Thanh cũng khá tốt cho nên những tiếng gào thét kia cũng chỉ vang lên trong đầu mà thôi.
- Bà mẹ ơi.
Cái sợi xích đen này thế mà lại là một món trung phẩm Tiên khí á?
Ôi trời đất ơi, đau đầu chóng mặt quá đi...
Thật ra, ngay từ đầu thì Tử Thanh cũng đã nghi ngờ về phẩm chất của sợi xích đen kia rồi, không nói gì về khả năng phong ấn và giam giữ của nó, chỉ riêng năng lực ăn mòn sinh mệnh lực của lão giả gầy còm này thôi thì cũng đã đủ để Tử Thanh phải chú ý đến nó rồi.
Lại nói, vị lão tu giả gầy nhom trước mặt Tử Thanh này nhìn thì tưởng như là có thể tùy thời mà chết đi, có điều, sự thật thì lại hoàn toàn không phải như thế.
Bởi vì, tuy rằng bị xích đen trói buộc không biết bao nhiêu năm tháng khiến cho tất cả tu vi, linh lực và cả sinh mệnh lực đều bị bào mòn.
Thế nhưng, có lẽ ý chí của một vị tu giả không chịu khuất phục đã giúp cho lão giả gầy còm trước mặt Tử Thanh này dần dần luyện hóa ngược lại sợi dây xích kia.
Giờ đây, tuy nhìn vào thì vị tu giả này có vẻ như chẳng còn chống đỡ được bao lâu, nhưng chỉ cần có thể kích phát được ý chí và lực lượng bản nguyên của lão, sau đó lại tiếp tục hoàn thành quá trình luyện hóa sợi xích đen kia.
Đến khi đó, toàn bộ tu vi, linh lực và cả sinh mệnh lực đã bị hao mòn sẽ được món Tiên khí này bổ sung lại, chẳng những thoát được kết quả vong thân mà nếu như đủ may mắn thì còn có thể tăng cấp tu vi tiến vào một cảnh giới mới nữa.
Sau gần mười ngày ở chung, ngoại trừ những lúc nấu ăn ra thì bình thường Tử Thanh sẽ ngồi lải nhải bên tai để ép lão giả gầy còm này kể chuyện cho mình nghe.
Lúc đầu thì vị lão tu giả này còn thấy Tử Thanh làm màu, có ý tiếp cận lão, thậm chí là còn nghĩ cậu dở hơi nên chẳng thèm trả lời Tử Thanh lấy một câu.
Nhưng nước chảy thì đá mòn, sau mấy lần bị Tử Thanh dùng đồ ăn ngon dụ dỗ, lại nếm được mùi vị trước nay chưa từng thử qua, lâu dần thì cảm giác chờ mong về một bữa ăn ngon, sự khao khát được sống tiếp lại bắt đầu nhen nhóm lại ở sâu trong tâm trí của lão.
Vốn dĩ nhiệm vụ lần này của Tử Thanh không có giới hạn về thời gian, cho nên kể từ lúc tìm được U Hồn Quả thì tâm trạng của cậu đã tốt hơn nhiều.
Vì vậy mới xuất hiện cảnh tượng Tử Thanh ở đây nấu ăn cho lão tu giả gầy còm này nếm thử, sẵn tiện cũng tìm hiểu luôn một chút thông tin về cái nơi như Tuyệt Thiên Uyên này.
Ngồi ngủ gật nghe lão tu giả lải nhải lại chuyện trong lúc Độ kiếp bị người ta ám hại, dẫn đến việc Độ kiếp thất bại, thân thể bị lực lượng khủng bố của thiên địa khiến cho thụ thương nghiêm trọng.
Hơn nữa, sau khi thân thể rơi vào khoảng thời gian yếu ớt nhất lại còn bị kẻ gian hãm hại, chẳng những bị hắn dùng Tiên khí bản mệnh trói lại mà bản thân cũng bị hắn ném xuống đáy hang động u tối này.
Tuy rằng dốc hết sức thì cũng giết chết được kẻ thù, nhưng bởi vì hao tổn hết nguyên khí cho nên không thể thoát khỏi sự trói buộc của sợi xích đen kia.
Bất ngờ gặp được Tử Thanh ở đây, vậy nên khoảng thời gian này mới coi như là có người để trò chuyện.
Chỉ là, Tử Thanh cũng không có ngờ tới, với cái tính tò mò của bản thân lại có ngày khiến cho chính mình rơi vào tình cảnh vừa nghe kể chuyện vừa ngồi ngủ gật như bây giờ.
Ngày hôm nay, cũng như thường lệ là Tử Thanh sẽ ra ngoài để tìm đồ ăn, sau đó lại quay về rồi nấu cho vị lão giả kia cùng thưởng thức.
Bởi vì cái động tối nơi giam giữ vị lão giả kia ở khá gần với trung tâm Tuyệt Thiên Uyên, cho nên lần nào ra ngoài tìm đồ ăn thì Tử Thanh đều phải rón ra rón rén mà đi.
Mặc dù nơi đây có rất nhiều yêu thú mạnh mẽ, nhưng đa phần yêu thú có thực lực mạnh một chút thì đều có lãnh thổ riêng, cho nên khả năng mà Tử Thanh gặp phải yêu nhiều thú cấp cao cũng ít hơn hẳn.
Vừa về tới gần hang động thì đã cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, vốn dĩ ở đây linh khí cực mỏng, vậy mà ngay lúc này ở bên trong hang động lại tràn ngập linh khí thiên địa.
- Ủa?
Cái quần què gì vậy nhỉ, sao hôm nay linh khí thiên địa ở đây lại nồng nặc như vậy ta?
Có khi nào...
Chết cha, có khi nào ông già kia bị làm sao rồi không?
Vội vận linh lực rồi phóng như bay vào hang động, đến khi trước mặt Tử Thanh là vị tu giả gầy còm ốm nhom đang đắm chìm trong vô vàn hạt sáng nhỏ màu vàng, lúc này thì cậu mới giật mình mà dừng lại.
Vốn Tử Thanh cứ tưởng rằng lão già kia lại gặp phải chuyện gì, hay tình trạng xấu nhất có thể xảy ra là lão ta chết đi, cho nên cậu mới lo lắng như thế.
Vậy mà, nhìn lão giả kia chẳng những không có chuyện gì, hơn nữa còn xuất hiện tình trạng như đang muốn thăng cấp, điều này thật đúng là đã vả cho Tử Thanh một cái say sẩm mặt mày.
- Phù phù.
Còn tưởng là ông già này sắp nghẻo tới nơi, thế mà...
Làm chạy muốn nín thở luôn á...
Hừm hừm...
Thấy vị tu giả kia đang đắm chìm trong cảnh tượng như vậy thì Tử Thanh cũng không có để ý nhiều nữa, loay hoay một hồi rồi cũng đi nhóm lửa nướng thịt nấu ăn.
Khoảng chừng nửa ngày sau, lúc này thì từ trên đỉnh đầu của vị lão giả kia chợt ngưng tụ ra chín đóa Sen màu đen tím.
Cánh Sen trong suốt tựa như thủy tinh, nhưng nhìn thế nào thì cũng thấy nó rất không chân thật.
Chín đóa Sen vừa xuất hiện, trên không trung liền vang lên mấy tiếng sấm thật lớn.
"Ầm ầm ầm..."
- Úi mẹ ơi giật cả mình.
Bị tiếng sấm làm cho tỉnh ngủ, Tử Thanh theo phản xạ mà la lên, sau đó ánh mắt vội lướt tới bên phía vị tu giả gầy còm kia.
Lúc này chỉ thấy vị tu giả toàn thân nhuộm đầy ánh sáng màu vàng kim, quần áo rộng thùng thình trên người tung bay phấp phới, vô số những loại ký tự kỳ lạ hình thành nên mấy vòng tròn trận pháp bao phủ ở quanh thân.
"Đùng"
"Rầm rầm rầm"
- Bà cố nội cha...!á...
Sập nhà rồi...
Đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì nóc hang động đột ngột bị một loại lực lượng nào đó đánh cho thủng một lỗ thật lớn, hàng trăm hàng ngàn tảng đá ầm ầm rơi xuống khiến cho Tử Thanh vội vàng bỏ chạy.
Nhưng chưa đi được bao xa thì lại thấy cậu chạy trở về, sau đó vung tay ném ra mấy món pháp khí thượng phẩm có năng lực phòng ngự về phía vị tu giả kia.
Còn về phần mình thì Tử Thanh chỉ đơn giản là điều khiển hai thanh Tử Điện Âm Lôi Đao đánh nát những tảng đá bay tới gần mà thôi.
"Ầm ầm ầm ầm..."
Một lúc sau thì xung quanh hai người đã phủ đầy một tầng đất đá lởm chởm, khắp người Tử Thanh cũng bị bụi đất làm cho lem nhem như vừa mớt bị bão cát táp cho mấy cái.
Lờ đờ bước tới gần mấy vòng tròn trận pháp bên cạnh vị tu giả kia, nhưng khi chỉ còn cách chưa đến ba mét thì Tử Thanh bất ngờ lại bị lão ta trợn mắt quát cho một trận.
- Tránh ra, đừng có lại gần bản tọa.
- Ủa?
Ơ...!tự nhiên cái quát mình.
Lão khọm già này nữa, tránh thì tránh, làm gì căng?
Xí...
Dẩu môi mắng thầm mấy câu, cũng chẳng thèm cãi lại làm gì, Tử Thanh hậm hực phủi vạt áo rồi quay người tính bỏ đi.
Chỉ là, ngay vào lúc mà cậu vừa mới quay lưng lại, thì từ trên cái lỗ vừa mới bị đánh thủng trên đỉnh hang động chợt có một trụ sấm sét to như cột nhà đột ngột giáng xuống, mục tiêu chính là chín đóa hoa Sen trên đầu vị lão tu giả kia.
"Roẹt roẹt...!Đùng..."
- Hự...
Bị luồng năng lượng do cột sấm sét kia tràn ra đánh văng vào vánh hang đá, Tử Thanh lảo đảo mãi mới có thể chống người đứng dậy, ánh mắt rất không tự chủ mà liếc nhìn về phía vị tu giả đang ngồi trên bệ đá.
Ở đó, giữa trung tâm sấm sét, vị tu giả gầy còm vẫn yên lặng ngồi khoanh chân như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tay áo thêu tơ vàng vẫn phấp phới tung bay, mấy vòng tròn pháp trận do những ký tự kỳ lạ tạo nên vẫn phát sáng lập lòe.
Chỉ là, bệ đá dưới thân đã sớm bị sấm sét đánh cho vỡ nát, một trong chín đóa Sen đang bị những tia sấm sét nhỏ hơn quấn lấy, gương mặt vốn đã xanh xao của vị tu giả kia lại càng thêm phần yếu ớt nhợt nhạt.
Mặc dù trải qua thiên lôi giáng xuống như thế, nhưng hai mắt của lão giả vẫn cực kỳ trong sáng, tinh thần cũng không hề xuất hiện chút xíu xao động nào.
Thế rồi, chẳng kịp để cho Tử Thanh lên tiếng cảm thán, từ trên cao lại có một cột sấm sét nữa buông xuống, nhìn khí thế này thì chắc chắn phải mạnh hơn cái khi nãy gấp hai lần.
"Ầm ầm ầm..."
Vội chạy sang một chỗ khác để tránh bị năng lượng dư thừa đánh văng như ban nãy, sau đó lại âm thầm sử dụng vòng bảo hộ của Tâm Ma Kính, lúc này thì Tử Thanh mới tạm yên tâm mà ngồi nhìn lão tu giả kia độ thiên kiếp.
Vốn Tử Thanh có thể đoán được ra vị tu giả kia đang độ kiếp cũng nhờ vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết tu tiên của mình khi còn ở Trái Đất.
Bởi vì lần này đã có sự đề phòng từ trước, nên khi sấm sét đánh xuống thì Tử Thanh cũng chẳng gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng cả.
Đã qua mấy ngày rồi mà sấm sét vẫn chưa chịu ngừng lại, Tử Thanh nhẩm tính thì cũng phải có đến gần sáu mươi lần trời giáng thiên lôi rồi.
Từ đó mà suy ra thì vị lão giả này ắt hẳn là phải đạt tới cảnh giới tu vi Độ Kiếp Kỳ tầng thứ bảy rồi.
- Á trời mẹ.
Lão khọm già này vậy mà đã đạt tới level Độ Kiếp tầng thứ bảy rồi á?
Uây, chín bảy sáu ba, thế là lão khọm này phải chịu đủ sáu mươi ba lần bị sét đánh à?
Mấy ngày nay sương sương cũng gần sáu chục lần sấm sét đánh xuống rồi còn gì...
Đứng ở phía xa nhìn một hang đá ẩn sâu bên dưới lòng đất, bên trên còn có một ngọn núi lớn đã bị sấm sét trong mấy ngày này đánh nát thành bình địa, lúc này thì Tử Thanh cảm thấy rằng bản thân đã thực sự được kiểm chứng những gì miêu tả ở trong tiểu thuyết rồi.
Đứng cách xa khu vực độ kiếp của lão giả kia đến cả mấy dặm rồi, thế nhưng dư chấn của những lần độ kiếp gần đây vẫn khiến cho trái tim của Tử Thanh run lên liên hồi.
Cũng còn may, nơi đây dù sao cũng là khu vực gần với trung tâm của Tuyệt Thiên Uyên, cho nên khi vị tu giả kia độ kiếp thì cũng không có bị người ta quá mức chú ý.
Nghĩ đơn giản thì bọn họ cũng chỉ coi như đây là do yêu thú của Tuyệt Thiên Uyên độ kiếp mà thôi, nên cho dù có là các loại yêu thú cấp thấp hay tu giả của những đại môn phái cũng không rỗi hơi mà chạy tới đây để làm gì.
Đó là còn chưa kể tới, nơi đây linh khí thưa thớt, chướng khí lại cực kỳ nồng đậm, nên ngoại trừ yêu thú ra thì có người nào độ kiếp lại đi chọn cái chốn tuyệt địa như này để lên cấp cơ chứ.
Huống chi vì có chướng khí nồng đậm, cho nên mấy cái loại dao động linh lực hay thiên địa dị tượng cũng được che giấu đi mấy phần.
Hôm nay đã là ngày thứ bảy kể từ lúc thiên lôi giáng xuống rồi, cũng trong hôm nay thì chín đạo thiên lôi cuối cùng cũng sẽ đánh xuống, cho nên Tử Thanh mới không