Ở lại hang động nghỉ ngơi trọn một đêm, đến sáng ngày hôm sau, khi ánh mặt trời đã lên cao thì hai người Tử Thanh và Hàn Hi mới từ trong chỗ trú ẩn thận trọng đi ra ngoài.
Đã sớm dùng qua bữa sáng, nên lúc này cả hai lại tiếp tục lên đường hoàn thành nhiệm vụ còn đang giang dở của mình.
Bởi vì Tử Anh Hoa rất có thể sẽ xuất hiện ở sâu trong Hắc Lân Sơn Mạch, mà nơi đó lại nơi âm u quái dị, ngay cả nội môn đệ tử cũng ít ai lựa chọn nhiệm vụ tiến vào trong đó, vậy nên Hàn Hi cũng lựa chọn đi theo Tử Thanh coi như là một cách để bảo vệ lẫn nhau.
Cả đoạn đường đi hai người không ngừng trò chuyện, dần dần ngoại trừ cảm giác không còn xa lạ ra thì hai cậu bạn cũng càng ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Nhìn Tử Thanh cầm trên tay một cây roi dài, lại nghe cậu từng nói qua đang tu luyện kiếm quyết nên Hàn Hi chợt quay qua cất lời hỏi.
- Tử Thanh này, ngươi tu luyện là Vô Ảnh Kiếm Quyết sử dụng toàn kiếm chiêu.
Thế nhưng ngươi lại dùng trường tiên làm pháp khí, như vậy liệu có ổn không?
Thoáng nghĩ đến quyển Xuyên Vân Quyết mà bản thân tặng cho Hàn Hi, lại dễ dàng đoán ra suy nghĩ của hắn nên chỉ nghe Tử Thanh hờ hững đáp.
- Ui dào, không sao đâu.
Ta tuy là tu luyện kiếm quyết, thế nhưng dùng roi cũng rất tốt mà.
Yên tâm, khi nào gặp phải yêu thú thì ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem, đảm bảo sẽ rất tuyệt vời.
Ha ha ha.
Nghe thấy Tử Thanh trả lời một cách thoải mái như vậy thì Hàn Hi cũng không nói nhiều nữa, ngón tay khẽ vuốt ve cây Hoả Vân Thương trong tay nhỏ giọng thì thầm.
- Không biết ta sẽ phù hợp với loại pháp khí nào đây?
Tuy là ngươi tặng ta Hoả Vân Thương, nhưng khi tu luyện Xuyên Vân Quyết thì ta cứ có cảm giác rằng mình không hề thích dùng thương.
Xin lỗi Tử Thanh, ta...
Biết là tên nhóc này lại cảm thấy mặc cảm, nên Tử Thanh vốn đang đi ở phía trước cũng thoáng chậm lại rồi quay người về phía Hàn Hi mỉm cười nói.
- Không sao, chỉ cần sau này ngươi tìm được loại pháp khí nào mà ngươi cảm thấy thích, vậy thì ta nhất định sẽ luyện chế giúp ngươi.
Quên nói với ngươi là ta đang định học luyện khí đấy, đến lúc đó có gì mà ta không luyện chế được chứ?
- À, mà sắp vào đến khu vực trung tâm của Hắc Lân Sơn Mạch rồi, chúng ta cũng cần cảnh giác nhiều hơn.
Ngươi với ta phải theo sát nhau, nếu có gì xảy ra còn kịp thời ra tay ứng cứu nữa.
Sau đó hai thiếu niên nhỏ gầy liền thận trọng đi xuyên qua một khe núi lớn có chút u ám.
Vừa mới đi qua khe núi không lâu, rất nhanh hai thiếu niên đã nhận thấy nơi này quả đúng là một chốn quỷ dị, thậm chí còn có một loại cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ tỏa ra theo không khí lan tràn khắp nơi khiến cho người ta cảm thấy rùng mình khó chịu.
Dừng lại trước một con thác lớn cao hơn trăm mét, Tử Thanh mệt mỏi ngồi xuống cạnh một mỏm đá bằng phẳng xoa nắn bắp chân tê cứng nhăn mặt kêu ca.
- Trời mẹ ơi, đau chân quá đi mất.
Ê Hàn Hi, ngươi không cảm thấy đau chân tý nào à?
Cũng ngồi xuống bên cạnh Tử Thanh, lại cởi đôi giày vải có vẻ hơi cũ ra để lộ những ngón chân đỏ hồng sớm đã bị phồng rộp cả lên, Hàn Hi mỉm cười đáp.
- Ta cũng đau mà, chẳng qua là ngày trước nhịn đau nhiều nên đã quen rồi.
Liếc thấy ngón chân sưng đỏ của Hàn Hi lộ ra trên nền đá đen xám, cậu bạn Tử Thanh không khỏi nhăn mặt trước sự chịu đựng kiên cường của tên nhóc này.
- Ngươi cũng giỏi quá nhỉ, ngón chân bị sưng đau như vậy rồi mà vẫn không hề kêu ca gì cả.
Chậc chậc.
Này, lấy cái này thoa lên vết phỏng rộp trên chân đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, ta cũng muốn tranh thủ bắt mấy con cá để nướng nữa...
- Hồ nước này lớn như thế chắc chắn cá trong hồ sẽ không nhỏ đâu, nhìn kìa, mới ven bờ thôi mà đã nhiều cá to thế rồi.
Cá này nếu mà đem nướng lên với mấy loại gia vị ta mang theo thì đảm bảo là ngon tuyệt cú mèo.
He he he.
Đón lấy một bình thuốc nhỏ từ trên tay Tử Thanh, Hàn Hi vừa dùng nước thuốc trong bình chấm lên ngón chân vừa nhớ đến những món ăn Tư Ân đã làm trước đó mà mỉm cười nói.
- Được thôi.
Nhớ bắt cá lớn một chút nhé, ngươi làm đồ ăn ngon như vậy nhắc đến lại khiến cho ta cảm thấy thèm ăn rồi đây này.
Nhìn thấy nét thèm thuồng trong đôi mắt của Hàn Hi chợt khiến cho Tử Thanh cảm thấy buồn cười, dù sao thì nói chuyện với một đứa trẻ con chân chất hiền lành như này cũng thoải mái hơn so với mấy lão già gian manh sống lâu năm nhiều.
Vội cởi áo ngoài ném lên tảng đá gần chỗ Hàn Hi, Tử Thanh sau khi vặn vặn mấy khớp xương khởi động rồi mới nhảy ùm một cái xuống dưới đoạn nước nông, trước khi lội xuống bắt cá còn nghe thấy Tử Thanh cất tiếng dặn dò.
- Phơi hộ ta cái áo, nhân tiện nhóm luôn một đống lửa đi nhé, lát nữa ta lên còn có than mà nướng cá.
Nghe Tử Thanh dặn dò, Hàn Hi sau khi thoa thuốc xong cũng vội đi tìm ít đá cuội dựng tạm nên một cái bếp lò đơn giản, làm xong bếp đá thì Hàn Hi mới nhặt về mấy khúc cây khô rồi nhóm lửa ngồi chờ Tử Thanh đem cá lên.
Sau chừng nửa tiếng còng lưng lội mò trong làn nước mát lạnh, mãi một lúc sau, lúc này mới thấy một dáng người nhỏ gầy ướt sũng từ trong vùng nước nông của hồ lớn nước đi lên, trên tay còn kéo theo một sợi dây thừng xâu qua mấy con cá lớn dài đến cả nửa mét.
Thở hổn hển kéo vội xâu cá trong tay lên bờ đá, cậu bạn Tử Thanh lúc này mặc dù là đã khá mệt nhưng vẫn quyết định tiếp tục lội xuống khu vực nước nông một hồi nữa.
Lúc sau lại thấy cậu vui vẻ kéo lên một tấm lưới khá kín dính đầy những con cá nhỏ chỉ lớn bằng ngón tay cái.
- Phù phù.
Mệt quá, mệt quá, mau giúp ta kéo cái lưới này lên coi, tắc thở mất rồi...
- Hô hô, mấy con cá to kia chắc cũng đủ cho hai người chúng ta ăn hai ba ngày đấy, thêm một đống cá nhỏ này thì ta với ngươi lại có cá khô để làm đồ ăn vặt rồi.
He he he.
Nhanh chân chạy lại giúp Tử Thanh kéo tấm lưới dính đầy cá lên rồi cùng nhau bắt tay vào làm sạch mấy con cá lớn, Hàn Hi vừa dùng dao mổ bụng cá vừa mỉm cười tán dương nói.
- Ngươi bắt cá cũng giỏi thật đấy, mới một lúc như vậy thôi mà đã bắt được gần mười con cá lớn chừng này rồi, còn cả tấm lưới kia nữa, chắc cũng phải có đến ba bốn cân cá chứ chẳng ít đâu.
Sau khi làm sạch toàn bộ cá lớn vừa mới bắt được, lúc này lại thấy cậu bạn Tử Thanh lấy ra mấy cái bình gốm lớn nhỏ khác nhau đem những thứ bột trong đó rắc lên trên mình mấy con cá lớn.
Đến khi áng chừng thời gian ướp gia vị đã đủ rồi thì Tử Thanh mới đem mấy con cá lớn kia xiên vào từng cái que nhọn gác lên trên bếp than đỏ rực.
Xèo xèo, xèo xèo
Từng tiếng vang nhỏ do mỡ cá chảy ra rơi xuống tầng than đỏ đều đều vang lên, một loại mùi thơm hòa trộn giữa hương vị của thảo dược và cá tươi tỏa ra khiến cho hai thiếu niên ngồi chờ phải âm thầm nhỏ dãi theo dõi.
Đến khi hai cái bụng đói được thoả mãn, lại tiếp tục hong khô toàn bộ số cá nhỏ mà Tử Thanh dùng lưới bắt được thì hai thiếu niên mới lên đường tiến sâu vào trong Hắc Lân Sơn Mạch.
Chỉ là, trong lúc hai thiếu niên đang vui vẻ nói chuyện lại không hề biết rằng, ở một nơi u tối cách đó không xa cũng đang có tám con mắt lớn màu xanh lục nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng nhỏ gầy dần khuất sau những tán cây rậm rạp.
Đến gần một hẻm núi nhỏ u tối, từng luồng gió lạnh từ sâu trong khe núi thổi tới rất nhanh đã khiến cho hai thiếu niên gầy gò phải rùng mình một cái.
- Ú chà, lạnh quá nhỉ?
Cái hẻm núi này nhìn âm u thật đấy, không biết là trong đó có tìm được Tử Anh Hoa không nữa?
Thấy Tử Thanh có ý muốn đi vào hẻm núi u ám trước mặt, tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút lo sợ, nhưng nghĩ đến những gì Tử Thanh đã làm cho mình thì Hàn Hi cũng muốn nhân cơ hội lần này mà trợ giúp cậu một chút công sức.
- Tử Thanh, hay là chúng ta cứ qua đó thử xem, biết đâu có thể tìm được Tử Anh Hoa thì sao?
Cẩn thận suy nghĩ một chút, lại thấy những gì mà Hàn Hi nói cũng có lý, vậy nên hai người sau đó liền nhằm thẳng hướng hẻm núi mà đi tới.
Vù vù vù
Lắng nghe tiếng gió thổi qua tai, dưới chân còn không ngừng truyền đến cảm giác lành lạnh ẩm ướt, trong lòng Tử Thanh chợt dâng lên một loại cảm giác nguy hiểm khó mà miêu tả.
Vội đem cây roi Thanh Ngư Tiên màu xanh đồng ra cầm chặt trong tay, cậu bạn Tử Thanh vốn đang đi ở phía trước bất chợt quay lại tỏ vẻ nghiêm túc nói với Hàn Hi.
- Phía trước âm u lạnh lẽo, rất có thể sẽ có yêu thú mạnh mẽ xuất hiện, ngươi cũng mau lấy pháp khí ra đi.
Từ giờ phải thật cẩn thận, nếu không thì nguy hiểm có thể xảy đến bất cứ lúc nào đấy.
Gật đầu đem thanh Hoả Vân Thương nắm chặt vào tay, Hàn Hi cố gắng theo sát phía sau Tử Thanh cẩn thận tiến sâu vào bên trong hẻm núi u ám.
Đi cả nửa ngày, ngoại trừ mặt đất lởm chởm đầy những khối đá cứng ra thì cũng chỉ có một ít loại dây leo khô cứng phủ đầy gai nhọn mọc rải rác xung quanh.
Không khí càng ngày càng trở nên lạnh lẽo đến mức quỷ dị, một loại cảm giác rùng rợn dần dần nhem nhóm trong lòng hai thiếu niên nhỏ gầy.
Nhìn thấy không ít xương trắng cùng với tơ nhện phủ đầy trên mặt đất, tâm tình của Tử Thanh lập tức chùng hẳn xuống, thoáng nghĩ tới mấy cái tình tiết đã từng đọc qua trong truyện, lông mày của Tử Thanh chợt chau lại thấp giọng nói nhỏ.
- Này, Hàn Hi, ở đây xương trắng với tơ nhện phủ đầy mặt đất, ắt hẳn là có yêu thú họ nhện ẩn nấp.
Chúng ta phải thật cẩn thận mới được, ngươi nhớ theo sát ta một chút.
Dừng lại trước một hang động u tối, tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút cảm giác lo sợ, thế nhưng dù sao thì cũng đã tới được nơi đây, nếu như bỏ lỡ mất thứ cần tìm thì thật là không ổn một chút nào.
Vậy nên sau đó chỉ thấy Tử Thanh tay cầm một chiếc roi dài chậm rãi bước vào trong hang, Hàn Hi bên cạnh cũng nhanh chóng lấy ra một cây đuốc rồi thắp lên chiếu sáng đường đi.
Khoảng chừng một lúc lâu sau, lúc bấy giờ thì hai người cũng đã đi sâu vào bên trong hang động u tối được cả trăm mét.
Nhìn vách đá trơn nhẵn vậy mà mọc đầy một loại cỏ dại màu đen tím, dưới ánh đuốc lập loè còn không ngừng phát ra một thứ ánh sáng tím lờ mờ đầy quỷ dị.
Như là cảm nhận được có người sống bước vào, mấy ngọn cỏ kỳ lạ vốn yên lặng mọc bám vào vách động chợt vươn mình ra rồi lay động qua lại hệt như là bị gió lớn thổi qua.
- Ủa, đây là loại cỏ gì thế này?
Mới nhìn qua thì thấy giống giống cỏ giả làm bằng nhựa, nhưng mà, thế quái nào trên lá cây lại có ánh sáng tím giống như bị bôi bột huỳnh quang lên thế?
Ái úi, cái con gì vừa mới chích vào chân mình đấy?
Trên chân bất ngờ xuất hiện cảm giác đau nhói như bị kim châm làm cho Tử Thanh giật mình la lớn, sau đó, dưới ánh đuốc bập bùng của Hàn Hi thì cái thứ làm cho Tử Thanh bị đau cũng dần dần hiện rõ.
Lúc này, ở trên cổ chân của Tử Thanh đang bị một ngọn cây nhỏ màu tím đậm quấn lấy, mà phần đầu nhọn của lá cây lại giống như là một cây kim nhỏ cắm mạnh vào da thịt rồi điên cuồng hút máu.
Rùng mình vung cây roi dài trong tay quật đứt ngọn cỏ màu đen tím ở dưới chân, tinh thần có chút hoảng loạn, cậu bạn Tử Thanh vội nhớ lại xem cái loại cỏ kỳ quái này đã từng được nhắc đến ở đâu trong sách không.
Nhưng mà, tốn gần nửa ngày để suy nghĩ thì cũng không nghĩ ra mình đã từng biết đến loại linh thảo này hay chưa, vậy nên Tử Thanh cũng chỉ đành bó tay không buồn nghĩ đến nữa.
Chỉ là, có lẽ Hàn Hi dường như lại biết được gốc gác của loại cỏ này, nên lúc này mới thấy hắn cầm theo cây đuốc đang bốc cháy đưa đến gần gốc cây vừa mới bị Tử Thanh dùng roi quật đứt kia.
Đáng nói là hắn còn vừa dùng lửa để đốt gốc cây nhỏ vừa mỉm cười giải thích.
- Đừng sợ, đây là Tích Huyết Thảo.
Loại linh thảo này đặc điểm là ưa thích bóng tối, thường sinh trưởng ở những nơi âm u giống như là vực sâu hay hang động lớn...
- Hơn nữa, Tích Huyết Thảo có thể hút máu của sinh vật sống để tích trữ làm chất dinh dưỡng cho bản thân.
Nhược điểm của loại cây này chính là cực kỳ sợ lửa, chúng ta chỉ cần dùng lửa doạ chúng là được rồi.
Nhìn vết máu ở cổ chân đã khô, lại được Hàn Hi giúp mở mang đầu óc, vì vậy lúc này chợt thấy Tử Thanh giơ ngón tay cái về phía Hàn Hi mỉm cười khen ngợi.
- Uây uây.
Hàn Hi này, ngươi cũng hiểu biết nhiều thật đấy, ngay cả cái loại linh thảo kỳ lạ như Tích Huyết Thảo này mà ngươi cũng biết nữa.
Cười cười gãi đầu ngại ngùng, Hàn Hi sau khi đưa cho Tử Thanh một cây đuốc khác thì mới cất tiếng đáp.
- Cũng không phải ta hiểu biết gì đâu, chỉ là lần trước ta có nghe nói về việc có một vị trưởng lão cần một ít loại cỏ này để chế thuốc, vì vậy mới thử đọc qua xem xem nó là dạng gì mà thôi...
Thoáng dừng lại một chút, lại nhìn từng đám cỏ màu đen tím mọc ở khắp nơi, Hàn Hi mỉm cười đầy thâm ý nói.
- Này, còn điều này chưa nói với ngươi.
Trong sách có viết, phàm là những nơi có trên trăm gốc Tích Huyết Thảo mọc lên thì chắc chắn sẽ có kỳ vật xuất hiện đấy.
Ánh mắt loé sáng, cậu bạn Tử Thanh nghe đến đây thì vội vàng giơ đuốc lên đếm thử số bụi cỏ màu đen tím mọc đầy trong động, hai mắt của cậu cũng theo thời gian mà dần dần mở lớn hơn nữa.
- Ú chà, nhiều như này chắc chắn phải hơn mấy trăm gốc ấy chứ.
Vậy là trong này chắc chắn có thứ gì tốt rồi, ta với ngươi tranh thủ đi tìm đồ tốt trước, rồi lát sau mới quay lại lấy Tích Huyết Thảo vậy.
Thấy người trước mắt cũng không phản đối, thế nên Tử Thanh liền cùng Hàn Hi nhanh chóng cầm theo đuốc lửa đi thẳng về phía sâu trong hang động rộng lớn.
Tốn thêm một hồi lâu nữa, dưới chân cùng hai bên vách động đã không còn thấy bóng dáng của Tích Huyết Thảo đâu nữa, xung quanh giờ đây chỉ còn lại đá cứng cùng với thạch nhũ lởm chởm mọc loạn trên đất.
Bất ngờ trông thấy một luồng ánh sáng tím lóe lên, Tử Thanh không kịp nghĩ xem đó là gì thì đã vội cầm đuốc chạy qua xem thử, khi đến gần thứ phát ra ánh sáng đó thì bất chợt lại nghe thấy cậu thốt lên.
- Ý, cái gì đây?
Nhìn rất giống đá quý...!à nhầm linh thạch nhá, nhưng sao nó lại có thể phát sáng nhỉ?
Nghe thấy Tử Thanh nói vậy làm cho Hàn Hi cũng bị hấp dẫn mà vội vàng chạy tới xem, sau đó liền thấy hắn mỉm cười đầy vui vẻ nói.
- Thật không nghĩ tới ở trong hang động này lại có Tử Quang Thạch xuất hiện, đây là một trong số những nguyên liệu cực tốt để luyện khí đấy.
Khi luyện khí chỉ cần cho vào một khối nhỏ Tử Quang Thạch thôi thì độ cứng của pháp bảo cũng sẽ tăng lên không ít rồi.
- Quan trọng hơn là, nếu như gom đủ một lượng lớn Tử Quang Thạch thì còn có thể chiết xuất ra một loại lửa gọi là Tử Tinh Hoả Diễm nữa, uy lực của loại Tử Tinh Hỏa Diễm này hơn xa lửa bình thường đến cả mấy chục lần cơ.
Sau đó Tử Thanh mới biết, những điều này là do Hàn Hi trong lúc giúp việc ở Luyện Khí Điện nghe đám người ở đó nói với nhau mà biết được.
Đã hiểu được công dụng của loại linh thạch này, vậy nên cậu bạn Tử Thanh ngay lập tức quyết định đem mấy viên đá màu tím tím kia đào hết ra.
Chỉ là tìm mãi trong túi cũng chẳng có cuốc xẻng gì, vậy nên cuối cùng vẫn là do Hàn Hi dùng một chiếc cuốc nhỏ cẩn thận đào chúng nó ra.
Đem mấy viên đá cỡ nắm tay mà Hàn Hi đưa cho nhét vào túi, Tử Thanh âm thầm cầu nguyện cho bên trong hang động này sẽ có thêm thật nhiều Tử Quang Thạch hơn nữa.
Nhưng có lẽ vận may của cậu không tốt lắm, cho nên ngoại trừ tìm được thêm mấy viên Tử Quang Thạch khác ra thì trong động cũng không còn xuất hiện thêm bất kỳ một khối Tử Quang Thạch nào dù là nhỏ nhất đi nữa.
- Hừm, chán thật, cái hang này hết Tử Quang Thạch rồi à?
Ta còn tưởng là mình may mắn lắm chứ, cứ nghĩ sẽ vớ bở được một loại lửa nào đó đủ mạnh mẽ để học luyện khí.
Ai ngờ...
Biết là Tử Thanh chán nản vì không tìm được thêm Tử Quang Thạch, nhưng dù sao thì cũng là do duyên số của họ không tốt, nên Hàn Hi cũng chẳng biết làm gì ngoài việc thở dài lắc đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.
- A, Tử Thanh, ngươi mau lại đây xem.
Bị Hàn Hi lớn tiếng gọi làm cho giật mình, còn tưởng là thằng nhóc kia gặp chuyện gì nên Tử Thanh liền vội vã xách theo roi dài chạy tới, đến khi nhìn rõ thứ ở trước mắt thì mới thấy cậu thả lỏng mà cười lớn nói.
- Ha ha ha.
Tử Anh Hoa, cuối cùng cũng tìm thấy mày rồi.
Nhìn một gốc cây màu tím đậm nở đầy những bông hoa có hình dạng giống như là trẻ sơ sinh nho nhỏ cùng màu,Tử Thanh nhịn không được mà chạy tới muốn hái lấy ngay lập tức.
Chỉ là bàn của tay cậu còn chưa chạm được đến linh thảo thì sau lưng đã vang lên