Ngày hôm sau Xuân Nhụy xuất cung, đến chạng vạng tối mới hồi cung, sau đó bẩm với Phương thần phi: "Nương nương, Tô Bích Thu chỉ nói Ninh chiêu nghi là yêu phi, chuyên mê hoặc hoàng thượng, sau đó không nói gì nữa."
Phương thần phi lẩm bẩm nói: "Tiện nhân Ninh Đoan Trang này đương nhiên là yêu phi, còn cần Tô Bích Thu nói sao?"
Nàng ta nói xong, nhớ tới cái gì đó, gọi Xuân Nhụy vào phân phó:"Ngươi ngày mai tái xuất cung một chuyến, hồi Phương phủ, nói với ca ca bản cung . . ."
Nàng ta nói thầm Xuân Nhụy xong, thấy Xuân Nhụy gật đầu, lúc này mới "Hừ" nói: "Bản cung không làm gì được nàng ta, trọng thần Sở quốc cũng không làm gì được nàng ta sao?"
Các phi tần của Lý Nguyên Chu đa số xuất thân nhà quan lớn, tiến cung mấy năm, không có được ân sủng, mà Ninh Đoan Trang lại liên tiếp tấn phong, chuyên sủng hậu cung, như thế nào là hiền đức, cũng không khỏi ghen ghét.
Không chỉ Phương thần phi muốn Ninh Đoan Trang thất sủng mà đây cũng là suy nghĩ của các phi tần khác.
Vài ngày sau, trong cung hay ngoài cung đều truyền đi lời đồn, nói Ninh Đoan Trang là yêu phi, độc sủng hậu cung nhưng không mang thai, đây là cố ý muốn làm hoàng đế tuyệt hậu, làm cho Sở quốc nội loạn, vân vân.
Rất nhanh, liền có đại thần thỉnh cầu Lý Nguyên Chu ban thưởng yêu phi Ninh Đoan Trang đến miếu thanh tu, vì Sở quốc cầu phúc.
Cẩm nhi bẩm báo lại với Ninh Đoan Trang, cả giận: "Đại thần Thượng Chiết Tử rõ ràng là bị phụ thân Phương thần phi xui khiến."
Ninh Đoan Trang chống cằm nói: "Quần tình mãnh liệt, hoàng thượng đoán chừng sẽ bị khó xử."
Nàng đang nói, liền nghe được trong đầu "Đinh" một tiếng, Lý Nguyên Chu hồi bình nói: Ái phi, ái phi, lại có Thượng Chiết Tử mắng chửi nàng là yêu phi, trẫm khiển trách hắn vài câu, hắn còn muốn tìm chết, trẫm thật muốn đem hắn khen thưởng cho nàng!
Ninh Đoan Trang: . . .
"Đinh" một tiếng, Ninh Đoan Trang cảm giác trong tay nhiều một vật, lập tức xăn ống tay áo, đuổi Cẩm nhi ra, lúc này mới nhìn đồ trong tay.
Thêm đồ vật là một bản tấu chương.
Nàng lật ra xem, được lắm, là tấu chương mắng chửi nàng nhưng nhìn ra được người mắng chửi này viết văn không hay.
Một lúc sau, Lý Nguyên Chu lần nữa hồi bình: Ái phi, nhìn thấy tấu chương rồi sao? Chính là vị này, hắn muốn đi tìm cái chết nhưng mà trẫm không muốn hắn chết.
Ninh Đoan Trang: Rất muốn bình phẩm vì cách viết trong này chưa được hợp lý, cảm giác từng câu chữ viết ra không được thuyết phục.
Hệ thống A Tấn đột nhiên nhắc nhở: Hệ thống có thể đánh giá công lao, có thể đánh giá công lao!
Ninh Đoan Trang sững sờ, lập tức nghiên cứu cách đánh giá công lao, không khỏi kinh hỉ, nha, thì ra phần đánh giá công lao có thể có cái công hiệu này.
Nàng có thể đánh giá công lao, bên trong trong nháy mắt xuất hiện một tờ mà nàng vừa mới nói.
Mỗi một câu, đều rất đặc sắc muốn bác bỏ đại thần.
Ninh Đoan Trang khen thưởng, đem tấu chương cho Lý Nguyên Chu.
Lý Nguyên Chu nghe được "Đinh" một cái, tấu chương trở lại trong tay, bảng nhỏ còn ra hiện một ngàn chữ nhận xét, hắn lập tức nhìn lại.
Văn thần quỳ dưới đất còn đang khuyên can, trích dẫn kinh điển, thao thao bất tuyệt.
Lý Nguyên Chu chờ hắn thở một hơi, lập tức bắt đầu có phản bác rất trật tự khiến văn thần không phản bác được.
Văn thần: . . . hoàng thượng nói, nghe có vẻ giống như có đạo lý? Không đúng, không đúng, những đạo lý kia là ngụy biện!
Văn thần đọc thầm câu phản bác của Lý Nguyên Chu, lẩm bẩm nói: "Thì ra còn có thể như vậy?"
Lý Nguyên Chu nói xong, vung tay áo nói: "Ái khanh mệt rồi, mau lui xuống dưới đi!"
Mấy ngày sau, Lý Nguyên Chu khẩu chiến nhóm nho học, nhận xét các văn thần đến cứng họng.
Lý Nguyên Chu: Chức năng đánh giá công lao dùng quá tốt!
Phương thần phi nghe được chúng văn thần không phản bác được Lý Nguyên Chu, không khỏi ngây dại.
Xuân Nhụy thấy Phương thần phi buồn rầu, lại hiến kế nói: "Nương nương, nô tỳ nghe nói Việt đế đặc biệt háo sắc, thời gian gần đây đều đi vơ vét mỹ nữ vào hậu cung, còn có ý đồ lấy một tòa thành trì đổi lấy đệ nhất mỹ nhân Tần quốc, nếu không đem chân dung Ninh chiêu nghi đưa đến Việt quốc, để người ta nói với Việt đế, Ninh chiêu nghi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không chừng hắn chịu đổi thành trì thì sao?"
Phương thần phi nghe vậy, ánh mắt sáng lên nói: "Nếu Việt đế chịu lấy thành trì đổi mỹ nhân, hoàng thượng chắc chắn động tâm."
Một tháng sau, sứ giả Việt quốc tới chơi, trình lên thư của Việt đế.
Nội dung thư tín làm chấn kinh triều đình.
Trong thư Việt đế nói, nghe nói sủng phi Ninh Đoan Trang của Sở đế hiền đức vô song, Việt đế nguyện ý dùng một tòa thành trì đổi lấy Ninh Đoan Trang.
Dùng một cái yêu phi đổi một tòa thành trì, quá có lời!
Đám đại thần nghe xong, trong lòng ngàn chịu vạn chịu, lập tức liền có đại thần quỳ xuống khuyên can Lý Nguyên Chu đáp ứng.
Lý Nguyên Chu trầm như nước: "Chư vị ái khanh có nghĩ tới, Việt đế cũng không phải hôn quân, vì sao chịu dùng một tòa thành trì đến đổi phi tần của trẫm? Trong đó chẳng lẽ không có gian kế?"
Đám đại thần liền trầm mặc.
Lý Nguyên Chu đảo mắt nhìn đại thần, tiếp tục nói: "Việt đế đã chịu dùng một tòa thành trì đến đổi Ninh chiêu nghi, chứng minh Ninh chiêu nghi có giá trị trong lòng Việt đế, không chỉ một tòa thành trì."
Nghiêm Vân Tòng tiến lên phía trước nói: "Bẩm hoàng thượng, thần gần đây nghe được lời đồn, nói Ninh chiêu nghi là vượng quốc chi phi. Giống lần sứ giả cầu hôn của Tần quốc đến cầu hôn trưởng công chúa cùng Ninh chiêu nghi, nhưng lại vội vàng trở về, về sau hai nước Tần và Trần đánh trận, trái lại Sở quốc không chỉ thuận lợi kết minh với Tề quốc mà quốc lực dần dần cường thịnh."
"Thần nghĩ chính là bởi vì Ninh chiêu nghi vượng nước, Việt đế mới nghĩ cách cho mật thám tung tin đồn nhảm, nói nàng là yêu phi, đồng thời phái người đến dò xét, muốn dùng một tòa thành trì đổi lấy Ninh chiêu nghi."
"Hoàng thượng, nhất định không được trúng kế Việt quốc!"
Chúng thần: . . .
Lý Nguyên Chu rất trịnh trọng "Nói như vậy, trẫm hẳn là nên tấn phong Ninh chiêu nghi? Dù sao nàng cũng có công Sở quốc!
. . .
"Nương nương, Trần công công mang theo công công tuyên chỉ đến rồi!" Cẩm nhi hào hứng bừng bừng tiến điện bẩm báo.
Ninh Đoan Trang buồn bực "Chẳng lẽ lại còn muốn tấn phong ta?"
Công công tuyên chỉ tiến vào điện, vừa đọc xong thánh chỉ, Ninh Đoan Trang ngẩn người, tấn phong ta thành quý phi? Còn ở trêи cả Phương thần phi và Tống hiền phi sao?
Phương thần phi nghe được tin tức thì sợ ngây người "Cái gì? Yêu phi tấn phong thành quý phi rồi? Bản cung về sau khi nhìn thấy nàng ta, còn phải hành lễ thỉnh an?"
Xuân Nhụy nói: "Nương nương nhỏ giọng chút, không biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ nàng, nếu nghe được nương nương nói, không
chừng lập tức liền báo đến cáo trạng nàng."
Phương thần phi tức giận đến vung tay nói: "Nàng làm sao lại biến thành quý phi, ngươi nói đi?"
Đợi Xuân Nhụy nói xong, Phương thần phi ảo não nói: "Thì ra là Nghiêm Vân Tòng đang giúp nàng."
Lúc Tống hiền phi nghe được tin tức thì lập tức thương lượng với ma ma tâm phúc bên người.
Tâm phúc ma ma đề nghị: "Nương nương nên nhanh đi chúc mừng, lại đem quyền quản lý cung vụ nhường lại, để đảm bảo bình an."
Tống hiền phi nghe xong, ngay lập tức đi gặp Ninh Đoan Trang.
Lúc tiến vào điện, trong nội tâm nàng là trăm mối ngổn ngang, nhớ ngày đó, Ninh Đoan Trang chỉ là một tài nhân nho nhỏ, thấy nàng còn phải thỉnh an, không ngờ trong thời gian ngắn ngủi, Ninh Đoan Trang liền thành quý phi, đây là thủ đoạn quyến rũ cỡ nào?
Ninh Đoan Trang nghe được Tống hiền phi muốn giao lại quyền quản lý cung vụ, vội vàng khoát tay nói: "Hiền phi, cung vụ quá rườm rà, bản cung sợ phiền, cũng không muốn quản, vẫn là do ngươi trông coi đi!"
Tống hiền phi trịnh trọng nói: "Nương nương bây giờ là phi tần đứng đầu, nên quản lý cung vụ, tần thϊế͙p͙ không nên xen vào nữa."
Ninh Đoan Trang cười nói: "Bản cung là nói thật lòng, để ta nói với hoàng thượng một tiếng, sau đó cho ngươi trông coi!"
Tống hiền phi thấy Mình Đoan Trang tựa hồ là nói thật, lập tức tạ ơn.
Lúc về điện, Tống hiền phi lại có chút không vui, nói thầm: "Giống như là nàng ta ban ân bản cung, bản cung mới có thể tiếp tục chưởng quản cung vụ?"
Ma ma tâm phúc lập tức khuyên nhủ: "Nương nương mau thu tâm tính lại! Nếu không sẽ phải đối nghịch với quý phi nương nương, có thể còn bị lật thuyền."
Tống hiền phi lẩm bẩm nói: "Từ nay về sau, phải trở thành chó săn của nàng, mới có đường sống sao?"
Ma ma tâm phúc nói: "Nếu không thì sao? Nương nương muốn giống Tô Bích Thu sao, đến miếu thanh tu?"
Nghe thấy lời này, Tống hiền phi rốt cục ngậm miệng.
Đêm nay, Lý Nguyên Chu đến Cẩm Tú điện thấy một lần Ninh Đoan Trang liền cười nói: "Thỉnh an quý phi nương nương!"
Ninh Đoan Trang đuổi người trong điện, đánh Lý Nguyên Chu một cái, nói: "Nghe nói hoàng thượng muốn đem thần thϊế͙p͙ đi đổi lấy một tòa thành trì?"
Lý Nguyên Chu kêu lên: "Ái phi nghe lầm, là Việt đế muốn dùng một tòa thành trì đến đổi lấy nàng, bị trẫm cự tuyệt ."
"Trẫm nghĩ lần hành động này của Việt đế nhất định không có ý tốt, nhất định phải cho hắn một bài học, để chư quốc mới không dám tái khởi ngấp nghé ái phi!"
Ninh Đoan Trang dựa vào Lý Nguyên Chu "Hoàng thượng dự định giáo huấn Việt đế thế nào?"
Lý Nguyên Chu nói: "Trẫm quyết định ngự giá thân chinh, tiến đánh Việt quốc, làm Việt quốc thần phục!"
Hắn nói, áp vào mặt Ninh Đoan Trang "Ái phi trợ giúp trẫm một chút sức lực!"
Ninh Đoan Trang nghiêng đầu nói: "Ý hoàng thượng là?"
Lý Nguyên Chu thấp giọng nói một kế.
Ninh Đoan Trang nghe xong vỗ tay, cười nói: "Hoàng thượng làm như thế, xấu xa!"
"Trẫm liền xấu xa cho ái phi xem!" Lý Nguyên Chu không ngồi yên.
Rất nhanh đã hết năm, tới mùa xuân, Lý Nguyên Chu không để ý chúng thần phản đối, lãnh binh tiến đánh Việt quốc.
Việt quốc nghe thấy cũng dẫn binh đến chiến, hai quân giao đấu.
Lý Nguyên Chu cưỡi trêи chiến mã, kéo ra bảng nhỏ viết bình nói: "Ái phi, có thể thưởng!"
Ninh Đoan Trang đang ở ngoài cung, thấy có rất nhiều trâu liền nhấn nút khen thưởng.
Trong nháy mắt, đàn trâu biến mất ở trước mắt, xuất hiện trước chiến mã của Lý Nguyên Chu.
"Ném bó đuốc!" Lý Nguyên Chu ra lệnh một tiếng, đám thân vệ liền ném bó đuốc ra ngoài.
Đàn trâu chấn kinh, phóng tới chỗ quân Việt quốc.
"Giết!" Lý Nguyên Chu nhìn trận hình bị xông lệch ra Việt quốc, chỉ huy quân đội đánh lén.
Quân Việt quốc không địch lại, tan tác chạy trốn.
Tàn quân Việt quốc trốn về nội thành, khẩn cấp bẩm: "Hai nước đang đánh thì từ trêи trời rơi xuống Thần Ngưu, quân ta không địch lại được . . ."
Nửa tháng sau, Lý Nguyên Chu lĩnh quân tới kinh đô Việt quốc, Việt đế đem người thần phục.
Việt đế: Biết vậy đã không làm! Phi tần Sở quốc kia, quả nhiên là yêu phi, ai ngấp nghé liền vong quốc!
Lý Nguyên Chu: Trẫm thật sự là anh minh thần võ! Dễ như trở bàn tay, liền dẹp xong Việt quốc.
Trong Cẩm Tú điện, Ninh Đoan Trang đang đoc thoại bản, liền nghe được trong đầu "Đinh" một cái, Lý Nguyên Chu viết bình luận: Ái phi, ái phi, trẫm đã có được Việt quốc!
Ninh Đoan Trang hồi bình: Hoàng thượng giỏi quá!
Lý Nguyên Chu: Không thể khen nhiều vài câu sao?
Ninh Đoan Trang: Hoàng thượng chính là thiên tử được trời cao chọn, lợi hại!
Lý Nguyên Chu lại nhắc nhở Ninh Đoan Trang: Ái phi, ái phi, hôm nay nàng còn chưa chấm điểm trẫm!
Ninh Đoan Trang cộng cho Lý Nguyên Chu hai điểm, lời bình nói: Cộng điểm cổ vũ!
Lý Nguyên Chu nghe được trong đầu "Đinh" một tiếng, nhìn thấy điểm cộng, hết sức vui mừng, đang muốn hồi bình, liền nghe hệ thống nhắc nhở nói: Liên tục một tháng thu được điểm cộng, ban thưởng một đoá hoa hồng!
Bảng nhỏ xuất hiện một loạt ô nhỏ, ngăn thứ nhất chứa một đóa hoa hồng.
Hệ thống nhắc nhở: Một đóa hoa hồng, có thể đổi một quyển sách quốc thượng!
Lý Nguyên Chu nhìn về phía hạng đổi đồ, phía trêи xuất hiện vài cuốn sách, « sách trị quốc » « tỉnh điền pháp » «thượng sách trị thủy » « thanh miêu pháp » « binh thư ». . .
Lý Nguyên Chu: Trẫm mỗi bản đều muốn! Có những cuốn sách này, còn sợ không thể xưng bá bảy nước sao?
Đợi trở về, mỗi ngày dỗ dành ái phi, để nàng liên tục cộng điểm!