Editor: Mc
Mạc Phó Tư nhíu mày nhìn nữ thư ký trước mắt, "Cô hỏi tôi có hẹn trước không sao?" Hôm nay hắn đến Thịnh Thời tìm Thẩm Lục Gia là muốn bàn bạc về việc thu mua. Lại mạc danh kỳ diệu bị một cô gái ngăn cản, bảo hắn phải hẹn trước.
Hẹn trước, hắn sống đến 30 tuổi, lần đầu tiên nghe nói đến cần hẹn trước mới có thể gặp người nào đó.
Tiết Tâm Lộ vụng trộm liếc mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng như băng trước mắt này, vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy người có con ngươi màu xám tro, toàn thân người đàn ông này như một chiếc máy điều hòa làm lạnh siêu tốt, cả người đều tản ra hàn khí. Đâu chỉ làm cho người ta nóng nắng tiêu tan, quả thực là như rơi vào hầm băng mới đúng.
Trong văn phòng ,Thẩm Lục Gia nhìn ổ líp đang xoay của chiếc đồng hồ Vacheron Constantin (*) trên cổ tay, cũng gần đến thời gian hẹn gặp, mặc dù Phó Tư là người tùy tiện, nhưng về mặt công việc lại chưa bao giờ qua loa. dღđ。l。qღđ Vì thế anh liền cầm di động lên gọi cho Mạc Phó Tư.
(*): là một hãng đồng hồ của Pháp, vô cùng nổi tiếng trong ngành chế tác đồng hồ cao cấp và có lịch sử rất lâu đời từ năm 1755.
Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Mạc Phó Tư đầy mỉa mai, "Thẩm tổng, mình đang bị thư ký nhỏ của cậu ngăn lại ngoài cửa, bởi vì mình không hẹn trước."
Thẩm Lục Gia biết Mạc Phó Tư đã có chút nổi nóng, cầm điện thoại bước nhanh ra khỏi văn phòng.
"Thư ký Tiết mới tới, việc này không trách cô ấy, là mình quên dặn dò rồi." Thẩm Lục Gia lời lẽ chân thành.
Mạc Phó Tư tán thưởng nhất ở Thẩm Lục Gia chính là tính cách ngay thẳng chính trực, trí tuệ cùng khí phách như vậy, hắn cũng tự than thở mình không bằng. Lập tức cũng không nói thêm gì nữa, mặt không thay đổi đi về phía văn phòng của tổng giám đốc. Thẩm Lục Gia dùng ánh mắt trấn an nhìn thư ký đang bị kinh hoàng, rồi đi theo.
Lấy một tư thế thoải mái nhất ngồi vào chỗ của mình, Mạc Phó Tư mới từ từ mở miệng, "Bản dự thảo của kế hoạch thu mua cậu đã xem qua, nói về đầu tư, cậu là người trong nghề, hiện tại thời cơ vẫn chưa tới, mình không muốn tin tức bị lộ ra, Lục Gia, mình chỉ hỏi cậu một câu, cậu có tin tưởng mình hay không?" Đôi mắt xám tro lạnh lùng chăm chú nhìn vào người bạn thân trước mặt.
"Đương nhiên là tin." Nét mặt của Thẩm Lục Gia rất nghiêm túc, "Nhưng một trăm triệu không phải số tiền nhỏ, rủi ro rất lớn. di‿ễn✩đ‿àn✩lê✩qu‿ý✩đ‿ôn Hơn nữa mình vừa nhận được tin tức, gần đây ngân hàng Ma Mạn khu vực Đại Trung Hoa ở Lận Xuyên mới vừa có một tổng giám đốc được điều đến, mình đã điều tra bối cảnh người này, là người của Ưng phái, nhất định gần đây anh ta sẽ có hành động."
Mạc Phó Tư nheo hai mắt lại, "Tổng giám đốc Ma Mạn tại khu vực Đại Trung Hoa sao? Trong ấn tượng của mình tên này hình như có chút cổ quái?"
"Ừ, Hạ Thương Chu, cũng là con em thế gia. Cha của anh ta Hạ Hoành Chi từng là sở trưởng sở nghiên cứu xã khoa của Viện lịch sử, là chuyên gia nghiên cứu đồ đồng của thời nhà Thanh, mười mấy năm trước trong một lần tham gia khảo cổ khai quật mộ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, mẹ cũng tự sát theo."
Đối với câu chuyện xưa về tình yêu này người bình thường sẽ thổn thức không thôi nhưng Mạc Phó Tư lại không có chút cảm giác nào, trên thế giới này, phía sau người nào mà không phải kéo theo một câu chuyện cũ nặng nề chứ? Hắn chỉ bình tĩnh nói ra vài lời bình của mình, "Đúng là một nhân vật. Nhưng mà không sao cả, anh ta không được tự do như chúng ta. Lận Xuyên nước sâu, anh ta chưa hẳn đã dám giẫm một cước mà vào." Dừng một chút, lại nói: "Mình có thể dùng ba chữ Mạc Phó Tư này mà cam đoan với cậu, không quá một tháng, sẽ làm cho toàn bộ thị trường truyền thông của Lận Xuyên lần nữa xáo trộn. Hiện tại mình có một phần vốn không tiện hoạt động, cho nên mới để cậu mượn một trăm triệu."
Thẩm Lục Gia hiểu ý của Mạc Phó Tư, nếu không phải hiện tại hắn quay vòng không tiện, chưa chắc hắn sẽ đưa một nửa con dê béo qua đây. Hắn vẫn luôn là một người độc hành. Vài năm trước, ai cũng không biết khi nào thì hắn coi trọng Cửu Trọng Thiên, lại ẩn núp bao lâu, âm thầm làm cái gì, sau đó đến Lận Xuyên làm kinh doanh khiến mấy đời Lâm gia từ trong ra ngoài đều khốn đốn, không thể không cắt đất để giảng hòa, từ đó về sau vững vàng ngồi trên vị trí hàng đầu của ngành công nghiệp khách sạn Lận Xuyên.
Nhưng Thẩm Lục Gia cũng không phải là người sợ đầu sợ đuôi, lập tức cười nhẹ, "Cậu hào phóng đưa tiền cho mình kiếm lời như vậy, sao mình lại cự tuyệt được."
Lúc này sắc mặt của Mạc Phó Tư mới như đã tiêu tan mây mưa, chủ động đưa tay ra, "Vậy tin tưởng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
Thẩm Lục Gia cũng mỉm cười hoan nghênh bắt tay hắn.
"Thẩm tổng." Ngoài cửa truyền đến thanh âm mang vẻ lo lắng của Sầm Ngạn.
"Vào đi."
"Thẩm tổng, Giám đốc Cù của bộ phận quảng cáo..." Sầm Ngạn vừa mở miệng, lúc này mới chú ý đến Mạc Phó Tư đang ở đây, liền im bặt khẩn trương lên tiếng chào hỏi, "Mạc tiên sinh, chào anh."
Mạc Phó Tư khẽ gật đầu, "Mình tránh đi một lát nhé?"
"Không có việc gì."
"Giám đốc bộ phận quảng cáo liên lạc với Nguyễn biên tập của tạp chí ‘Lang Sắc’ nói về vấn đề quảng cáo, nhưng Nguyễn biên tập lại nói trừ khi anh đáp ứng cung cấp thông tin về bản thân cho cô ấy, nếu không cho dù chúng ta có thêm bao nhiêu tiền, cô ấy cũng không chịu quảng cáo cho chúng ta trong sáu tháng cuối năm, nhưng nếu anh đáp ứng, cô ấy sẵn lòng tặng không một trang báo cho Thịnh Thời." Nói một hơi xong, Sầm Ngạn vụng trộm nuốt nước miếng. diễ●n☆đ●àn-lê☆q●uý-đ●ôn Ai cũng biết Thẩm tổng luôn có tiếng là khiêm tốn, chưa bao giờ đồng ý nhận phỏng vấn, càng không nói đến chuyện cung cấp thông tin cá nhân rồi.
"Lang Sắc? Là tập đoàn dưới thời Nguyen của nước Pháp à? Họ Nguyen đến từ thuộc địa Việt Nam của Pháp mới xuất hiện sau thế kỷ 17, phiên dịch lại đây chính là Nguyễn, người biên tập này rốt cuộc có lai lịch gì đây?" Dường như Mạc Phó Tư cũng có chút hứng thú.
Thẩm Lục Gia nhíu mày, lắc đầu nói, "Không rõ lắm. hình như Nguyễn Nguyên với Tần Bất Động có chút quan hệ sâu xa."
"Tần Bất Động sao?" Khóe môi Mạc Phó Tư khẽ nhếch, "Càng ngày càng thú vị rồi." Nói xong lại chuyển hướng sang Sầm Ngạn, "Trợ lý Sầm, trong tay cậu là tạp chí ‘Lang Sắc’ à?"
Sầm Ngạn nhanh chóng đưa hai tay lên.
Ngón tay thon dài của Mạc Phó Tư mở trang bìa ra, nhanh chóng lật xem, khi nhìn đến trang ở giữa, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, "Quyển tạp chí này đúng là có chút thú vị, chuyên mục này viết cũng không tệ. Nếu tìm tác giả của chuyên mục này viết về bất động sản, chúng ta có thể bán thêm được mấy chục căn nhà chung cư đấy." Nói xong đưa tạp chí cho Thẩm Lục Gia.
Thẩm Lục Gia nhận lấy, mới vừa nhìn trang đầu tiên thì đập vào mắt chính là bốn chữ to đậm nét "Tôi là nước canh vịt".
"Tôi nghi ngờ vợ cho tôi đội nón xanh làm sao bây giờ? Nhưng tôi lại không muốn ly hôn để đôi cẩu nam nữ kia được vui vẻ thoải mái."
—— "Muốn biết bị đội nón xanh hay không rất đơn giản, tìm một chiếc gương để soi toàn thân. Đương nhiên nếu tiên sinh ngươi là mù màu xanh, vậy thì đành phải hỏi người khác xem mũ trên đầu anh rốt cuộc là màu gì. Nếu không muốn ly hôn, cũng có thể, mời chuẩn bị tốt tủ trưng bày, tùy ý đặt nón xanh lên đi."
"Vợ mới cưới của tôi không phải xử nữ! Nhưng hiện tại cô ấy đang mang thai con của tôi, tôi không thể ly hôn với cô ấy, làm thế nào bây giờ?"
—— Tiên sinh còn không nhanh chóng tổng kết kinh nghiệm dạy dỗ đi, sau đó khi con vừa mới trào đời liền bắt đầu truyền dạy tuyệt học (kiến thức bị thất truyền) để làm sao trong vòng hai mươi giây dựa vào tướng mạo mà cậu bé đoán được có phải xử nữ hay không."
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Thẩm Lục Gia không khỏi bật cười, những lời nói dí dỏm nhưng lại không hề mềm mại hay đồng tình, không có ngoại lệ đều là lời nói thật, nhưng bởi vì quá sắc bén, ngược lại không tha cho người khác. Chỉ là không biết vì sao, khi anh nhìn những chữ in nhỏ này trước mắt chợt lóe lên cặp mắt lạnh lùng không có hơi ấm đã thấy tại Minh Sắc kia.
Khép tạp chí lại, Thẩm Lục Gia nói với trợ lý, "Tôi đáp ứng cô ấy."
Sầm Ngạn ngây người hai phút mới hồi phục được tinh thần, "Vâng. Tôi sẽ đi thông báo cho giám đốc Cù." Nói xong chân lướt như bay chạy vội ra ngoài.
Mạc Phó Tư hướng về phía bạn thân nháy mắt
vài cái, chế nhạo nói, "Xử nam tú, nhất định mình sẽ cổ vũ."
Thẩm Lục Gia cười khổ lắc lắc đầu, nhìn hắn lười biếng rời đi.
Ngoài cửa sổ chẳng biết từ lúc nào gió đã nổi lên, sắc trời cũng có chút u ám, mây đen không ngừng cuồn cuộn giống như cao lương đang lên men vậy. diễn✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đôn Lần đầu tiên Thẩm Lục Gia rời khỏi văn phòng trước giờ tan làm, Tiết Tâm Lộ hoảng sợ suýt nữa cho rằng đồng hồ Tissot (một hãng đồng hồ của Thụy Sỹ) mình vừa mua xảy ra vấn đề.
Chiếc Maserati màu đen dần dần chạy khỏi khu trung tâm thương mại đi về hướng nội thành cũ.
Tại một đầu ngõ hẹp nhỏ, Thẩm Lục Gia dừng xe, đi bộ sâu vào trong ngõ nhỏ. Đổng ký bánh quế nằm trong ngõ hẻm này, là cửa hiệu lâu đời từ mấy thập niên trước, mẹ anh thích nhất là bánh ngọt trái cây ở đây.
Tuy thời tiết như đang muốn mưa, nhưng người xếp hàng vẫn có không ít. Bỗng nhiên Thẩm Lục Gia áo trắng quần đen đứng trong một đám phụ nữ nội trợ lại có vẻ vô cùng đặc biệt, nhưng mặt anh vẫn trầm như nước, người khác có đang đánh giá bình luận thì anh cũng không biểu lộ ra chút không vui nào.
Ông chủ của đổng ký tuổi đã lớn, từ lâu đã không thể nào lộ mặt, chỉ giao cho thợ học nghề quản lý phía trước cửa hàng. Hôm nay bởi vì luôn cảm thấy bực bội tức ngực, lúc này mới phe phẩy quạt Ba Tiêu từ trong nhà thong thả đi ra bên ngoài cho thoải mái. Vừa quạt hai lần, ông liền nhìn thấy Thẩm Lục Gia, lúc này cũng không thấy ngột ngạt, không thở hổn hển nữa, cuống lên chạy tới, "Tiểu Thẩm thiếu gia, cậu qua đây sao lại không nói với lão Đổng ta chứ, còn ở nơi bỏ đi này xếp hàng, đi, cùng tôi vào bên trong uống ly trà đi."
Thẩm Lục Gia cười nhạt từ chối, "Ông Đổng quá khách khí rồi, không phải sẽ nhanh đến lượt cháu sao?"
Ông cụ không khuyên được anh, đành phải hắng giọng bảo nhân viên tay chân lanh lẹ lên một chút, một bên lại nhịn không được thở dài nói, "Tiểu Thẩm thiếu gia không hổ là cháu ruột của tổng tư lệnh, điệu bộ này, chậc chậc, có chỗ nào giống như bọn ranh con kia đâu chứ, con mắt thì đặt trên trán, về phần lễ nghĩa liêm sỉ gì đó cũng đều là toàn ném ra phía sau đi."
Ông chủ Đổng vẫn thao thao bất tuyệt đến khi nhân viên gói toàn bộ bánh quế bánh đậu xanh xong đưa tới trong tay Thẩm Lục Gia thì ông cùng không dừng lại, nhưng Thẩm Lục Gia lại chưa từng biểu lộ ra chút không kiên nhẫn nào.
Sau khi chào hỏi ông chủ Đổng xong, Thẩm Lục Gia mới cầm bánh ngọt ra khỏi ngõ nhỏ. Nhân viên học việc theo nhìn bóng dáng thon dài của anh, cười hì hì nói, "Người khách vừa rồi thái độ thật đúng mực, nghe ông nói một tràng xong thậm chí ngay cả chân mày cũng đều không nhíu một cái."
"Đồ ranh con, cậu cho rằng người ta là cá chạch như cậu chắc, người ta là rồng, là rồng trên trời đó..."
Ngôi nhà của họ Thẩm tọa lạc trên Long Thần Sơn cách núi Minh Dương không xa, trên núi cây cối um tùm, hơn nữa trời lại sắp đổ mưa, nên nhìn có vài phần âm trầm. diễ●n☆đ●àn~lê☆q●uý~đ●ôn Đường xe chạy lượn quanh núi sâu thẳm mà ngoắt nghéo, hai bên đường trồng cây long não, cây cối rậm rạp um tùm tỏa ra hương thơm mát lẫn với mùi hơi nước trong không khí, tầng tầng lớp lớp ẩm ướt phất qua mặt của Thẩm Lục Gia.
Rẽ mấy vòng, lúc này mới nhìn thấy một tòa nhà ba tầng nhỏ gạch đỏ thấp thoáng giữa những tán cây, đỏ xanh đan xen, trông rất đẹp mắt. Trên cổng chính còn có mấy loại thực vật dây leo bò quanh, không biết là dây thường xuân hay là cây nho. Từ xa lính cảnh vệ đã nhìn thấy xe, "ba" nghiêm kính chào theo nghi thức quân đội.
Thẩm Lục Gia cầm theo chiếc hộp điểm tâm xuống xe. Phòng khách ở tầng một trống vắng không có người, yên lặng đến chỉ nghe thấy tiếng ‘tích tắc’ của đồng hồ báo giờ.
Anh theo cầu thang sơn đỏ lên tầng hai, có một chút ánh sáng, tay vịn uốn khúc quanh co, anh đi theo lên trên. Cửa phòng phía Bắc vẫn đóng chặt. Chần chờ một chút, Thẩm Lục Gia nhẹ nhàng gõ cửa.
Có tiếng bánh xe lướt trên sàn nhà, sau đó cửa liền hé mở ra.
Trong phòng không bật đèn, có vẻ hơi u ám, trong không khí thoang thoảng có mùi của phấn rôm. Thẩm Lục Gia biết hẳn là mẹ vừa mới tắm rửa xong.
"Mẹ." Thẩm Lục Gia ôn hòa mở miệng, "Đây là bánh quế với bánh đậu xanh của đổng ký, con nhớ là mẹ thích ăn." Nói xong nhẹ nhàng đặt hộp bánh ngọt lên trên bàn nhỏ.
Người phụ nữ trên xe lăn ngay cả mí mắt cũng đều không nâng lên, chỉ tự nhiên dùng điều khiển từ xa mở TV.
Trong màn hình đại khái đang chiếu kịch dân quốc gì đó, một người phụ nữ mặc sườn xám đang nói với một người đàn ông đầu tóc chải chuốt bóng loáng ——
"Ý tưởng thông minh nhất của anh chính là khiêu khích một cô gái trong sạch thuần khiết lại giàu có. -diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn- Trong sạch thuần khiết, là đối với người khác, khiêu khích, là đối với anh. Nếu như tôi đúng là một người phụ nữ tốt, căn bản anh cũng sẽ không chú ý tới tôi!"
Trong lúc vô tình Thẩm Lục Gia thoáng nhìn vào dòng chữ nhỏ ở góc phải bên dưới màn hình —— Sa ngã, sắc mặt lập tức thay đổi. Anh vĩnh viễn không quên được lúc anh còn nhỏ trông thấy bộ dáng điên cuồng đáng sợ của mẹ khi đọc bài thơ của Lý Diên Niên (1)!"Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc” (2).
(1): Lý Diên Niên là một người giỏi âm nhạc nổi tiếng đời Hán, chính là anh trai của Lý phu nhân (phi tần rất được sủng ái của Hán Vũ Đế nhà Tây Hán)
(2) Đây là lời hán việt của bài hát ‘Bắc quốc giai nhân’ mà Lý Diên Niên hát khi được triệu vào cung hát cho Hán Vũ Đế nghe. Dịch ra có nghĩa là: “Phương Bắc có người đẹp, đẹp tuyệt thế mà còn đơn chiếc, quay nhìn một lần làm nghiêng thành, quay nhìn lần hai thì nghiêng nước. Thà là không biết cái đẹp khuynh thành khuynh quốc. Người đẹp khó gặp đến hai lần.”
Vội vàng không dấu vết đứng ở trước TV, để toàn bộ thân mình che hơn nửa TV, buông mắt nói: "Mẹ, con bận rộn mấy ngày nay là do công ty có nhiều việc, buổi tối mới không về nhà được."
Mẹ. Khi còn nhỏ anh cũng gọi là mẹ, nhớ không rõ từ lúc nào, anh liền chỉ biết gọi mẹ.
Lúc này người phụ nữ mới xoay mặt nhìn con trai, ở trong nhà lâu dài, khiến cho sắc mặt của bà hiện rõ vẻ trắng xanh của người có bệnh, giống như ngọc mờ, nhưng từ đường nét trên gương mặt vẫn có thể nhận ra vẻ xinh đẹp thanh tú của ngày xưa.
"Vậy sao?" Người phụ nữ cổ quái cười, "Tôi cho rằng anh cũng ghét bỏ bà già vô dụng như tôi đấy."
"Mẹ ——" Thẩm Lục Gia bật ra một tiếng đau đớn từ trong cổ họng, giống như một con thú bị thương vậy.
Bà ấn lên điều khiển từ xa, tùy ý nói, "Bác Yến của anh bởi vì chuyển công việc, mấy ngày hôm trước cả nhà bọn họ từ Kinh Tân chuyển đến Lận Xuyên rồi. dღđ☆L☆qღđ Tuy hai nhà chúng ta mười mấy năm chưa từng qua lại, nhưng anh cũng không thể để mất cấp bậc lễ nghĩa. Dành chút thời gian đến gặp một lần đi."
"Con đã biết."
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....