Editor: Linhh Linhh
Trước cửa của một ngôi nhà hiện đại màu trắng có vườn hoa bên bờ sông Seine thủ đô Paris, Ngũ Mị đang ấn chuông cửa.
Mở cửa là một người phụ nữ trung tuổi, nhìn thấy Ngũ Mị, có chút không tin dụi mắt một cái. Ngũ Mị cười híp mắt tiến lên ôm lấy bà, cố ý bắt trước kiểu nói chuyện vùng Giang Tô___ “Mẹ nuôi, nông không nhận ra con sẽ phạt?”
“Nông cái nha đầu chết tiệt. Bắt chước gọi con lừa Sơn Đông là con ngựa, học không thông ai cười người đó chính là nông.” Bà cười dùng ngón tay chỉ chỉ trán Ngũ Mị, lại đau lòng nhận lấy hành lý cùa cô, “Nha đầu con gầy đi.”
Ngũ Mị xấu hổ ra hiệu chớ có lên tiếng, “Mẹ nuôi, thật ra con không gầy, còn tăng hai cân. Ngàn vạn lần đừng nói cho mẹ con nghe.”
Bà gật đầu một cái, thấp giọng nói: “Chờ buổi tối bà chủ đi xem hát, ta sẽ làm bánh hoa quế cho con.”
Ngũ Mị lập tức hôn lên mặt bà, “Mẹ nuôi, nông đối với con thật tốt.”
Thật ra trong căn nhà hiện đại ở thu đô xa hoa này chỉ có hai người Trung Quốc ở. Một người Ngũ Mị gọi là mẹ nuôi, người còn lại chính là mẹ ruột của cô Cố Khuynh Thành.
Giờ phút này Cố Khuynh Thành đang ngồi trên ghế trong phòng khách nghe nhạc đọc báo. Hơn nửa gương mặt bà bị tờ báo che kín, chỉ có thể nhìn thấy vầng trán đầy đặn sáng bóng và hai cánh tay mảnh khảnh, móng tay được chỉnh sửa gọn gàng, ngón tay đeo ngọc trai màu rượu champange sáng lấp lánh.
“Mẹ, con đã về.” Ngũ Mị đối với người phụ nữa trước mặt được gọi là mẹ này vừa kính vừa sợ, ở trước mặt bà cô phá lệ ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này Cố Khuynh Thành mới buông tờ báo xuống, người cũng như tên bà vậy, khuynh quốc, khuynh thành, để cho người ta vừa thấy liền không thể rời mắt. Ở trước mặt bà, phong thái Ngũ Mị có vẻ ngây ngô rất nhiều.
“Con tăng hai cân, eo to một tấc.” Cố Khuynh Thành giơ bàn tay cầm quạt làm bằng lông chim màu đen lên, tùy ý vuốt vuốt phần lông phía trên.
Ngũ Mị có chút thất bại “vầng” một tiếng.
“Tối hôm nay đường nấu cơm tối cho nó, cho nó một ly sữa chua là được.” Cố Khuynh Thành dùng cái quạt che kín mặt, dặn dò bà dì. Sau đó lại phân phó Ngũ Mị: “Tăm xong thay bộ đồ xương cá giảm béo này vào, ba giờ đồng hồ.”
Ngũ Mị còn chưa kịp giãy giụa trước khi chết, liền bị Cố Khuynh Thành lạnh nhạt liếc mắt từ sau khe hở cái quạt, “Ta không hi vọng tối mai con còn chạy tới bảo với ta con dự tính sinh lúc nào.”
Ngũ Mĩ quẫn bách cúi đầu liếc mắt nhìn hông của mình, bụng cũng không đến mức quá to. Nhưng đối diện với vị hàng năm mặc váy quý bà, tựa hồ eo hơi to lơn một ít.
Cố Khuynh Thành đã đứng lên, sau đó lên lầu thay đổi quần áo, Ngũ Mị biết, bà lại muốn đi xem hát ở nhà hát kịch.
Chốc lát sau, Cố Khuynh Thành đã thay bộ váy màu tím đi xuống lầu. Xương cốt bà lả lướt, bước đi nhẹ nhàng giống như thiếu nữ, nếu như không phải cổ lộ ra chút thê lương, sẽ không có ai tin bà đã bốn mươi tuổi. Đều nói phụ nữ sauba mươi tuổi tương do tâm sinh, nhưng Cố Khuynh Thành, thế giới này có mấy người phụ nữ đã trải qua như bà, rõ ràng là trải qua nhiều chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác trên mặt nửa dấu vết cũng không thấy, để cho người đời không nhìn thấy nội tâm, giống như một bà lão không có nếp nhăn nào, thât vô cùng kinh khủng.
“Ta đi xem hát.” Một mặt Cố Khuynh Thành nói, một mặt để cái mũ lụa đen mặt lưới xuống. Theo bước chân bà, đôi khuyên tai bằng phỉ thúy trên tai bà hòa nhã, trong veo mà sáng chói, nhẹ nhàng lay động, mang đi hồn phách của người khác.
Ngũ Mị nhìn lưng bà, vẫn đang suy nghĩ, khó trách từ người đàn ông cao tuổi, đến mấy thanh niên tuấn tú, cũng sẽ quỳ dưới gấu quần bà, người phụ nữ từ trong xương đến linh hồn tràn đầy mật ong cùng rượu cồn, có bao nhiêu người có thể ngăn cả? Ví dụ như Thẩm Lục Gia, anh có thể sao?
Cô không biết rằng lúc này Thẩm Lục Gia đã lên máy bay ở sân bay Tứ Xuyên bay thẳng đến Paris, còn mười giờ nữa sẽ đáp xuống sân bay.
Mẹ nuôi đã lấy nước vào bồn tắm cho cô xong, Ngũ Mị nhặt một viên bath bomb (xà phòng sủi bọt) hãng Lush hương trái cây, giống như lúc tiểu học ném quả bóng ném bath bomb vào bồn tắm. Sau đó đứng một bên nhìn bath bomb trong bồn tắm dần dần hòa tan, nhuộm nước thành màu xanh biếc. Loại bath bomb này không hề đắt, mỗi viên cũng chỉ □ đô la, nhưng mỗi lần tắm đều phải dùng một viên, một tháng qua, cũng tốn khá nhiều tiền, chính cô cũng được coi xuất thân từ nhà có điều kiện, nhưng lúc mới tới Paris cũng chưa kịp thích ứng. Cô còn nhớ khi đó còn tìm dao, định cắt bath bomb thành hai nửa, như vậy có thể xài tiết kiệm, bây giờ nghĩ lại quả thật có chút không phóng khoáng.
Trong mùi thơm của quả lê, cam, phật thủ, Ngũ Mị thỏa mái tắm. Sau đó liền bò lên giường đi ngủ. Đến nỗi mặc kệ bộ y phục xương cá kia, ngày mai rồi hãy nói. Dù sao bây giờ cô cũng không cần theo đuổi con rùa vàng nào.
Bốn giờ sáng Thẩm Lục Gia đặt chân xuống sân bay. Việc đầu tiên làm là mở máy. Đáng tiếc không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào. Anh có chút mất mác ho một cái. Vẫy taxi đến khách sạn.
Tám giờ sáng ngày hôm sau anh bị chuông điện thoại di động đánh thức, bởi vì chênh lệch thời gian, bây giờ cảm giác mệt mỏi.
“A lô___”
“Thẩm Lục Gia, ngày hôm qua em không mở máy, sáng nay mới mở. Tìm em có chuyện gì?”
Trong nháy mắt Thẩm Lục Gia thanh tỉnh hơn phân nửa chống tay từ trên giường ngồi dậy, “Anh cũng đang ở Paris.”
Ngũ Mị không được tự nhiên cười hau tiếng, “Không phải thiếu phiên dịch anh mới tìm em đi. Thật ra thì anh chỉ cần nói ah Bon (có thật không), bon ben (a a) là được rồi.”
Thẩm Luc Gia buồn cười nói: “Nguyễn Hàm gửi thiệp mời anh tối nay đến dự tiệc.”
“Anh cũng đi?” Bên kia điện thoại Ngũ Mị tựa hồ giật mình không nhỏ.
Trong lòng Thẩm Lục Gia hơi khó chịu, một lát sau mới cố làm như thỏa mái hỏi ngược lại: “Làm sao, không hoan nghênh anh tới Paris? Anh muốn tới thăm bác gái một chút.”
Ngũ Mị thở dài, “Đừng tiếc nuối, tối nay anh sẽ nhìn thấy mẹ em, thật ra bởi vì tối nay bà và cha Nguyễn Hàm mượn tiệc rượu công bố tin cưới.”
Lần này đến lượt Thẩm Lục Gia trợn mắt há mồm, nửa ngày mới nặn ra ba chữ “Thật xin lỗi”. Có lẽ trong lúc mình vô tình xúc động là Ngũ Mị lúng túng.
Ngũ Mị phì một tiếng bật cười, “Thẩm Lục Gia, em không phải là thiếu nữ làm bằng thủy tinh dễ nhạy cảm. Sẽ không vì cha mẹ cưới người khác mà coi hạt mè thành hạt gạo làm lớn chuyện cắt cổ tay nhảy lầu.”
Thẩm Lục Gia nghẹn họng.
“Anh ở khách sạn nào, em tới tìm anh.” Bỗng nhiên Ngũ Mị nói.
Dĩ nhiên Thẩm Lục Gia cầu cũng không được, nói tên khách sạn và số phòng sai đó anh do dự một chút, nói thêm một câu “Anh rất nhớ em.”
Tai đặt sát điện thoại tựa hồ đột nhiên nóng bừng lên, Ngũ Mị im lặng phát hiện thật ra Thẩm Lục Gia là một người rất kỳ quái, anh không phải người đàn ông ăn nói tùy tiện, ngược lại, anh là một người đàn ông chính trực, những lại có thể nói ra những
câu khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh, nói có lý như vậy cũng chẳng sợ gì, tựa như một câu nói bình thường “Em ăn cơm chưa?”
Có tiếng giày cao gót giẫm trên sàn gỗ, trong lòng Ngũ Mị biết là mẹ cô đi tới phòng, vội vàng nói một câu “Cúp máy trước”, liền tắt máy.
Cố Khuynh Thành khoác áo lụa mỏng, mặt không đổi sắc nói: “Đến tủ quần áo lấy bộ tố người (Editor: bộ quần áo giảm béo đó, mình không biết dịch này sao nữa) tới đây.”
Lúc này trong lòng Ngũ Mị biết chạy không thoát, khéo léo cầm lấy bộ tố người, sau đó chủ động vén vạt áo lên, đau buồn hít một hơi sâu.
Cố Khuynh Thành ung dung thong thả kéo từng dây đai bằng tơ lụa (Tape) thật chặt, mỗi một chút, Ngũ Mị đều cảm thấy không khí trong khoang bụng đều bị chen lấn ra ngoài.
“Mẹ thật sự chuẩn bị gả cho Nguyễn Chính Nghĩa?” Ngũ Mị không chịu được mở miệng hỏi.
“Ông ta đáp ứng chuyển sáu mươi phần trăm tài sản trên danh nghĩa ông ta cho ta.” Cố Khuynh Thành nhanh nhẹn thay Ngũ Mị cột một cái nơ con bướm.
“Mẹ biết đấy, Nghiêm bá bá vẫn đợi mẹ.”
Cố Khuynh Thành hai tay ôm ngực, nhàn nhạt nói: “Ta cũng không yêu ông ta.”
“Chẳng lẽ mẹ yêu cái tên đầu hói Nguyễn Chính Nghĩa đó?”
“Ta yêu tiền của ông ta.” Cuối cùng Cố Khuynh Thành cũng cười lên.
“Nghiêm Thầm không hề nghèo.” Ngũ Mị phản bác.
Bỗng nhiên Cố Khuynh Thành tiến lên, vuốt ve mái tóc đen của Ngũ Mị, “Ông ta không đủ giàu.”
“Vậy mẹ nên gả cho cái tên ăn dầu mỏ lớn lên ở Dubai.”
“Ta không thích mập mạp.”
Ngũ Mị nổi đóa, người mẹ này của cô, đã sớm tu thành loại người tâm địa sắt đá như kim cương.
“Con đi ra ngoài.” Ngũ Mị thay một bộ váy, cầm găng tay liền lộc cộc đi xuống lầu. Cô cảm thấy có giọng nói ngăn ở ngực, hay là do bộ đồ bó sát người?
Đứng trên tầng Cố Khuynh Thành khó hiểu nhìn bóng lưng cô biết mất, nhếch môi cười một tiếng, nha đầu này, chắc hẳn đang yêu đi. Chỉ có người phụ nữ đang yêu, mới có thể cảm tính như vậy, và... Ngu xuẩn...
Thẩm Lục Gia tắm rửa xong, có thói quen mở máy tính ra nhìn chỉ số Dow Jones ngày hôm nay, Ngũ Mị như một cơn gió đẩy cánh cửa đang khép hờ tiến vào.
“Em đến cửa hàng Chanel lấy quần áo, thuận tiện qua cửa hàng Pierre hermé bên cạnh mua bánh ngọt.” Ngũ Mị tiện tay ném cái túi có ký hiệu hai chữ C ở trên giường, sau đó mới dè dặt để túi giấy chạm trổ hoa văn xuống. Lấy một cái bánh ngọt hết sức tinh xảo xinh đẹp ra.
Thẩm Lục Gia vốn tưởng rằng cô sẽ lập tức ăn, không nghĩ vẻ mặt Ngũ Mị lại đau khổ nói một câu, “Mau giúp em cởi cái áo này ra.” Nhất thời anh ngây người như phỗng, màu đỏ khả nghi từ tai nhanh chóng lan ra, như đốm lửa nhỏ vậy.
Lưng Ngũ Mị hướng về phía anh kéo khóa sau lưng từ trên xuống dưới đến đùi.
“Nhanh lên một chút, em sắp bị siết không thở nổi rồi.”
Lúc này Thẩm Lục Gia mới chú ý tới cô mặc một bộ nắn người màu trắng, eo mảnh khảnh tựa như sắp gãy vậy.
Thẩm Lục Gia nhanh chóng đến gần nghiên cứu cấu tạo, lúc này mới dùng ngón tay thon dài cởi cái nơi sau lưng, sau đó từ từ giúp cô kéo dây đai xuống.
Không bị trói buộc Ngũ Mị hít một hơi thật sâu, cô không thể tin được mình lúc hai mươi tuổi làm sao chịu một ngày hai mươi giờ mặc cái áo đáng chết kia. Cô hồn nhiên không để ý giờ phút này trên người mình trừ cái áo bra màu đen, cái gì cũng không mặc.
Sống lưng trắng như tuyết, xương bướm hơi lồi ra, đai áo lót mảnh khảnh, xương sống lõm xuống, đánh vào thị giác thế nào. Thẩm Lục Gia cảm thấy cả người cũng khô nóng lên.
Nhưng Ngũ Mị đã dứt khoát kéo dây khóa lên xong, che lại cảnh xuân quang phấp phới. Sau đó cầm cốc nước trên bàn trà cạnh máy tính xách tay của Thẩm Lục Gia lên, không chút khiêng kị ừng ực uống mấy ngụm nước.
“Anh ăn điểm tâm đi. Hôm nay em mời.” Ngũ Mị dùng cái thìa xúc một miếng bánh ngọt lớn nhét vào trong miệng, hưởng thụ nhắm hai mắt lại, “Mùi caramel thật thơm, xung quanh là quả bơ và quả mâm xôi, vỏ bánh xốp xốp, quả thật quá ngon.”
Thẩm Lục Gia nhìn dáng vẻ cô ăn đầy thỏa mãn, trong lòng cười khổ, so với bánh ngọt, bây giờ anh càng muốn ăn.... cô hơn. Không biết cô thiếu thốn “Kiến thức chữa cháy” là vô tình hay là cố ý.
“Đừng động.” Thẩm Lục Gia bống nhiên nghiêm mặt nói.
“Sao thế?” Ngũ Mị bị anh hù dọa, dừng động tác trong tay lại.
Nhưng Thẩm Lục Gia chỉ khom người dùng ngón tay lau bơ dính trên môi cô xuống, sau đó, trong ánh mắt soi mói của Ngũ Mị chậm rãi đưa vào miệng mình.
Người này lại tự động học tán tỉnh! Ngũ Mị nổi giận. Cô chưa kịp phát tác, miệng đã bị chặn lại.
Cuối cùng hôn xong, hai người lăn trên giường, nằm mặt đối mặt.
“Chiêu liếm bơ đó anh học với ai?” Hô hấp Ngũ Mị có chút không yên.
Ánh mắt Thẩm Lục Gia hơi xoay chuyển, sau đó đàng hoàng lấy trên đầu giường một quyển báo, “Đây là báo của khách sạn, bên trong có một chuyên mục bằng tiếng Anh, vừa vặn chỉ cách lấy lòng người bạn tình như thế nào.”
Ngũ Mị nhìn chằm chằm hàng chữ in đậm “12 strokes to please your partner”, điều thứ sáu viết “Khi người bạn tình của bạn ăn salad, nếu không may miệng bị dính nước sốt, cơ hội của bạn đã đến. Hãy tiến đến, dùng đầu lưỡi liếm. Tin tôi đi, chắc chắn đó là món salad ngon nhất trên thế giới.” Mặt mày Ngũ Mị hớn hở, làm sao người đàn ông này có thể dễ thương như vậy, thật là khiến cô phát run.
“Thẩm Lục Gia, anh thật là đáng yêu.” Ngũ Mị đưa tay ôm cổ anh, ở trên gò má anh hôm một cái vang dội.
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra ý tưởng lúc ban đầu của câu chuyện là muốn viết về yêu nghiệt Cố Khuynh Thành... Nhưng sau đó lại trở thành như vậy...
Còn quan hệ của Cố Khuynh Thành và tên đại chó săn, quay lại xem chương vĩ đoán thứ tư, có lẽ mọi người sẽ biết... Bất quá mọi người đoán cũng không giống...
Cố Khuynh Thành có con trai... Con trai bà, mọi người cũng đã gặp... Đoán một chút là ai...
Chương sau chèo thuyền.