Trấm Chi Mị

2: Tình yêu thực sự 2


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: kaylee & Tịnh Hảo

Beta: Tịnh Hảo & Melodysoyani

Thịnh Hoàn Tuyên ở đầu điện thoại bên kia khẽ mỉm cười: “《 Vũ! Vũ! Vũ! 》đã đóng máy rồi, qua mấy tháng nữa sẽ làm lễ công chiếu, muốn mời người trong chuyên ngành là cô đến để nhận xét.”

“Nhưng tôi cũng không được xem là người trong chuyên ngành, đương nhiên là cầu cũng không được.”

“Vậy bảy giờ tối, ở tầng cao nhất phòng chiếu phim Đỉnh Ngôn của các cô, tôi sẽ dẫn theo vài người bạn đến đó.”

“Được, vậy tôi cũng dẫn theo một người bạn đến, được chứ?”

“Dĩ nhiên có thể rồi, buổi tối gặp.”

“Buổi tối gặp.” Ngũ Mị vừa cúp điện thoại, Thẩm Lục Gia đang lái xe lập tức nói: “Là Thịnh Hoàng Tuyên bên quay phim sao?”

“Ừm, hẹn bảy giờ tối đến phòng chiếu phim tầng cao nhất của Đỉnh Ngôn xem 《 Vũ! Vũ! Vũ! 》, em nói anh cùng đi với em, anh sẽ đi chứ?”

“Lúc nãy em nói trong điện thoại là dẫn theo một người bạn.” Thẩm Lục Gia soi mói chữ nghĩa.

Ngũ Mị hơi cảm thấy buồn cười: “Vậy em nói thế nào đây? Em nói “Đạo diễn Thịnh, buổi tối tôi sẽ dẫn một người chồng tới” sao? Chẳng lẽ trừ anh ra, còn có mấy người chồng khác hay sao?”

Thẩm Lục Gia bị miệng mồm lanh lợi của cô làm nghẹn họng, anh rẩu rĩ sửa lại nói: “Em có thể nói là buổi tối sẽ dẫn chồng đến mà.”

“Được được được, buổi tối em nhất định sẽ trịnh trọng giới thiệu người đàn ông anh tuấn, tiêu sái, ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh em là chồng của em.” Ngũ Mị thật lòng cảm thấy Thẩm Lục Gia nên cầm tinh chó săn, bởi vì anh không từ bỏ bất kỳ cơ hội biểu hiện quyền sở hữu của mình.

“Buổi tối qua bên đó, có muốn mua bắp rang không?” Thẩm Lục Gia đang lái xe chợt nói ra một câu.

“Mua bắp rang?” Ngũ Mị giật mình cười: “Thịnh Hoàn Tuyên là người có mắt cao hơn trời, nếu như có thể, anh ta nhất định sẽ yêu cầu lập ra quy định khi xem phim không được ăn bắp rang, vậy mà anh lại muốn một mình ở đó ăn bắp rang khi đang xem phim của anh ta, anh muốn làm anh ta tức đến chết sao?”

Trong lời nói của cô có sự quen thuộc với Thịnh Hoàn Tuyên khiến Thẩm Lục Gia hơi ghen ghét: “Chỉ là anh nghe nói con gái khi xem phim đều thích ăn bắp rang.”

Ngũ Mị nhạy bén nắm được mấu chốt câu nói kia của anh – “Nghe nói”, cô không nhịn được trợn to hai mắt hỏi “Chẳng lẽ anh chưa từng xem phim ở rạp chiếu phim à?”

Giọng điệu của cô khiến Thẩm Lục Gia có chút ngượng ngùng: “Trừ lúc học tiểu học trong lớp có tổ chức đến rạp chiếu phim xem “Mẹ yêu con lần nữa đi”, “Nhật ký Tam Mao nhập ngũ” gì đó, hình như anh thật sự không đến rạp chiếu phim nữa, cũng chưa từng xem trên máy tính, bởi vì trung bình xem xong một bộ phim sẽ mất hai tiếng, quá phí thời gian rồi. Nếu như anh nhớ không lầm, sau khi trưởng thành hình như chỉ xem qua “Matrix”, cũng là do lúc ấy đang nghiên cứu toán học ma trận, cho nên mới xem.”

Ngũ Mị cảm thấy sét đánh đùng đùng trên đầu, người vừa mới thăng chức làm chồng của cô vừa nhìn đã biết là nam chính trong truyện cán bộ cao cấp điển hình, sao cuộc sống lại đơn điệu buồn tẻ giống như người trên núi vậy, lúc này Ngũ Mị mới hiểu tại sao Thẩm Lục Gia được gọi là “Working machine” rồi.

Chỉ là cô còn chưa từ bỏ ý định, “Anh có xem Titanic chưa?” Đây chính là bộ phim mà mấy bác bán rau ngoài chợ cũng có thể kể say sưa vài câu “Đoạn Rose và Jack ở đầu thuyền ôm nhau trước gió biển thật sự làm cho tôi nhớ tới cảm giác ngồi sau chiếc xe đạp Nhị Bát Phượng Hoàng mới toanh khi còn trẻ, gió thổi vù vù…”

hông vội vã khởi động Maybach, mà lại lấy tờ giấy hôn thú mở ra, cứ xem tới xem lui. Trong mắt đều là sự vui mừng. 

Ngũ Mị lấy cùi chỏ thọt anh: “Có phải anh muốn phóng to để vào khung kính treo trong phòng làm việc anh không?”

Thẩm Lục Gia cười chỉ chỉ cô trong hình: “Bà xã, em thật xinh đẹp. Anh muốn để tấm hình này vào trong ví của anh.”

“Ngốc.” Ngũ Mị quay đầu, nếp nhăn nơi khóe miệng khi cười tiết lộ tâm tình của cô khá tốt.

“Bà xã, hôm nay anh rất vui, từ trước đến nay cũng chưa từng vui như thế.”

“Bà xã, lát nữa chúng ta đi đâu?”

Mỗi câu nói của anh đều đặt chữ “bà xã” ở đầu câu, Ngũ Mị có chút chịu không nổi, cô đưa tay che miệng của Thẩm Lục Gia: “Thẩm Lục Gia, anh lái xe đi.”

Thẩm Lục Gia tách tay của cô ra, lông mày khẽ nhíu, bắt đầu trách móc cô: “Em đã đồng ý sau khi lãnh giấy kết hôn thì sẽ sửa cách xưng hô.”

Ngũ Mị không biết ngượng gọi từ đó lên, nói lảng sang chuyện khác: “Anh biết không, ở thời Đường, ông xã là cách gọi của Quy Công (*).”

(*) Là đàn ông làm tạp dịch trong kỹ viện, thường làm công việc bảo vệ. Phía nam gọi là Quy Công, phía bắc gọi là Đại Trà Hồ.

“Bây giờ không phải là thời Đường.” Vẻ mặt của Thẩm Lục Gia hơi đau khổ.

Ngũ Mị hay bắt chẹt làm anh bế tắc phản kháng trong âm thầm, gả cũng đã gả rồi, dù sao ở trong xe chỉ có hai người họ, không màng tới gì nữa, Ngũ Mị cố gắng xây dựng tư tưởng cho bản thân mình.

“Lái xe về nhà đi, em đói rồi, ông xã.”

Cô phát âm hai chữ cuối cùng có chút khinh thường, ngay cả mắt cũng cúi xuống, hiển nhiên là ngượng ngùng. Thẩm Lục Gia nhìn dáng vẻ cô hơi ngại ngùng thì trong lòng sôi sục. Anh dùng một tay đỡ sau ót Ngũ Mị, một tay khẽ nắm cằm của cô, môi liền áp xuống.

“Bà xã, anh thật sự rất yêu em.”

“Ừm, em cũng yêu anh.”

Hai người đang bày tỏ tâm tình với nhau, thì điện thoại trong túi xách của Ngũ Mị lại vang lên rộn ràng.

Ngũ Mị đưa tay định tìm điện thoại, nhưng Thẩm Lục Gia lại bắt được tay của cô, dùng động tác bày tỏ cô chuyên tâm một chút. Điện thoại di động tiếp tục vang lên, rốt cuộc đã yên lặng.

Hai người hôn đến thở hổn hển thật không dễ tách ra, Ngũ Mị há miệng hít thở mấy hơi, lúc này mới lục tìm trong túi xách.

Điện thoại lại là do Thịnh Hoàng Tuyên gọi tới.

Cô gọi lại, Thịnh Hoàn Tuyên bắt máy rất nhanh.

“Đạo diễn Thịnh, tìm tôi có chuyện gì à?”

Thịnh Hoàn Tuyên ở đầu điện thoại bên kia khẽ mỉm cười: “《 Vũ! Vũ! Vũ! 》đã đóng máy rồi, qua mấy tháng nữa sẽ làm lễ công chiếu, muốn mời người trong chuyên ngành là cô đến để nhận xét.”

“Nhưng tôi cũng không được xem là người trong chuyên ngành, đương nhiên là cầu cũng không được.”

“Vậy bảy giờ tối, ở tầng cao nhất phòng chiếu phim Đỉnh Ngôn của các cô, tôi sẽ dẫn theo vài người bạn đến đó.”

“Được, vậy tôi cũng dẫn theo một người bạn đến, được chứ?”

“Dĩ nhiên có thể rồi, buổi tối gặp.”

“Buổi tối gặp.” Ngũ Mị vừa cúp điện thoại, Thẩm Lục Gia đang lái xe lập tức nói: “Là Thịnh Hoàng Tuyên bên quay phim sao?”

“Ừm, hẹn bảy giờ tối đến phòng chiếu phim tầng cao nhất của Đỉnh Ngôn xem 《 Vũ! Vũ! Vũ! 》, em nói anh cùng đi với em, anh sẽ đi chứ?”

“Lúc nãy em nói trong điện thoại là dẫn theo một người bạn.” Thẩm Lục Gia soi mói chữ nghĩa.

Ngũ Mị hơi cảm thấy buồn cười: “Vậy em nói thế nào đây? Em nói “Đạo diễn Thịnh, buổi tối tôi sẽ dẫn một người chồng tới” sao? Chẳng lẽ trừ anh ra, còn có mấy người chồng khác hay sao?”

Thẩm Lục Gia bị miệng mồm lanh lợi của cô làm nghẹn họng, anh rẩu rĩ sửa lại nói: “Em có thể nói là buổi tối sẽ dẫn chồng đến mà.”

“Được được được, buổi tối em nhất định sẽ trịnh trọng giới thiệu người đàn ông anh tuấn, tiêu sái, ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh em là chồng của em.” Ngũ Mị thật lòng cảm thấy Thẩm Lục Gia nên cầm tinh chó săn, bởi vì anh không từ bỏ bất kỳ cơ hội biểu hiện quyền sở hữu của mình.

“Buổi tối qua bên đó, có muốn mua bắp rang không?” Thẩm Lục Gia đang lái xe chợt nói ra một câu.

“Mua bắp rang?” Ngũ Mị giật mình cười: “Thịnh Hoàn Tuyên là người có mắt cao hơn trời, nếu như có thể, anh ta nhất định sẽ yêu cầu lập ra quy định khi xem phim không được ăn bắp rang, vậy mà anh lại muốn một mình ở đó ăn bắp rang khi đang xem phim của anh ta, anh muốn làm anh ta tức đến chết sao?”

Trong lời nói của cô có sự quen thuộc với Thịnh Hoàn Tuyên khiến Thẩm Lục Gia hơi ghen ghét: “Chỉ là anh nghe nói con gái khi xem phim đều thích ăn bắp rang.”

Ngũ Mị nhạy bén nắm được mấu chốt câu nói kia của anh – “Nghe nói”, cô không nhịn được trợn to hai mắt hỏi “Chẳng lẽ anh chưa từng xem phim ở rạp chiếu phim à?”

Giọng điệu của cô khiến Thẩm Lục Gia có chút ngượng ngùng: “Trừ lúc học tiểu học trong lớp có tổ chức đến rạp chiếu phim xem “Mẹ yêu con lần nữa đi”, “Nhật ký Tam Mao nhập ngũ” gì đó, hình như anh thật sự không đến rạp chiếu phim nữa, cũng chưa từng xem trên máy tính, bởi vì trung bình xem xong một bộ phim sẽ mất hai tiếng, quá phí thời gian rồi. Nếu như anh nhớ không lầm, sau khi trưởng thành hình như chỉ xem qua “Matrix”, cũng là do lúc ấy đang nghiên cứu toán học ma trận, cho nên mới xem.”

Ngũ Mị cảm thấy sét đánh đùng đùng trên đầu, người vừa mới thăng chức làm chồng của cô vừa nhìn đã biết là nam chính trong truyện cán bộ cao cấp điển hình, sao cuộc sống lại
đơn điệu buồn tẻ giống như người trên núi vậy, lúc này Ngũ Mị mới hiểu tại sao Thẩm Lục Gia được gọi là “Working machine” rồi.

Chỉ là cô còn chưa từ bỏ ý định, “Anh có xem Titanic chưa?” Đây chính là bộ phim mà mấy bác bán rau ngoài chợ cũng có thể kể say sưa vài câu “Đoạn Rose và Jack ở đầu thuyền ôm nhau trước gió biển thật sự làm cho tôi nhớ tới cảm giác ngồi sau chiếc xe đạp Nhị Bát Phượng Hoàng mới toanh khi còn trẻ, gió thổi vù vù…”

Thẩm Lục Gia lắc đầu: “Không có, chỉ là lúc giúp Hương Giang làm thuyền riêng, anh ấy nói chuyện về thuyền bè với anh có nhắc đến Titanic, anh biết đại khái nội dung phim nói gì.”

Ngũ Mị trầm mặc.

Thẩm Lục Gia lại cho rằng cô đang chê anh không có tế bào lãng mạn, lái xe đến ven đường thì ngừng lại, nắm chặt tay cô, hơi sốt ruột nói: “Nếu em thích xem phim thì anh có thể xem cùng em, sau này mỗi một bộ phim được chiếu chúng ta đều đi xem nhé, có được không?”

Khi các cô gái lần đầu tiên rơi vào bể tình luôn thích dùng những thứ gọi là lãng mạn và tình cảm để chia nhỏ hạnh phúc của mình thành những mảnh vụn, nhưng Ngũ Mị đã sớm vượt qua thời con gái ngốc nghếch, cho nên cô tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện người yêu của mình không thể tán gẫu với mình về phim ảnh, văn vẻ, ví dụ như nói một câu đắt giá thế này “Trên đời này có nhiều thành phố như vậy, trong thành phố có nhiều quán rượu như thế, mà cô ấy lại cố tình đi vào lòng của tôi” mà bi thương kết luận rằng bản thân tìm thấy một cọc gỗ không hề thú vị, sau này nhất định sẽ không thể hiểu ý nhau, cùng nhau đi đến hết đoạn đường đời. Ngược lại, cô cảm thấy Thẩm Lục Gia là người có nề nếp, lịch trình một ngày bận rộn thế này vẫn có thể đi với mình, rút ra thời gian đi cùng cô là đáng quý cỡ nào. Trên thế giới này, tổng giám đốc thật sự không phải đều rảnh rỗi giống như trên TY, hay trong tiểu thuyết miêu tả, có thể vì nữ chính trẹo chân mà tùy ý bỏ lại cổ đông trong phòng họp rồi chạy như bay đến cứu người đẹp.

“Anh không cần chiều theo ý em thế này đâu, thật ra thì em cũng không quá thích xem phim, hơn nữa mấy bộ phim dở càng ngày càng nhiều.” Ngũ Mị cười híp mắt đưa tay nhéo nhéo gương mặt của Thẩm Lục Gia. Thật ghen tỵ đấy, chưa bao giờ dưỡng da, nhưng làn da vẫn tốt như thế.

“Anh sợ em chê anh chán. Người khác đều nói vợ chồng phải có chung sở thích mới có thể giữ gìn, kéo dài cuộc hôn nhân.” Thẩm Lục Gia không biết thẹn nói cho Ngũ Mị biết lúc anh ở nước Anh học tập, mấy người bạn đều ăn ý đánh cược anh nhất định sẽ không cưới được vợ, bởi vì theo lời bọn họ nói, ở cùng với anh có cảm giác giống như ở cùng với siêu máy tính biết nhả ra riền, tuy rằng biết nhả ra tiền rất tuyệt, nhưng mà mỗi ngày đều đối mặt với máy tính, ngay cả tiến sĩ máy tính còn muốn ói, chứ đừng nói tới con gái.

“Lục Gia, anh không tin em hay là không tin bản thân mình? Mặc dù thời gian chúng ta quen biết không lâu lắm, nhưng mà gả cho anh, cũng chẳng phải là do đầu óc không sáng suốt nhất thời xúc động, anh là người như thế nào, em là người rõ nhất, người em yêu chính là anh, cho nên anh cứ là chính anh, không cần phải cố gắng chiều theo em, em không có ngây thơ và ích kỷ như vậy đâu. Anh hiểu ý của em chưa?” Ngũ Mị thu lại dáng vẻ lơ là lúc nãy, ngồi nghiêm chỉnh hơn.

Thẩm Lục Gia cười khổ: “Anh hơi sợ, em quá tốt, anh luôn lo sau này em sẽ phát hiện ra con người thật của anh, trừ biết kiếm tiền ra, thì không có gì để nói.”

Ngũ Mị đột nhiên cảm thấy giống như có một bầy ong bay vào trong ngực, phát ra tiếng vù vù, cô hơi chua chát trở tay chỉ vào mình: “Em quá tốt?”

Thẩm Lục Gia nhìn cô, nghiêm túc gật đầu. Nam và nữ trong tình yêu, cho dù có ưu tú đến thế nào đi nữa thì cũng sẽ rơi vào hố sâu tự nghi ngờ bản thân mình, mất đi lòng tin. Ngũ Mị vươn hai tay ra, ôm cổ anh, vùi mặt vào ngực anh, thấp giọng nói: “Thẩm Lục Gia, anh có hiểu không, đối với em mà nói, người quá tốt là anh, người thật sự phải sợ chính là em, em không thể làm một người vợ tốt được, mẹ của anh cũng không thích em, người sợ mới là em.”

Thẩm Lục Gia có chút hối hận khi mình khơi mào đề tài này: “Không, em rất tốt, thật đấy, anh yêu em, bà xã.”

Ngũ Mị vừa muốn đáp lại lời thổ lộ nóng bỏng của anh thì có một vị cảnh sát giao thông trung niên đi tới, tay phải mang găng tay trắng gõ một lực lớn lên cửa kính xe. Thẩm Lục Gia vội vàng hạ cửa sổ xe xuống: “Đồng chí, có chuyện gì thế?”

Cảnh sát giao thông nghiêm mặt chỉ vào biển báo “Cấm đậu xe” cách đó không xa: “Nơi này không cho phép đậu xe.” Vừa dứt lời lại liếc thấy trên áo sơ mi của Thẩm Lục Gia có vết son môi nhàn nhạt, gương mặt càng căng ra: “Ban ngày, hai người nên chú ý một chút.” Nói xong, tiện tay đưa một tờ giấy vào tay Thẩm Lục Gia.

Thẩm Lục Gia không rõ nguyên do, nhưng vẫn tử tế móc ra 200 đồng.

Đợi đến lúc cảnh sát đi, Ngũ Mị mới để ý đến vết son môi mà cô in lên trong lúc dựa vào ngực của Thẩm Lục Gia, tựa vào lưng ghế không khỏi bĩu môi: “Chú cảnh sát đó nghĩ gì thế. Có mấy người đứng đắn biết chơi xe chấn à, vẫn đang ban ngày ban mặt mà.”

Nhưng Thẩm Lục Gia hơi khó xử khởi động xe, thật ra anh vẫn muốn thử xem cùng cô làm trong xe có cảm giác gì…

Ban đêm, Thẩm Lục Gia và Ngũ Mị đúng hẹn đến phòng chiếu phim ở Đỉnh Ngôn. Thịnh Hoàn Tuyên đã đến, cùng đến với anh ấy còn có bốn nam hai nữ.

Thịnh Hoàn Tuyên thấy khuỷu tay Ngũ Mị được một người đàn ông anh tuấn nắm lấy, lại nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương chói mắt trên tay cô thì cười rộ lên: “Chúc mừng.”

Ngũ Mị xoay mặt nhìn Thẩm Lục Gia, sóng mắt khẽ động: “Cảm ơn đạo diễn Thịnh, đây là chồng của tôi, Thẩm Lục Gia.”

Thịnh Hoàn Tuyên lại giới thiệu mấy người bạn của mình cho bọn họ, nhưng khi giới thiệu đến cô gái trẻ tuổi trong đó, lại nghe thấy giọng nói vênh váo hung hăng của cô gái đó: “Không cần giới thiệu nữa, tôi biết cô ấy.” Địch ý trong giọng nói của cô ta vô cùng rõ ràng, dường như người đàn ông đi cùng với cô ta có chút lúng túng, vừa kéo tay của cô ta, vừa thấp giọng kêu: “Trân Ni, Trân Ni, em muốn làm gì?”

Ngũ Mị nhìn kỹ gương mặt của cô gái đối diện, lúc này mới nhận ra: “Thì ra là cô Kiều Trân Ni.”

Kiều Trân Ni vùng khỏi cánh tay của bạn trai: “Tôi thấy thông tin Nguyễn Hàm và cô giải trừ hôn ước ở trên báo, hừ hừ, cô đúng là thật bản lãnh, Nguyễn Hàm vừa mới quăng cô đi, cô lại nhanh chóng quyến rũ một người khác, tôi càng muốn vạch trần bộ mặt thật của cô!” Nói xong liền nóng nảy khó nhịn nhìn sang Thẩm Lục Gia, giống như tố cáo nói: “Anh Thẩm đúng không, tôi tên là Kiều Trân Ni, là người phụ nữ bên cạnh anh đã từng đùa bỡn tổn thương đến anh họ của tôi, anh tôi tên là Kiều Bỉ Đức, năm đó anh ấy cũng tốn không ít tiền trên người Ngũ Mị, kết quả lại bị Ngũ Mị làm gãy một chân, suýt chút nữa trở thành người tàn phế. Nếu như không phải Nguyễn Hàm ngăn lại, Ngũ Mị, cô cho rằng cô có thể ung dung sống tới ngày hôm nay?”

Sắc mặt Ngũ Mị hơi trắng bệch, cô không thể giống như trước kia, không kiêng nể gì đánh trả người khác, cô càng không thể ở trước mặt nhiều người thế này nói ra Kiều Bỉ Đức có mưu đồ gì với cô, bởi vì cô không phải là Ngũ Mị cô độc kia nữa, cô là vợ của Thẩm Lục Gia, cô không thể làm mất thể diện của anh.

Thẩm Lục Gia có thể cảm giác tay trái của người bên cạnh run nhè nhẹ, người anh yêu nhất giống như đang bị người khác dùng kim đâm. Cô gái được anh yêu thương giống như châu ngọc, là vì anh có mặt ở đây, mới bị bó tay chịu trói. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện