*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.‘Nương nương có điểm không biết.’ Trần Khánh ở bên cạnh xen vào một câu, ‘Ông chủ sau lưng Trân Bảo Trai chính là mẫu phi của Lục công chúa --- Thẩm thái phi.’
Thanh Li mơ hiểu được một ít.
Mấy vị nữ quan từng nói với nàng, trong cung Hoàng để chỉ giữ lại ba vị thái phi, một là Khác thái phi --- Mẫu phi của của Thất vương, hai là Trương thái phi --- Mẫu phi của thất công chúa và Thẩm thái phi -- Mẫu phi của Lục công chúa.
Thẩm thái phi xuất thân thương gia, dung mạo xinh đẹp cho nên mới vượt qua rất nhiều nử tử nhà quyền quý tiến vào hậu cung nhận ân sủng, sinh hạ Lục công chúa.
Tuy rằng được sủng ái nhưng xuất thân luôn là điểm yếu của bà, lúc tiên đế còn tại vị, bà chỉ xếp vị trí thấp nhất trong chín Tần, đợi đến khi Hoàng đế lên ngôi, mặc dù hắn không có cảm tình gì nhưng cũng vì mặt mũi, cộng thêm gia tăng ân huệ mà phong bà là Thái phi.
Lúc tiên đế còn sống, mặc dù do xuất thân mà Thẩm thái phi không có địa vị, song vì nghĩ cho tương lai của mình, mẫu tộc của bà rất có triển vọng ở triều trước, mà bà cũng không dám góp một tay tranh giành quyền lực nên bèn tìm một lối tắt cho con đường thương đạo của nhà mình.
--- Dù gì cũng là nữ nhi thương hộ, bà xử lý những chuyện này rất thuận tay.
Hơn nữa, tốt xấu gì thân phận cung phi của bà vẫn bày ra đó, nhờ phụ thân và ca ca trông nom giúp cũng không sợ người ta đàn áp.
Kể từ đó, Trân Bảo Trai bắt đầu ra đời.
Đến khi Hoàng đế kế vị, Thẩm thái phi không đứng về phía ai nên an toàn, cộng thêm bà còn có một vị lục công chúa, tức nhiên người khác phải ngửa cao đầu nhìn, từ lúc đó, Trân Bảo Trai không ngừng phát triển.
Thanh Li hiểu được một chút, nàng hỏi tiếp: ‘Vậy còn Triều Vân Các thì sao, tổng quản có biết lai lịch không?’
---- Bỗng nhiên xuất hiện, còn thuê được một cửa tiệm mặt tiền sầm uất nhất ở Kim Lăng, đối đầu với Trân Bảo Trai nổi tiếng nhất Kim Lăng nữa, xét về năng lực, chắc chắn không phải
người vô danh.
‘Nương nương thứ lỗi.’ Lần này Trần Khánh đành khiến nàng thất vọng, ông lắc đầu: ‘Nô tài ít khi chú ý mấy thứ này, chuyện Trân Bảo Trai do có liên quan đến Thẩm thái phi nên nô tài mới nghe ngóng một chút, về phần Triều Vân Các, nô tài hoàn toàn không biết gì cả ạ.’
‘không có gì khó hết.’ Hoàng đế lơ đãng nói, hắn quay sang dặn dò Trần Khánh, ‘Ngày mai ngươi đến Kinh Triệu Duẫn truyền chỉ của Trẫm, nói bọn họ hủy nơi đó đi.’ nói xong, hắn khoát tay ý bảo Trần Khánh lui ra.
Thanh Li không chú ý đến chuyện Trần Khánh lui xuống, nàng bị Hoàng đế làm giật mình, ‘Hủy đi?’
‘Ừm...’ Hoàng đế trả lời, tiếp theo hắn thấy lạ, ‘Sao nàng giật mình thế?’
‘Họ đâu có vi phạm luật lệ.’ Thanh Li do dự một chút, ‘Có phải không hay lắm không?’
‘Trẫm là thiên tử.’ Hoàng đế thản nhiên nói: ‘Lời Trẫm là thiên mệnh, vạn dân phải tuân phục, trong thiên hạ này có gì mà trẫm không làm được?’
Có quyền thế thật tốt.
Hai mắt Thanh Li tỏa sáng nhìn Hoàng đế --- Giờ khắc này, nàng muốn gả cho hắn ngay lập tức!
Đừng nói với nàng là nàng không biết suy nghĩ, không sai, nàng chính là nữ nhân nông cạn như vậy đấy!
‘Ngược lại là nàng.’ Hoàng đế không để ý đến ánh mắt lóe sáng của Thanh Li, hắn cười cười: ‘Tại sao không tin trẫm?’
Thanh Li không ngờ hắn nhắc lại chuyện này nên nàng ngây ngẩn cả người.