*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa nói xong, nàng tự mình không kiềm chế được mà nở nụ cười.
Mới nửa ngày không nhìn thấy hắn mà đã nhớ nhung, rất xấu hổ đó.
Chẳng qua là, nàng còn chưa cười xong thì cơ mặt đã cứng lại rồi.
Sao nàng lại có cảm giác... Có người cười theo mình nhỉ?
Thanh Li vội vàng rụt người xuống nước, để nước che khuất đôi bờ vai, tuy rằng nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy, nhưng vẫn cho nàng chút cảm giác an toàn.
Hơi cất cao giọng, nàng nói: ‘---- Chàng là đồ xấu xa, nhìn trộm cũng thôi đi, còn nghe lén ta nói chuyện!’