Sáng sớm hôm sau khi Triệu Đường Diên tỉnh giấc thì thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi nhỡ từ Chu Trầm vào lúc 1 giờ 34 phút sáng.
Vì sống tập thể nên buổi đêm cô tắt tiếng điện thoại, thành ra lại không nghe thấy cả.
Đây cũng là lần đầu tiên trải qua chuyện này.
Ngày xưa cô để điện thoại gọi lúc nào cũng được, đã là tình nhân thì phải cần cù chăm chỉ có trách nhiệm.
Lúc này cô chuẩn bị đồ đi học chứ không gọi lại ngay cho Chu Trầm.
Học hết bốn tiết buổi sáng thì về nhà ăn trưa, bấy giờ mới chậm rì gọi cho anh.
Điện thoại đổ chuông hai giây thì được nhấc máy.
"Alo?" Cô nói: "Đêm qua giờ đó em ngủ rồi."
Cả sáng hôm nay Chu thị bị rơi vào trạng thái căng thẳng, tâm trạng sếp lớn tụt dốc nên làm liên lụy đến cấp dưới, ai cũng lo ngay ngáy, sợ mình làm sếp giận thì lại bị quở trách.
Cơ mà bọn họ cũng chẳng hiểu sao, hôm nay mua lại Viễn Phàm thành công mà sao sếp lại khó ở thế, chả cười gì hết vậy.
Có mỗi trợ lý hiểu rõ nguyên do vì sao.
Anh đứng bên cạnh Chu Trầm, thấy điện thoại sếp đổ chuông cái là sát khí tan ngay lập tức.
Trợ lý lẳng lặng ra ngoài, còn đóng cửa lại, dành lại không gian cho sếp và cô Triệu nói chuyện với nhau.
"Sáng nay em không có tiết học à?" Tâm tình Chu Trầm tích tụ một đêm cuối cùng cũng được giải tán, nhưng hơi giận dỗi, hỏi cô với cái giọng lạnh tanh.
Cô nói: "Có.
Sáng còn vội đi học nên chưa gọi lại cho anh được."
Anh: "..."
Cô thẳng tính như thế khiến anh càng buồn bực hơn.
"Tối qua anh gọi có việc gì thế?" Cô thờ ơ hỏi.
"Không có chuyện gì." Mặt anh lạnh tanh, anh muốn để cô biết anh đang tức nhưng lại không muốn tự mình nói ra.
Anh không nói thì đầu bên kia cũng chẳng hay biết gì.
Triệu Đường Diên thông minh đó giờ mà lúc này lại ngốc nghếch lạ thường.
Giờ thì đến lượt cô yên lặng.
Cô càng ngày càng bài xích việc ở bên anh, cũng chẳng gắng lấy lòng anh nữa.
"Em ngủ trưa đây, chiều còn có tiết nữa."
"...!Ờ."
Dường như anh đã nghiến răng nghiến lợi để nói ra câu đó, may mà cô còn nói thêm một câu: "Anh cũng chú ý nghỉ ngơi đi."
"...!Hừ." Chu Trầm khẽ hừ một tiếng, không nhận ra hành động của mình lúc này nó trẻ con đến nhường nào.
Đặng, anh hỏi thêm: Tối em về sớm chút nhé?"
"Được, em sẽ cố." Cô thuận mồm đáp, "Em cúp máy đây."
"..."
Trợ lý nghe trong phòng không còn tiếng gì nữa thì mới cầm tài liệu vào nhưng lại chẳng được nhìn thấy gương mặt sáng sủa của sếp như mong ước nên tự dưng lòng anh thấp thỏm hẳn đi.
Chả lẽ cô Triệu không dỗ được sếp à?
**
Chu Trầm tưởng Triệu Đường Diên đồng ý với mình như vậy thì sẽ về sớm, khéo sao hôm nay Chu thị cũng không có việc gì, anh thậm chí còn dời tiệc rượu để về Lan Đình cho sớm.
Đêm qua được trải nghiệm cảm giác đơn côi khiến anh thấy thương cho cô, mường tượng đến cảnh cô ngồi đợi anh trong căn nhà lạnh lẽo suốt mấy năm nay thì cũng hơi tha thứ cho cô, tha thứ cho việc cô bỏ bê nhiệm vụ, không thèm ngoan ngoãn ở nhà dạo gần đây.
Thậm chí anh còn mở một chai rượu vang, đúng bảy giờ, nhà bếp của Quan Di mang lên món bò bít tết đặc biệt như sếp đã đặt, còn chúc sếp có một đêm lãng mạn.
Chín giờ tối, bít tết đã nguội chẳng còn hương thơm như lúc đầu, đến cả bánh kem mà Triệu Đường Diên yêu thích cũng đã chảy ra, thế mà cô vẫn còn chưa về.
Kiên nhẫn trong anh đã cạn kiệt.
Buổi tối lãng mạn? Đợi đến khi cô về, anh chắc chắn sẽ thịt cô đến khi chân mềm nhũn, để xem lần sau cô còn dám bơ anh nữa hay không.
Giờ anh không cho cô nữa mà về phòng làm việc xử lí tài liệu mới được trợ lý đưa tới, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Mãi đến khi nghe tiếng mở cửa bên ngoài.
Anh ngừng lại, lật sang trang khác.
Triệu Đường Diên nhạy bén nhận ra bầu không khí hôm nay khắc hẳn bình thường, cô nghĩ chắc vì đây là lần đầu tiên Chu Trầm về Lan Đình trước để chờ cô.
Cô nhìn bàn ăn đầy ắp thức ăn mà sững sờ.
Cô ăn cơm xong mới về, chả lẽ anh còn chưa ăn?
Cô bình tĩnh cất bước vào bên trong.
"Cốc cốc." Cửa