Mai là chủ nhật nên Chu Trầm không phải đi làm.
Khi Triệu Đường Diên thức giấc thì anh đã chạy bộ về, bây giờ đang tập thể dục ở phòng gym riêng cho mình.
Cô tự giác đi đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị bữa sáng.
Bình thường, cứ khi nào mà phải vận động mạnh như đêm qua thì chắc chắn cô sẽ nằm ì trên giường đến tận trưa mới dậy rồi đặt đồ ăn bên ngoài về.
Cơ mà anh vẫn đang ở đây, cô thì nhịn đói được chứ anh thì không.
Song nói đi cũng phải nói lại, nếu anh không đến thì cô sẽ chẳng cần hoạt động mạnh như vậy.
Cô biết anh quen ăn sáng kiểu truyền thống, cá rốt thái sợi trộn với bột để chiên thành bánh kếp rồi đặt sang một cho bớt nóng.
Tiếp đến, cô còn nấu hai bát mì sốt dầu hành, ăn kèm với súp đậu xanh trong tủ lạnh cô đã nấu từ tối qua.
Gần đến ngày thi cao học, áp lực chồng chất đi cùng với cảm giác thèm ăn cũng tăng lên vùn vụt.
May sao sống với Chu Trầm lâu rồi nhưng cô cũng không thấy anh kén ăn mà anh ăn gì cũng được.
Trên phương diện ăn uống, anh khác hẳn cái người nắm giữ trong tay quyết định tối cao của cả một công ty.
Đúng lúc cô sắp đồ ra bàn thì anh cũng tắm xong.
Anh nhíu mày khi thấy bữa sáng cô bày nhiều hơn mọi ngày, thảo nào đêm qua anh cũng thấy sướng hơn hẳn bình thường.
"Lát nữa dọn đồ đi, anh dẫn em lên núi chơi vài hôm." Anh nói.
Cô ngạc nhiên: "Anh không phải đi làm à?"
"Vừa mới đi công tác về thì không được nghỉ sao?" Anh hỏi vặc lại.
Cô mím môi, có đôi chút ngập ngừng.
"Sắp thi rồi, em muốn ở nhà học..." Thật ra dạo này cô mất ngủ vì sợ mình thi trượt nên giờ mà đi chơi thì sẽ có cảm giác tội lỗi.
"Bao giờ thi?"
"Cuối tháng 12."
Anh mỉm cười: "Còn bốn tháng nữa, cũng không cắm đầu vào học mãi được, phải ra ngoài cho khuây khỏa."
Cô nghĩ thấy cũng phải, sáu ngày cô không ra khỏi nhà rồi, ngày thường cô sẽ đặt đồ bên ngoài về ăn hoặc nhiều lúc có giúp việc đến dọn nhà thì sẽ nấu cơm cho cô.
"Em phải chuẩn bị những gì?"
"Tùy em thôi, mình đi leo núi với mấy ông bạn nữa."
Lời anh nói đã khiến bàn tay cầm thìa của cô phải đơ lại.
Mối quan hệ của hai người chưa bao giờ được công khai với người ngoài, dù sao cũng chẳng thể lấy tình cảm nam nữ bình thường ra để giải thích cho mối quan hệ này.
Một người cần khoái lạc, một kẻ khát tiền bạc, nghe vậy thì thâm tâm ai cũng hiểu rõ cả rồi.
"Sao? Sợ ra ngoài với anh à?" Anh hỏi.
Cô nghĩ trong giây chốc rồi lắc đầu, mỉm cười với anh: "Đâu có đâu, em đang nghĩ mình không thể để anh mất mặt được."
Dẫu gì cũng là quyết định của anh, cô chỉ cần diễn vai gái ngoan cho tròn là được.
Sau khi rửa bát xong, cô về phòng, mãi mới lục ra được cái vali lâu rồi không đụng đến của mình.
Chu Trầm ngồi trong phòng sách giở quyển giải nghĩa từ trong sách cổ của cô ra đọc.
Cô vào hỏi anh: "Em sắp mấy bộ quần áo thể thao cho anh nhé?"
Anh gật đầu, cô nhận được sự đồng ý rồi quay về dọn đồ cho mình.
Gần trưa mới lên đường, cô trang điểm nhẹ, mặc quần áo giản dị.
Hiếm khi nào anh lại phối đồ giống cô nên nhìn thì có vẻ khoảng cách tuổi của cả hai cũng không chênh nhau quá nhiều.
Có tài xế đợi sẵn dưới căn hộ, chú cầm vali của Chu Trầm nên anh nắm tay cô được dễ dàng rồi cùng ngồi ra sau xe.
Hành trình đi cũng mất kha khá thời gian.
Thực ra ngoài việc lên giường thì cô và anh chẳng có gì để nói.
Khi ở bên nhau, thường thì anh sẽ là người nói còn cô sẽ lắng nghe.
Hình như công ty còn một số việc chưa xử lý xong nên vừa lên xe, anh đã gọi ngay cho thư kí còn cô thì mở app từ vựng ra đọc.
Cô đeo tai nghe nên không nhận ra anh đã tắt máy, quay mặt sang nhìn mình.
Mái tóc cô buộc cao thành đuôi ngựa đung đưa sau gáy khoe ra chiếc cổ mảnh mai trắng nõn khiến anh ngứa ngáy.
Anh xích đến gần, đôi môi kề sát tai cô rồi dịu dàng hôn chụt một cái.
Cơ thể cô run rẩy như thể đang có dòng điện chạy qua mình.
Tay phải anh ôm cô còn tay trái thì tháo tai nghe cô xuống: "Đi chơi thì phải xõa."
Cô ngoan ngoãn cất điện thoại đi.
Anh hài lòng ôm chặt lấy cô, tựa cằm lên vai trái cô rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.
*
Bọn họ là người đến muộn nhất, ở đây đã có ba người đàn ông trong đó hai anh còn dẫn theo bạn gái, cô nào cô nấy cũng xinh đẹp tuyệt trần, ăn mặc thì quyến rũ ngút trời.
Trông vậy thì thành