Mặc dù Phó Tránh không chứng kiến trận đao quang kiếm ảnh của hai huynh muội Sầm Duệ, nhưng nhìn không khí cũng đoán được tám chín phần, chút không vui và trách cứ lúc trước phai nhạt hơn. Rượu này không thể uống nữa, hắn phân phó cung nhân: "Sáng nay bệ hạ ăn ít, mang chén canh giải rượu đến đây."
Lại dứt khoát đoạt chén trong tay Sầm Duệ, hạ giọng khuyên nhủ: "Bệ hạ đừng uống nữa."
Sầm Duệ có ba phần men say nhưng lại rất nghe lời, không ầm ĩ không nháo loạn, ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lưng như tượng gỗ.
Kim Lăng vương Sầm Ung ở dưới nhìn một màn này, bỗng dưng thấy thú vị. Bên ngoài lưu truyền trăm kiểu, nói là đương kim Thánh Thượng có khoảng cách với Phụ chính, bất mãn khi Phụ chính một tay che trời. Lần này tận mắt thấy, Phó Phụ chính này và lục đệ của hắn ở chung rất hòa hợp, lời đồn rốt cuộc vẫn là lời đồn.
Chủ yến đã say, yến tiệc kết thúc cũng không còn xa. Sầm Ung đang muốn để cho muội muội đi lên kính hai chén rượu nữa là có thể dẹp đường hồi phủ, tắm rửa đi ngủ. Thế nào mà quay đầu lại thấy Sầm Huyên si ngốc nhìn phía trước, ngây ngẩn cả người.
Sầm Huyên và Sầm Duệ sinh cùng năm, kém tháng không nhiều, là kim chi ngọc diệp từ bé. Mắt thấy vị công chúa điện hạ này năm nay sẽ cập kê, thế gia quý tộc khắp nơi đã lục tục tới Kim Lăng vương phủ làm thân, nhưng vị cô nương này mắt cao tâm cao, nhìn ai cũng thành phàm phu tục tử. Sầm Ung vừa làm cha vừa làm nương cả ngày lo lắng hãi hùng, không biết muội muội có thích kiểu siêu phàm thoát tục như hòa thượng hay đạo sĩ không.
Nhưng vạn lần, Sầm Ung cũng không không ngờ nàng xem trọng Phó Tránh! Vị trí kia của Phó Tránh, nhìn thì phong cảnh vô hạn, nhưng lại như đi trên mũi đao, người muốn giết hắn tuyệt đối không ít hơn người muốn nịnh bợ hắn. Sầm Ung chỉ mong muội muội gả cho một vương tôn công tử bình an cả đời, chứ không mong nàng đi vào cái đầm lầy kia.
Sầm Huyên không biết trong bụng Kim Lăng vương khổ tâm loạn cào cào, đôi mắt lả lướt tràn đầy tình ý nhìn nam tử đang nhíu mi khi nói nhỏ với Sầm Duệ...
Ánh mắt nóng bỏng trần trụi như vậy không thể vờ như không biết được, Sầm Duệ nghiêm nghị ngồi ngay ngắn híp mắt, lặng lẽ nghiêng người sang phía Phó Tránh, nhỏ giọng như ăn trộm nói: "Muội muội của trẫm coi trọng ái khanh."
Lời nói hưu nói vượn như vậy mà cũng xuất khẩu được, Phó Tránh liếc Sầm Duệ say ngất ngây, lúc này tuyên bố tiệc đón gió đã xong.
Sầm Ung lập tức đứng dậy, lại là một phen tạ ơn, rồi vội vã kéo Sầm Huyên công chúa đang lưu luyến ra ngoài, sợ Phó Tránh nhìn nàng nhiều hơn hai lần.
Xe ngựa của Kim Lăng vương phủ đi ra từ cửa Chu Tước, Sầm Ung thở phào nhẹ nhõm một hơi, hoàng cung bây giờ vẫn giống hệt năm đó, khiến người ta không thở nổi. Hắn bắt đầu có điểm đồng tình với lục đệ chỉ gặp mấy lần kia, còn nhỏ thế mà đã bị nhốt cả đời ở nơi không thấy ánh mặt trời.
"Ca ca, ca ca!" Hai gò má của Sầm Huyên ửng hồng: "Ca cảm thấy Phó Tránh làm người thế nào?"
Ta thấy không được tốt lắm đâu! Gương mặt nho sinh trắng nõn của Sầm Ung đen xì, sắp há miệng nói xấu Phó Tránh, chặt đứt ý niệm trong đầu của nàng thì chợt hí một tiếng, xe ngựa dừng lại đột ngột.
Sau một trận huyên náo, gã sai vặt đánh xe bên ngoài bẩm báo: "Vương gia, là xe ngựa của Nhị công tử Từ gia không cẩn thận va chạm, Từ Nhị công tử muốn tới bồi tội."
Hai chữ Từ gia vừa vào tai, Kim Lăng vương đã đỏ hốc mắt, hắn thật sự thật sự chỉ muốn làm một Vương gia nhàn rỗi, ăn rồi chờ chết a!
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Trong cung, Lai Hỉ cố hết sức giúp đỡ Sầm Duệ say bất tỉnh nhân sự xuống ngự liễn, kéo lê cả một đoạn đường, cuối cùng cũng về tới Dưỡng Tâm Điện. Bước vào Dưỡng Tâm Điện, hai mắt khép chặt của Sầm Duệ lập tức mở thao láo, cước bộ vững vàng như bay, xoay thắt lưng ngồi xuống ghế: "Cuối cùng cũng đi rồi, mang trà lên!"
Lai Hỉ nhìn Sầm Duệ thần thanh mắt sáng, trợn mắt há hốc mồm: "Bệ, bệ hạ ngài không say sao?"
Sầm Duệ bóc hạch đào vui quên trời đất: "Buồn cười! Tửu lượng của chủ tử nhà ngươi vô địch thiên hạ, hai chén đã say thì lúc trước ở Trường Nhạc phường không phải bị con trâu Ngụy Trường Yên kia cười chết sao?"
Lai Hỉ ngốc run người, ánh mắt chớp rồi lại chớp, Sầm Duệ vẫn như cũ tự nói: "Ngươi không biết nha đầu Sầm Huyên kia đáng ghét thế nào đâu. Sớm đuổi đi, sớm bớt việc."
"Thật không, bệ hạ?"
"Còn không phải sao?!" Sầm Duệ lòng đầy căm phẫn: "Ngươi không thấy ánh mắt hôm nay nha đầu kia nhìn Phó Tránh sao, hận không thể ăn tươi nuốt sống! Kỳ thật nhá..." Chẹp miệng: "Trẫm cũng không phải người không nói đạo lý, nếu Phó Tránh là thần tử bình thường thì được đấy..."
Chẳng lẽ ngài định gả công chúa cho Phó đại nhân sao? Lai Hỉ đã chớp mắt tới mức sắp rút gân rồi, nhưng Sầm Duệ không phát hiện ra, cho quả hạch đào vào miệng rồi lại nói tiếp: "Ta sẽ gả Sầm Huyên cho hắn. Nhưng đằng này lại khác, nha đầu kia là chúa vòi vĩnh, lúc trước lão già thưởng ta cái gì, nàng cũng muốn được thưởng cái đó. Bây giờ á, ta chính là muốn thiến Phó Tránh, không bao giờ cho nàng ta như nguyện đấy, thì làm gì được ta nào. Ai, trà đâu?"
Sầm Duệ bất mãn ngẩng đầu, thấy Phó Tránh bưng canh giải rượu nóng hôi hổi đứng yên cách vài bước, màu mắt tăm tối...
"..." Sầm Duệ bi thương muốn chết, run giọng: "Ái khanh, có thể giả vờ như trẫm chưa từng nói cái gì không?"
Cái này, tất nhiên là không thể.
Dẫn theo Sầm Duệ vào Ngự Thư phòng, Phó Tránh không lập tức giáo huấn nàng, mà lật một quyển sách, ngồi xuống ghế đọc, để mặc nàng.
Có tật giật mình, Sầm Duệ lui sang một bên, không dám vọng động, không dám nói loạn, cứ đứng như vậy nhìn Phó Tránh. Dù sao lời ban nãy nàng nói chắc chắn không dễ nghe, Phó Tránh tức giận là đúng.
Một nén nhang trôi qua, hai nén nhang trôi qua, đứng không biết bao lâu, chân vừa mỏi vừa nhức, nhưng Phó Tránh vẫn không có ý quan tâm tới nàng. Tính nàng nóng nảy, Phó Tránh phạt nàng, mắng nàng, đánh nàng đều được, nhưng không chịu nổi bị thờ ơ.
Lại nhịn thêm một nén nhang, Sầm Duệ không chịu nổi tới nhận sai xin khoan dung: "Trẫm vừa mới nói lỡ lời, Phó khanh đừng để trong lòng nhé."
Chân chó? Phó Tránh nhớ tới bộ dáng say rượu của nàng trên yến tiệc, hành động thật sự không tệ! Lật một trang sách, thản nhiên nói: "Bệ hạ là thiên tử, làm sao sai được với vi thần? Lại nói..." Hắn nói nhẹ như lông: "Vi thần không bắt bệ hạ đứng."
"..." Sầm Duệ vừa hận lại hối, kéo mạnh ghế dựa qua, ngồi phịch xuống.
Tiếng kéo lê chói tai, Phó Tránh nhíu mi, Sầm Duệ lập tức ngồi nghiêm quy