Sầm Duệ xoa cổ, giả cười nói: "Khi tiên đế còn sống, Thái tần quan tâm ta rất nhiều, thân là tiểu bối, giải sầu với bà là chuyện nên làm."
Ban ngày kể chuyện ma là kỹ năng cơ bản của người trong hoàng thất! Trên dưới hoàng cung không ai không biết, Đoan thái tần hận Sầm Duệ nghiến răng, không có xú tiểu tử đột nhiên nhảy ra này thì thiên hạ đã sớm là của Yến Vương con trai bà ta.
Yến Vương cảm động tạ ơn, hai người cười cười nói nói, là không khí huynh hữu đệ cung tiêu chuẩn.
Năm nay Bình Điểm tiến cống hạt sương trà, Yến Vương thu cái chén nhỏ về, đứng dậy trịnh trọng cúi đầu với Sầm Duệ: "Thần có một yêu cầu quá đáng, không biết bệ hạ có đáp ứng hay không?"
Sầm Duệ bật cười: "Huynh trưởng khách khí làm gì? Có gì thì cứ việc nói." Trong lòng ha ha cười lạnh, đã là yêu cầu quá đáng, ngươi còn nói cái rắm gì?
"Bệ hạ ở trong cung, so với thần biết rõ là sau khi tiên đế băng hà, mẫu phi thương tâm không nguôi, mấy lần muốn tự vẫn." Yến Vương đau lòng kể: "Nay bà đã già, tuổi tác cao, tâm nguyện lớn nhất là được con cái hầu hạ dưới gối, ngậm kẹo đùa cháu. Thần muốn thỉnh xin bệ hạ chuẩn cho thần đón bà về Yến Châu để phụng dưỡng."
May mà Phó Tránh đã làm tốt công khoá cho Sầm Duệ, Yến Vương án binh bất động phần lớn là kiêng kị Đoan thái tần đang ở trong cung. Vạn nhất có chuyện gì, Đoan thái tần chính là quân cờ quan trọng trong tay Sầm Duệ. Tuy nói làm đại sự phải tâm ngoan thủ lạt, nhưng Yến vương mang tên "Hiền vương", nếu dùng mạng của Đoan thái tần để đổi đế vị, chẳng phải sẽ khiến người ủng hộ hắn và dân chúng thiên hạ thất vọng, mất hết dân tâm sao?
Cho nên, Sầm Duệ không thể chuẩn ân chỉ này, tạm thời hàm hồ cho qua chuyện.
Sầm Duệ vừa đi, Đoan thái tần nằm nghiêng trên xích đu mở mắt, nhìn Yến Vương tự rót tự uống: "Thế nào? Thằng nhóc kia đáp ứng chưa?"
Yến Vương cười mà không nói, lại rót thêm chén trà: "Con thấy mẫu thân và bệ hạ đánh mạt chược thật vui vẻ, còn tưởng rằng hai người đã không còn chướng ngại nữa cơ."
"Nực cười!" Thái tần nói thối một tiếng: "Tiểu tử này là kẻ đoạt ngôi vị hoàng đế của ngươi. Hắn tình nguyện đưa bạc đến, sao ta không vui lòng mà nhận?"
Ý cười trên khoé mắt Yến Vương không đổi, chỉ có giọng nói hơi trầm: "Mẫu thân, những lời này đừng tùy tiện nói trong cung."
Thái tần thở dài một tiếng, thu khăn tay: "Những ngày như thế này, mau chấm dứt đi."
Yến Vương cười một cái, nhẹ giọng nói: "Nhanh thôi."
Ngày sau ngẫu nhiên gặp lại, Yến Vương không nhắc lại việc này nữa, Sầm Duệ mừng thầm, cứ tưởng trôi qua như thế.
Ai ngờ, một ngày vào triều.
Từ Tế tửu của Quốc Tử Giám đến học sĩ viện Hàn Lâm bỗng nhiên nhất tề thỉnh chỉ cho lòng hiếu thảo của Yến vương.
Bị dư luận vây công, Sầm Duệ giận, nắm chặt tờ sớ, đánh giá người cầm đầu: "Vị ái khanh này sao nhìn lạ mắt thế."
"Hạ quan là Tế tửu tân nhậm của Quốc Tử Giám, ban đầu là Giáo thư ở Trứ tác cục." Nam tử chừng ba mươi tuổi có nề nếp nói.
Sầm Duệ sợ run, nhìn về phía lục bộ, hỏi: "Tế tửu lúc trước đâu?"
Lại bộ Thượng Thư hôm nay xin nghỉ, Lại bộ Thị Lang bị ép không trâu bắt chó đi cày thấy chết không sờn đứng lên bẩm báo: "Hồi bệ hạ, Tế tửu lúc trước thất trách nên bị Phụ chính đại nhân cắt chức, biếm tới Giang Âm."
"À..." Sầm Duệ vỗ vỗ tờ sớ, chỉ vào Tế tửu tân nhậm nói: "Đi đâu tùy ý, cũng cắt chức hắn cho trẫm."
"..." Quần thần đồng loạt há hốc miệng, vô duyên vô cớ câu đầu tiên đã cắt chức một quan kinh tứ phẩm, cái này không phải đang hồ nháo sao?
Thị Lang lệ nóng quanh tròng: "Thứ cho thần cả gan, xin hỏi nguyên do bệ hạ cắt chức Cao đại nhân?"
Sầm Duệ lời ít mà ý nhiều giải thích hai chữ: "Vượt chức."
Hôn quân a hôn quân!
Ngự Sử Trung thừa đầy mặt phẫn nộ, sắp sửa gián ngôn. Nửa bước chưa ra đã bị Ngự sử đại phu giơ cao tay nửa thước ngăn cản. Lão ngự sử không để phát hiện lắc đầu một cái, hạ giọng nói: "Nghĩ tới tiểu nhi và thê thiếp ngươi đi".
Bãi triều, Trung thừa tìm lão ngự sử cầu xin, giải thích: "Đại nhân! Ngự sử đài mang chức mệnh can gián thánh ngôn, thánh thất đức, ta không nên liều chết can gián sao?!"
Ngự sử đại phu vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi a, vẫn còn trẻ lắm. Hôm nay trên triều nhìn như bệ hạ làm bậy, kì thực là mượn việc cắt chức Tế tửu để cảnh cáo Yến vương. Ngự sử đài đảm nhiệm chức giám sát để duy trì công bằng, nhưng hiện giờ hoàng quyền giữa bệ hạ và Yến vương như nước sông chảy bên đục bên trong. Ngươi và ta làm tốt bổn phận là được." Lão ngự sử quay đầu nhìn hoàng cung nguy nga: "Bệ hạ hắn ấy, dù sao cũng là đồ đệ do Phó Phụ chính dạy dỗ."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Bị Yến vương kích thích, Sầm Duệ về Ngự Thư phòng sinh hờn dỗi một trận, cầm bút vẽ lung tung một hồi mới bình tĩnh chút, bắt đầu nghĩ xem làm như thế nào để đối phó với chiêu này của Yến vương. Lần này hắn dám kích động triều thần gây áp lực với nàng, ngày mai nói không chừng ngay cả mấy hàng bán thịt lợn trong kinh thành cũng mắng nàng làm quân bất nghĩa, làm tử bất hiếu, ngăn cản mẫu tử Yến vương gặp nhau.
Bút trên giấy chạy không mục đích, Sầm Duệ chợt tỉnh ngộ, rõ ràng nàng có một quân sư ngự dụng tài trí vô song, cần gì phải đau đầu chứ. Hôm