Khi Ngụy quốc công và Phó Tránh còn đang ôn "chút chuyện cũ", thì cách năm con phố, Huyên vương phủ lúc này nổ tung trời, ầm ĩ người ngã ngựa đổ.
Nhóm thái y cứ bay tới bay lui, đi ra đi vào, mãi mới miễn cưỡng kéo được Lục vương gia về từ quỷ môn quan.
Vào thời khắc ấy, Viện phán đại nhân của Thái y viện như thấy cảnh tưởng mình đã bị chém nửa đầu, cuối cùng lại vững chắc nằm yên trên cổ. Viện phán vuốt vuốt chòm râu hoa râm, vui mừng nhìn người đang thi châm, nói: "Người trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng, vô lượng a! Lão phu sẽ về tấu bẩm với Thánh Thượng thưởng cho ngươi."
Thiếu niên mới vào Thái y viện chưa bao lâu khiêm tốn chối từ, chủ động xin đi giết giặc nói: "Mặc dù tính mạng của vương gia đã giữ được, nhưng giờ còn chưa tỉnh, tiểu nhân sẽ ở lại đây tiếp tục chiếu cố."
Viện phán đang muốn vứt củ khoai bỏng tay này đi còn ước mà không được, luôn mồm được được.
Không bao lâu sau, vương phủ kín người thoáng chốc đi sạch sẽ, tẩm điện xa hoa phát ánh sáng ngọc cũng chỉ để lại thái y trẻ tuổi với Lục vương gia đang mê man trong giường. Không nhanh không chậm cuộn miếng vải cắm kim châm lại, thái y nhìn lướt qua cái cửa trống trơn, sau khi lần lượt xếp lại từng thứ đồ trong hòm thuốc, mới chầm chập thong thả bước đến trước tháp, cách mành, khom người gọi: "Điện hạ?"
Không ai trả lời, hắn tiếp tục kiên nhẫn gọi: "Mọi người đi rồi, điện hạ."
Xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ, Trương Dịch vén tay áo một lần nữa: "Nếu điện hạ chưa tỉnh, tiểu nhân đành phải thêm một châm nữa rồi."
"Ngươi đi chết đi!" Người mới vừa rồi còn nằm thẳng đơ nhảy dựng lên như cá chép lên bờ, nhảy được nửa đường thì "Ai u" một tiếng rơi về chỗ cũ: "Đồ lang băm nhà ngươi, biết rõ tiểu vương tỉnh rồi mà còn đâm tiểu vương ta ba mươi hai châm!"
Trương Dịch lắc lắc đầu: "Nếu không phải điện hạ dối chỉ trọng thương, mưu toan lợi dụng lòng thương con của Thánh Thượng để nghiêm trị Ngụy tiểu hầu, thì cũng đâu phải chịu khổ. Có điều..." Hắn run mi: "Đụng phải góc bàn cũng ngất cả đêm, thể chất của điện hạ so với khi ở quận Thanh Thủy yếu hơn nhiều quá."
Trương Dịch còn nhớ mấy năm trước, thân thủ trèo tường của thằng nhãi trên giường này thật lưu loát a.
Thì ra, Thái y tân nhậm này đúng là có quen biết với Lục vương gia khi còn ở dân gian.
Sầm Duệ xoa thắt lưng nhỏ giọng nói thầm: "Thể chất tốt thì sao, kiểu gì vẫn bị con trâu Ngụy Trường Yên quăng ngã thôi." Hừ một tiếng: "Con rùa họ Ngụy này cứ ngáng chân ta bao nhiêu lần, giờ chắc gia gia hắn khóc mù con mắt rồi, kiểu gì vương bát đản này cũng bị cấm túc mấy ngày cho xem."
Mồm miệng của Sầm Duệ du côn thế này, Trương Dịch sớm thấy nhưng không thể trách, phủi phủi áo Thái y, chắp tay vái lậy Sầm Duệ: "Tiểu nhân còn chưa tạ ân Vương gia dẫn đường."
Sầm Duệ bị hành động khách sáo này của hắn hù ngẩn người, chớp chớp mắt nói: "Ngươi không cần cảm tạ ta, ngươi có thể vào Thái y viện hơn phân nửa là dựa vào khả năng của mình. Huống hồ..." Ngẩng mặt lên từ đống chăn gấm, than thở nói: "Trong Thái y viện không có người nhà, cái mạng quèn này của ta sớm muộn cũng chết yểu. Nói lại nghĩ tới, về sau ta còn phải tạ ơn ngươi nhiều."
Trương Dịch tự biết lời này có ý gì, hắn cười nhẹ, nữ phẫn nam trang, giả mạo hoàng tử, đây không phải là tội khi quân đòi mạng sao?
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Để biểu lộ là mình bị thương rất nặng, Sầm Duệ buồn chán ở trong vương phủ tĩnh dưỡng một thời gian.
Lão hoàng đế thấy tiểu Lục ngày thường ồn ào như thỏ điên đột nhiên yên tĩnh như xử nữ, lập tức yêu cầu Thái y viện trình bệnh bộ mỗi ngày lên, lần nào đọc xong cũng lão lệ vùng quanh, thưởng xuống vô số dược liệu quý hiếm không nói, còn lệnh Cao Phúc Toàn tới Huyên vương phủ ban thánh chỉ, đại ý là "Con của ta a, khổ cho ngươi rồi. Như vậy đi, ban thưởng cho ngươi bội kiếm ngự tiền, về sau ai dám bắt nạt ngươi ngươi chém thẳng tay cho cha. Ghi chú: Trừ lão tử nhà ngươi ra."
Bội kiếm ngự tiền? Sầm Duệ được ân chuẩn không cần quỳ xuống đất tiếp chỉ ốm yếu xem xét thánh chỉ và bảo kiếm được đưa tới, ngoắc ngoắc ngón tay bảo thị vệ đến gần chút. Kiếm tốt, sắc bén lóa mắt, không hiểu sao lại để lộ mũi nhọn. Sầm Duệ xem một lát, vươn tay nắm chặt, không nhấc lên được; Thêm một cái tay nữa, lại nắm chặt, nỗ lực nâng về phía mình. Kết quả, không cầm được nửa thước. Tay đã đau, loảng xoảng một cái, rơi thẳng vào chân...
Sầm Duệ nước mắt lã chã, mang kiếm này ra đường, không được nửa ngày đã uốn cong thắt lưng.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi lấy lại sức, Lục vương gia ăn chơi trác táng nói chung coi như an phận, lại vùng lên, cũng chính là làm ra một chuyện khác người — nạp thiếp. Nạp thiếp đặt trong gia đình bình thường không tính là chuyện hiếm lạ, Sầm Duệ lại không nói, đường đường là thân vương nạp thiếp hay thú tiểu thiếp, quả thực so với chuyện vương bát là con rùa còn bình thường hơn. Có điều...
Vấn đề ở chỗ, thiếp này của Lục vương gia, là một nữ tử thân thế ti tiện.
Từ thời Cung quốc kiến quốc đến nay, gần như mọi luật lệ đã bị vứt bỏ, chỉ có một luật lệ bất kể đời nào đều lưu truyền – quan dân không cưới gả.
Việc này vừa truyền ra, không chỉ có dân gian nổi sóng to gió lớn, tấu chương của nhóm Ngự Sử trong triều cũng như bão tuyết mùa đông bay vào Ngự thư phòng của Hiếu Văn Đế, Hiếu Văn Đế muốn mở một mắt nhắm một mắt cũng nan giải.
Hoàng đế một bên cảm khái cuối cùng tiểu nhi tử cũng hiểu sự đời, biết chuyện nam nữ, một bên lại nghĩ rằng, tiểu Lục hay gây chuyện, nhưng quen tránh hại tìm lợi, thông minh thiết thực, mà sao việc này lại gây sóng gió như vậy? Dưới sự buồn bực, lại phái Cao Phúc Toàn tới Huyên vương phủ truyền khẩu dụ, biểu đạt ý cho Lục vương gia, cũng bảo hắn dừng cương đúng lúc trước bờ vực, đừng để nhóm Ngự Sử đang bắt đầu rục rịch tóm được nhược điểm, buộc lão tử nhà hắn phải quân pháp bất vị thân.
Nhưng chuyện lần này thật sự không trách được Sầm Duệ, nàng tính vụng trộm, lặng lẽ không một tiếng động làm xong việc này. Nhưng không ngờ vỡ lở giữa đường, mà người được nạp cũng không xa lạ gì, chính là nhân vật chính mới nổi gần đây của Trường Nhạc phường — Long Tố Tố.
Truy ra, cũng tại người trong phủ mình miệng lưỡi không đủ thành thật, hoặc là nói, có người cố ý xếp người không đủ thành thật vào. Lục vương gia chân dài bắt chéo, ăn quả nho Long Tố Tố đút tới miệng mà trầm tư suy nghĩ, vung tay lên, phân phát hết đống nô bộc không nhiều lắm trong vương phủ đi một nửa; Lại vung tay cái nữa, vũ cơ Long Tố Tố hương tiêu ngọc vẫn, nàng thiếp mới tinh trong Huyên vương phủ thành đích nữ của một tiểu quan lục phẩm trong kinh.
Toàn thể quần chúng và Ngự Sử đều trợn tròn mắt, cùng lúc đó, Sầm Duệ rèn sắt khi còn nóng nhờ người dâng lên "Thư nhận tội", trước mặt bách quan, câu văn đầm đìa thuật lại đủ tội trạng ăn chơi của mình ngày thường. Lời văn khẩn thiết, ngữ khí uyển chuyển, thái độ khiêm tốn, khiến người đọc như Cao Phúc Toàn lệ nóng quanh tròng.
Lão hoàng đế nghe xong chỉ có một cảm tưởng: Tiểu Lục học bài rất tốt, văn vẻ như thế lão tử còn nghe không hiểu một nửa.
Bách quan nghe xong cũng chỉ có một cảm tưởng: Giả! Rất giả!
Bao nhiêu đời đấu trí so dũng với các hôn quân Cung quốc, tích góp từng tí một kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhóm Ngự Sử không hề bị tờ tấu chương này làm váng đầu, Ngự Sử đại phu cầm đầu vuốt râu, nắm thẻ ngọc trong tay, vẻ mặt nghiêm túc tiến lên. Giọng nói đanh thép, khiến một võ quan đứng bên phải cười lạnh lẽo, nhẹ nhàng phun một câu: "Xì, thú một nàng thiếp thôi mà."
Người nói chuyện là kẻ