Tranh đoạt hoàng quyền là chuyện thường tình suốt mấy ngàn năm, sát huynh giết cha không phải chuyện lạ. Nhưng ngươi muốn đoạt ngôi vị hoàng đế thì sao phải liên lụy tới dân chúng vô tội chứ?
Dân chúng phải chung sống với bóng ma ôn dịch nhìn hoàng thành, tiếng oán than dậy đất.
Đủ lời nhàn ngôn được dịp bay ra từ trạch viện của nhóm thần tử, nhưng phản ứng không giống nhau.
Nhóm tích cực hưởng ứng:
"Ta đã nói rồi mà, ôn dịch này tới quá lạ!"
"Ừ đúng!"
"Còn nhớ 'Tị xà khắc mã' lần trước không? Ông trời cũng không chịu được cách cư xử của bệ hạ nữa."
"Ừ đúng!"
"Thật ra ấy, nếu bệ hạ tăng thêm chút lương bổng cho chúng ta thì cũng coi như không ngu ngốc vô đạo như vậy."
"..."
Nhóm kích động phản đối:
"Hoang đường! Hồ nháo! Nói lời vô căn cứ!"
"Đại nhân bình tĩnh a!"
"Nếu đúng là quỷ hồn của Nhàn phi quấy phá thì sao không xảy ra ôn dịch lúc bệ hạ đăng cơ chứ?!"
"Đại nhân bình tĩnh a!"
"Chỉ bằng cái đầu óc kia của bệ hạ mà cũng tính kế thâm cơ được như vậy à?!"
"..."
Nhóm lạnh nhạt:
"Đại nhân đại nhân! Nghe nói là vì bệ hạ hại Nhàn phi và thất hoàng tử nên mới có trận ôn dịch này á!"
"Ừ."
"Đại nhân đại nhân! Rất nhiều người nói bệ hạ không nên ngồi trên long ỷ nữa!"
"Ừ."
"Đại nhân... Ngài cho tiểu nhân một phản ứng đi?"
"À, tối nay ăn gì?"
"..."
Chuyện quỷ thần cùng với tình hình bệnh dịch càng ngày càng nghiêm trọng, không thể vãn hồi nữa. Ban đầu chỉ vài lời bàn tán, Kinh Triệu Duẫn có thể bắt một người hai người, chứ nào dám bắt hơn nửa dân chúng vào đại lao? Cơm ngục cũng là tiền của hắn đấy. Đang lúc hắn sứt đầu mẻ trán, lại không biết kẻ nào nhớ đến chuyện đương kim Thánh Thượng té xỉu trên hạ tế, đã mấy ngày rồi chưa lâm triều.
Dân chúng lập tức nói: "Xem đi xem đi! Nhất định là bệ hạ bị nguyền rủa!"
Đối mặt với long ỷ trống trơn, một ít triều thần cũng bắt đầu dao động phỏng đoán:
"Bệ hạ hưu triều có phải lâu quá hay không?"
"Hay là Trung Thư lệnh cũng tin tưởng lời đồn trên phố?"
"Ta..."
"Đại nhân chớ quên, trước mắt Ngụy Trường Yên còn đang bị nhốt trong đại lao. Hạ quan từng có lần tới Hình bộ công chuyện, đúng lúc bắt gặp ngục tốt dùng hình với hắn, thật không dám nhìn. Nếu không phải thật sự làm bệ hạ bị thương thì sao Phụ chính lại đắc tội với Ngụy gia chứ.
"Điều này cũng đúng."
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
Dưỡng Tâm Điện vẫn đóng chặt cửa, cung nhân mở một khe cửa nhỏ, mỗi ngày đều đặn bưng cơm canh và chén thuốc tới. Thường thường buổi sáng đưa cơm cháo, nhưng có khi buổi trưa tới xem, vẫn lặng lẽ để ở kia.
Lai Hỉ công công ngồi trước cửa, qua một hai canh giờ lại dựa vào cửa nghe một chút, sợ bên trong không còn động tĩnh nữa.
Hai ngày đầu, Sầm Duệ còn có chút tinh thần mĩm cười nói với hắn hai câu. Nhưng mỗi ngày qua đi, câu Sầm Duệ nói càng ngày càng ngắn, thanh âm cũng càng ngày càng nhẹ. Có khi hơn nửa ngày, Lai Hỉ gấp gáp gõ liên hồi, mới có hơi thở mong manh "Ừ" một tiếng đáp lại. Lai Hỉ vừa nghe thấy, nước mắt đã trào khỏi hốc mắt.
Trương Dịch nói thời gian chỉ có nửa tháng. Thỉnh thoảng Sầm Duệ tỉnh lại từ trong sốt cao, hay dùng móc ngọc vén màn rạch một nét, biểu lộ mình còn ở nhân gian thêm một ngày. Về sau trở nên hồ đồ, không nhớ không rõ ngày đêm, liền từ bỏ phương pháp đếm nguyên thủy này, mỗi lần mình tỉnh đều coi là một ngày, nháy mắt có cảm giác vui sướng khi lừa thêm được một ngày của Diêm Vương.
Trời sinh lạc quan, thiếu tâm nhãn, cũng là một loại hạnh phúc! Sầm Duệ cảm khái như vậy.
Ôn dịch không đáng sợ như trong tưởng tượng của nàng, ngày qua ngày, ban đỏ đáng sợ không còn đau đớn khó nhịn, chỉ là không dễ nhìn. Người nào chẳng có tâm thích chưng diện, sau khi Sầm Duệ nhìn gương đồng, vô cùng đau đớn nhét nó xuống dưới giường. Cả ngày nằm im thật nhàm chán, lúc không phát sốt không ho khan, Sầm Duệ khoanh tay gối đầu, nhớ lại quãng thời gian trước kia.
Thời thơ ấu ở quận Thanh Thủy có thể xem là những ngày tháng bình yên thoải mái nhất của nàng. Nàng và Trương Dịch, Long Tố Tố đều quen biết ở đây. Trong nhà Trương Dịch từng có người là thái y tiền triều, y thuật được truyền cho con cháu từ đời này sang đời khác, nhưng tính tình của cha hắn không tốt như y thuật của lão. Lão cha dữ dằn của hắn không thích kẻ lưu manh không quy củ như Sầm Duệ, mỗi lần phát hiện Trương Dịch vụng trộm chữa thương cho Sầm Duệ bị đánh, thì sẽ đánh hắn một trận. Đánh xong, Trương Dịch vẫn bất chấp đưa thuốc trị thương cho Sầm Duệ. Đúng là người tốt mà, Sầm Duệ cảm động gạt nước mắt.
Còn Long Tố Tố, nhà Long Tố Tố ban đầu đã ở quận Thanh Thủy, thân nương mất sớm, người cha coi cờ bạc như mạng bán nàng tới Trường Nhạc phường ở kinh thành để trả nợ. Long Tố Tố và Sầm Duệ có kết nghĩa kim lan, cũng chỉ khi ở cùng nàng, Sầm Duệ mới nhớ, "A, ta cũng là một cô nương."
Ở quận Thanh Thủy, nàng còn quen một người nữa... là Phó Tránh. Làm Phụ chính, hắn như đã quên hết tình bạn cũ kia, được rồi, luôn bị hắn bắt vào đại lao, thật sự không thể xem là giao tình. Sầm Duệ có thể lý giải được tâm tư của Phó Tránh, mỗi người đều có một lịch sử đen tối không muốn đối mặt, giống như nàng khi đó hận nương nàng đứng ngoài cửa nói to, "Xú tiểu tử này bốn tuổi còn đái dầm!"
Gặp lại trong kinh, thân phận đột nhiên thay đổi, thiên tử đương triều cùng với lão sư của thiên tử. Sầm Duệ nuốt hận, vận cứt chó được làm hôn quân mà vẫn không thoát khỏi bóng ma của thằng nhãi này. Đây là mối hận đoạt thê tám đời tám kiếp nào mới bị nhân quả chịu nghiệt duyên như vậy?
Mà từ khi nàng đóng cửa Dưỡng Tâm Điện, không còn nghe thấy