Một đêm tuyết rơi, ngói lưu ly kéo dài trong hoàng thành phủ trắng tuyết đọng, cong rủ xuống mái nhà tạo thành những vệt nhọn, trong suốt lóng lánh, quản sự các cung từ sáng sớm đã sai cung nhân cầm gậy tre đập vỡ, phòng ngừa đột nhiên gãy xuống rơi vào người qua đường vô tội.
Lai Hỉ nhân lúc Sầm Duệ đi vào triều, khí thế ngất trời chỉ huy cung nhân bận bịu, vươn cao cổ họng gào hai bên trái phải: "Ai da, các ngươi nhìn chút đi! Rơi trúng ta, bệ hạ sẽ đau lòng đấy!"
Trong đám tiểu cung nữ có một người lấy khăn che miệng cười: "Giờ mới biết a!"
Người khác không có ý tốt chế nhạo: "Trước có Phụ chính, sau có cô nương mới tới, bệ hạ không rảnh để đau lòng cho đại nhân đâu."
"..." Lai Hỉ công công lòng chua xót ngồi một góc buồn tủi, không phải là hắn thật sự thất sủng rồi chứ?!
Bãi triều, Sầm Duệ liền nhìn thấy oán khí mù mịt bốc ra trong góc tường, tò mò xoay người dùng mũi chân đá cái: "Lai Hỉ?"
Lai Hỉ ló ra hai mắt đẫm lệ tủi thân: "Bệ hạ, có phải ngài muốn vứt bỏ người ta hay không?"
Tần Anh sau lưng Sầm Duệ mất tự nhiên ho khan vài tiếng.
"..." Sầm Duệ đổ một đầu hắc tuyến, không khách khí vung cước: "Tần đại nhân đến, còn không mau cút đi châm trà."
Lúc Lai Hỉ bưng trà vào dò xét sắc mặt của Sầm Duệ và Tần Anh, thấy không tốt lắm, trong lòng biết nhất định là chuyện lúc lâm triều. Yên lặng đặt trà xuống bàn trong Ngự Thư phòng, ra cửa gọi tiểu nội thị: "Đi, đi hỏi thăm xem hôm nay lâm triều nghị luận cái gì."
Không quá một khắc, tiểu nội thị vội vàng trở về, bô bô nói hết, "Một vị Thị Lang khi lâm triều ăn mặc không đàng hoàng bị Ngự Sử tiểu cáo" "Người của Từ gia và người của Ngụy gia lại đánh ba trận" "Kim Lăng vương thề với trời, nhất định năm nay phải gả thân muội" vân vân.
Lai Hỉ trợn mắt: "Trọng điểm!"
"Trọng điểm..." Tiểu nội thị hạ giọng: "Phụ chính đại nhân bị tham cáo."
"..." Lai Hỉ ngã ngồi trên mặt đất.
"Bệ hạ thấy sao về việc tham cáo Phụ chính hôm nay?" Tần Anh đến Ngự Thư phòng vốn là để báo cáo thường lệ công chuyện mấy ngày ngày gần đây ở Hộ bộ, nhưng hôm nay trên triều Ngụy Diễn tố cáo Phó Tránh một quyển, việc này rất ngoài dự kiến. Tần Anh là thần tử chính trực, nhưng thần tử chính trực cũng không thể bỏ tâm tư bát quái.
Sầm Duệ ôm ấm trà ngồi nghiêng trên long ỷ, tinh thần uể oải, đầu óc cũng không tập trung, Tần Anh hỏi một lần, mãi lâu sau mới "Hả?" ngẩng mặt lên: "Thấy sao? Không có gì hay để thấy." Vẻ mặt không tốt tỏ ra xem thường: "Ngụy Diễn lúc trước là do một tay Phó Tránh đề bạt lên, quay đầu dám cắn ngược hắn, có thể thấy cũng không phải thứ tốt gì. Chuyên quyền ương ngạnh, coi rẻ quân vương, lấy thúng úp voi? Mẹ nó!"
Quân vương nói chữ "cũng" làm cho hai vành tai của Tần Anh động một cái, bệ hạ nói Phó Tránh? Hay là còn một người khác?
Sầm Duệ cầm lấy một miếng điểm tâm: "Lúc trẫm vừa đăng cơ, sao hắn không hảo tâm đề suất?" Khóe môi có nụ cười châm biếm như có như không: "Giờ thăng quan lên rồi, tâm tư cũng lớn, nhưng đừng quên Ngụy gia không chỉ có mình hắn, Ngụy Trường Yên so với hắn có khả năng gấp trăm lần."
Thoạt nhìn bệ hạ cũng không đặt tham bản của Ngụy Diễn trong lòng, Tần Anh thở dài nhẹ nhõm. Lấy lập trường của hắn, nên đứng một bên. Nhưng nếu suy nghĩ vì xã tắc dân chúng thì ngoại quốc như hổ rình mồi, nội có Yến Vương như hang sói rình mò, giờ không phải lúc hoàng đế và Phụ chính tách ra.
"Vậy Phụ chính đại nhân không vào triều là vì..."
Tiếng Sầm Duệ cắn điểm tâm vang lên răng rắc: "À, đêm qua xem tấu chương tới muộn, sáng nay ngủ bù nửa canh giờ."
"..."
Tất nhiên Sầm Duệ sẽ không nói với Tần Anh là Phụ chính đại nhân mà các ngươi kính yêu bị cổ độc phát tác, giờ đang nằm trong Noãn các giả chết á.
Trái tim của Tần Anh hoàn toàn buông lỏng, kéo trọng điểm đề tài về, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy miệng Sầm Duệ đầy bột phấn của điểm tâm, lời nói tới đầu lưỡi mà không sao phát ra được. Là một vị quân vương vậy mà lại không để ý lễ nghi tư thái, ăn uống không có hình tượng! Đúng là tổn hại quốc thể!
Sầm Duệ cảm nhận được sự phẫn nộ đến từ Tần Anh, xấu hổ nuốt nước miếng, vỗ vỗ tay: "Hai ta nói chính sự đi, chính sự."
Tần Anh cố gắng kìm nén tức giận: "Thần đã xem kỹ sổ sách trong nửa năm nay ở Hộ bộ, chú ý trong đó có vài nét bút bình thường ghi chép cực kỳ đơn giản, nhưng đều lui tới với cùng một gia thương."
"Nhà ai?"
"Tây Thị (Chợ phía Tây) kinh thành – Liên Sanh Thương."
"Hơi quen tai nha." Sầm Duệ lại sờ một miếng điểm tâm, "À" một tiếng nói: "Có phải là sản nghiệp của cháu ngoại trai nhà Lại bộ Thượng Thư không?" Trong kiếp sống vương gia không ngắn không dài của Sầm Duệ, lấy mục tiêu tranh nữ nhân với Ngụy Trường Yên làm niềm vui, thường xuyên gom góp châu báu trang sức, mua nhiều nhất là ở cửa hàng của Liên Sanh Thương, cho nên rất có ấn tượng.
Liên thị lập nghiệp từ buôn bán, của cải tiêu ba đời không hết, nhưng trong kinh thành thì gia nghiệp kiểu này cũng chỉ ở mức trung thượng tầng, gần như một thương hộ bình thường. Nếu nói có quan hệ gì, thì đó là Lại bộ Thượng Thư hiện tại – Tương Vũ ...
Tương Vũ làm người khéo léo, là người nắm quyền lớn nhất về nhân sự trong triều, từ khi hắn nhậm chức đã bị Ngự sử đài theo sát gắt gao. Viết công văn gì, hôm nay gặp người nào, làm gì nói gì, nhất cử nhất động đều chạy không thoát những đôi mắt hàng ngời của nhóm Ngự Sử. Trong trường hợp như vậy mà tới nay chưa từng bị Ngự Sử túm được bím tóc. Bởi vì, muốn làm tốt chức vị này thì tối thiểu phải có kỹ năng phản giám sát, Tương đại nhân đã tu mãn cấp rồi.
Tra người này, khó a...
Sầm Duệ cắn miếng điểm tâm: "Ý ngươi là muốn điều tra về Tương Vũ?"
Tần Anh nhẫn nại nhìn nàng, nói: "Thần đang hoài nghi, cũng không có chứng cứ xác thực mấy nét bút này có liên quan tới Thượng