Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Hạ triều


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ triều – Hạ ở đây là đồ chúc mừng, giống như "Hạ lễ", cụ thể là chúc mừng triều đại nào đó, ở đây nhắc tới việc có đoàn sứ giả tới thăm.
Liên tục mấy ngày, Sầm Duệ không hề gặp Sầm Huyên, ngay cả Phó Tránh cũng chỉ chạm mặt trên triều, nói vài câu ít ỏi, còn đâu không thấy bóng dáng. Sầm Duệ bực bội, đổi lại cô nương khác có khi nàng sẽ hưng trí se duyên cho Phó Tránh, nhưng cố tình lại là Sầm Huyên.
Lai Hỉ tận dụng mọi thứ lải nhải liên tục bên tai nàng, nói hôm qua Phụ chính lại đi du ngoạn ở đâu với công chúa điện hạ, hôm nay hai người lại hẹn đi đâu chơi cờ thưởng mai... Một lòng muốn kéo Sầm Duệ quay đầu, bước khỏi con đường đoạn tụ.
Sầm Duệ nổi lòng dạ hẹp hòi, bút vung, giận chó đánh mèo lên đầu Lai Hỉ: "Ngươi tưởng ta dễ lừa lắm hả? Hai ngày nay Phó Tránh tới Đại Lý Tự để tra án, có cái rắm rảnh lêu lổng với Sầm Huyên ấy! Ngay cả ta cũng dám lừa dối! Cút, đi diện bích* ngay!"
*Diện bích: Úp mặt vào tường sám hối
"..." Lai Hỉ công công kéo hai hàng lệ, ôm đầu ngồi xổm trong góc tường. Cái gì bệ hạ ngài cũng biết, thế còn buồn bực làm mẹ gì a!
Sầm Duệ sầu mi khổ mặt nghệch ngoạc gần nửa ngày, chữ như gà bới, lại triệu Kim Lăng vương vào cung. Nói chuyện trời nam đất bắc một hồi, Sầm Duệ làm như vô tình nhắc tới: "Hình như trẫm từng nghe huynh trưởng nói là muốn tìm một hảo hôn sự cho Huyên Nhi thì phải?"
Lời đồn Sầm Huyên ngày ngày chạy theo Phó Tránh, Kim Lăng vương cũng nghe thấy, muội muội lớn không nghe hắn a, nói cũng nói rồi, nhưng vừa quay đầu đã không thấy bóng dáng đâu. Nghe Sầm Duệ nói như vậy, đáy lòng Kim Lăng vương chợt lạnh, hỏng rồi hỏng rồi, không phải bệ hạ muốn chỉ Huyên Nhi cho Phó Tránh chứ!
"Cái này, cái này..." Kim Lăng vương vụng trộm lau mồ hôi lạnh, không biết nên nói hay không nên nói, muội phu của hắn không được mang họ Phó á!
Sầm Duệ không bỏ qua sự rối rắm của hắn, quyết định rút thật nhanh ra một tập tấu chương đã chuẩn bị trước, trịnh trọng và cứng rắn nhét vào tay Kim Lăng vương: "Huyên Nhi cũng là muội muội của trẫm, tâm tình của huynh trưởng khiến trẫm cảm động lây. Xem xem cửa hôn nhân này huynh trưởng có hợp ý không?"
Vừa mở tấu chương ra, mặt trên viết việc Tấn quốc thỉnh cầu ký kết hôn ước.
Lai Hỉ nhìn Kim Lăng vương hốt hoảng rời đi, thương hại nói: "Bệ hạ, nhìn Kim Lăng vương thật đáng thương á."
Sầm Duệ vuốt tấu chương cảm khái vạn phần: "Nói chung cảm thấy mình vẫn rất là nhân từ..."
"..." Khóc thét! Bệ hạ, ngài bị Phụ chính đại nhân dạy dỗ càng ngày càng vô sỉ!
Tin tức Sầm Duệ muốn đá Sầm Huyên ra ngoài lan truyền, nhóm công tử nhà các đại nhân vừa đúng độ tuổi đều bóp cổ tay, hận không thể xuống tay đúng lúc đoạt cơ hội tốt làm hoàng thân quốc thích. Tinh thần bát quái giải trí của dân chúng Cung quốc lại nhanh chóng đưa ra nhiều suy nghĩ không giống nhau:
"Bệ hạ thật ác tâm! Đáng thương công chúa còn nhỏ như vậy đã phải dời xa quốc thổ."– Quần chúng ái mộ công chúa nói.
"Hừ! Không phải chỉ gả một công chúa sao? Trước kia Thành Tổ bệ hạ còn gả hoàng tử đấy."– Quần chúng tập mãi thành quen nói.
"Kim Lăng vương chiếm vùng đất phong trù phú, công chúa gả cho ai cũng gây uy hiếp cho bệ hạ. Không bằng gả đi hòa thân, vừa đánh tan tai hoạ ngầm, lại củng cố quan hệ hữu hảo hai nước Cung – Tấn. Chiêu thức này thật xảo diệu."– Quần chúng quan tâm quốc sự nói.
"Ấy? Thật ra ta chỉ đơn thuần là ghét con nhóc Sầm Huyên kia mà thôi..." Hoàng đế bệ hạ mờ mịt nói.
Phó Tránh bứt ra được khỏi án của Đại Lý Tự, khi khoan thai biết được việc này, liền đi tìm Sầm Duệ, không gặp người ở Ngự Thư phòng, hỏi cung nhân xong chuyển hướng tới hậu uyển Dưỡng Tâm Điện.
Bên hồ trong hậu uyển, Sầm Duệ bưng cái chén gỗ đựng thức ăn cho cá, ngồi đối diện với mặt nước. Mấy con cá béo ụt ịt lẩn trong bụi cây hạnh nhô miệng nhô đầu nhìn hồi lâu, chờ mãi không được miếng nào, sốt ruột vẫy đuôi đánh ba ba lên mặt nước.
Từ Tri Mẫn hầu hạ bên cạnh nhìn ra Sầm Duệ không yên lòng, uyển chuyển nói: "Bệ hạ đang suy nghĩ về chuyện của Phụ chính và công chúa sao?"
Sầm Duệ nhẹ buông tay, cá chép canh chuẩn cơ hội nhảy bổ lên, đớp miếng thức ăn bỏ trốn mất dạng, để lại những lớp sóng lăn tăn: "Ngươi cũng thấy ta gả Sầm Huyên đi theo ý thích là quá đáng sao? Nhưng ngươi không biết..." Nàng nhìn hơi thở màu trắng vì rét lạnh, lại nhìn cái hồ trước mặt: "Nàng ỷ lão tử của ta thương nàng, chỉ cần lão tử thưởng cho ta cái gì nàng nhất định cướp bằng được. Còn không chỉ hại ta suýt mất mạng một lần. Lúc trước có thể nói là không hiểu chuyện..."
Đặt tay lên đầu gối, tựa cằm lên, khởi động ý cười trên mặt: "Nhưng bây giờ ngay cả Phó Tránh cũng..."
"Thật ra vi thần thấy Phụ chính đối với bệ hạ..."
"Bệ hạ." Trong vườn vang lên tiếng người thứ ba.
Từ Tri Mẫn khẽ cắn môi, thi lễ với Phó Tránh, lặng lẽ lui ra.
Sầm Duệ vung tay ném cả bát gỗ đựng thức ăn vào trong ao, không để ý đến Phó Tránh.
Phó Tránh nhìn không nói Sầm Duệ một lời, hắn còn chưa nói gì, nàng đã bày sắc mặt ra trước.
"Bệ hạ." Phó Tránh đến gần, khuôn mặt không mang biểu cảm gì.
Sầm Duệ ở phía trước không nhìn hắn, sau cổ đột nhiên căng ra, bị xách lên, lúc này mới hoảng loạn: "Ngươi muốn làm gì!"
Phó Tránh dùng một tay xách Sầm Duệ, một tay phủi tuyết trên áo nàng, trách cứ: "Bệ hạ sợ lạnh mà còn ngồi trong tuyết như vậy à?"
"Ai cần ngươi lo!"
Phó Tránh mắt lạnh nhìn Sầm Duệ xoắn xuýt muốn giãy, bàn tay dùng chút lực, vỗ thật mạnh.
Một cỗ chấn động chớp mắt xông thẳng lên đầu Sầm Duệ, làm cho nàng ngây ngốc. Hai gò má tái nhợt chuyển dần sang màu đào, sau đó là tiếng kêu thất thanh vừa thẹn vừa giận: "Phó Tránh, ngươi dám đánh mông ta!"
Lai Hỉ đứng ở góc tường trượt chân một cái, đập đầu phải bức tường. Dù sao vẫn phải giữ hình tượng cho chủ tử nhà mình, Lai Hỉ công công ôm thái dương quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc đối diện với sắc mặt ửng đỏ của Từ Tri Mẫn, nói: "Ngươi không nghe được gì cả, cũng không nhìn thấy cái gì!"
Bị đánh một cái, Sầm Duệ có bóng ma tâm lý, ngồi cách Phó Tránh thật xa, cầm cành cây khô chọc lung tung vào đống tuyết. Vương bát đản! Lại

giáo huấn ta!
Phó Tránh cũng không thèm an ủi cõi lòng bi thương của nàng, lấy đi chút thức ăn trong cái bát ban nãy: "Hòa thân là đại sự, sao bệ hạ không thương lượng với ta rồi mới quyết định?"
Sầm Duệ phẫn hận sờ cái mông vừa chịu nhục của mình: "Thương lượng với ngươi cái quỷ gì!"
"..." Phó Tránh khụ một tiếng: "Bệ hạ..."
Sầm Duệ ra sức chọc đống tuyết, nói một mạch như nã pháo: "Chính là ta nhìn Sầm Huyên không vừa mắt đấy thì làm sao?! Ta muốn gả nàng tới núi cao sông xa, không ai tìm thấy đấy thì làm sao?! Chính là ta không muốn cho nàng như ý nguyện, để ngươi thú nàng đấy thì làm sao?!"
"Thần chưa bao giờ nói muốn thành hôn với công chúa." Phó Tránh thản nhiên xen vào nhắc nhở.
"..." Không còn lời nào để nói, Sầm Duệ dùng cục tuyết mới chọc bể từ đống tuyết ra ném vào Phó Tránh để kết thúc câu chuyện, cũng đau thương đổi lại mười bản văn thư chép phạt.
Phó Tránh phẩy tay áo bỏ đi trước, bỗng lại dừng chân: "Về sau bệ hạ vẫn không nên cho cá chép của thần ăn thì hơn."
Sầm Duệ cười lạnh, yên tâm, lão tử không cho nó ăn, lão tử muốn ăn nó!


Các bạn nhà mình hãy chăm chỉ học để trở thành minh quân như Sầm Duệ nhé =)))
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Trong khi Sầm Duệ chiến tranh lạnh với Phó Tránh, Cung quốc nghênh đón đoàn sứ thần của Tấn quốc. Hai nước bang giao, quan trọng nhất là phải chú ý mặt mũi, nhìn sứ giả Tấn quốc người ta y phục hoa lệ, ngọc quan trâm anh, ngay cả ngựa của võ quan cũng treo chuông vàng nạm ngọc, lụa phủ buông dài. Dân chúng Cung quốc nhìn thẳng mắt, đều nói Tấn quốc thật có tiền a thật có tiền!
Trái lại Cung quốc bên này thì sao, hoàng đế bệ hạ đột nhiên theo chủ nghĩa cực giản, cái loại xa sỉ phẩm như ngọc bội cho ngựa đừng có nghĩ, ngay cả bộ tơ vàng treo lên cũng như bố thí. Bút son vung cao, còn lệnh Lễ bộ và Hồng Lô tự* phụ trách tiếp đãi thì mặc y phục rộng tay áo màu đen thêu đỏ, những người khác cứ mặc quan bào như ngày thường là được.
Hai tư quan viên keo kiệt nhìn châu quang tràn ngập màu sắc đối diện, ngửa mặt lên trời rơi lệ: Trả hoàng đế bệ hạ ác tục* lại cho chúng ta đi!!!
*Hồng Lô tự: Phụ trách việc tiếp đón và tổ chức lễ nghi khi những sứ đoàn từ các triều hoặc nước khác đến. Tổ chức việc xướng danh những người đỗ trong kỳ thi đình; lo an táng đại thần qua đời. (Lục tự thừa hành công việc Lục bộ giao cho)
*Ác tục: Tục trong từ coi trọng vật chất, xa hoa, tầm thường, không thanh cao. Từ ác để nhấn mạnh.
Cao hứng nhất trong lục bộ chắc chỉ có Hộ bộ đang gảy bàn tính: Ai nha, sổ sách năm nay thật vừa mắt.
Trong nghi thức của Tấn quốc, một chiếc liễn xe lặng lẽ buông màn xe xuống: "Điện hạ, nghe nói tân đế Cung quốc tiêu xài hoang phí, vô cùng xa xỉ, nhưng thoạt nhìn không như thế."
Người được gọi là điện hạ phe phẩy quạt lông, ngón trỏ đặt thẳng bên môi trên, giọng nói mềm nhẹ: "Hừ, ta nói ngươi bao nhiêu lần rồi, tận mắt nhìn cũng không hẳn là thật."
Trong khi nhóm đồng liêu đi ra ngoài góp vui, Tần Anh chủ động xin giết giặc ở lại nha môn trông nhà, Hộ bộ Thượng thư đại nhân khen hắn là người biết ý tứ, cũng ám chỉ trong khoảng thời gian này hắn cần cù làm hết phận sự có hi vọng thăng chức. Tần Anh chắp tay nói lời cảm tạ, đợi tốp năm tốp ba người đi hết, mới thong thả quay về chỗ ngồi của mình, rút ở dưới lên một quyển sổ sách trộm đổi trong khố phòng, một trang lướt qua, khi khóe mắt xẹt qua dòng họ quen thuộc, phút chốc hắn dừng tay...
Đầu tháng giêng, Sầm Duệ lấy quốc lễ nghênh đón hoàng tử Tấn quốc cùng các sứ thần liên can; Ngày thứ hai thiết yến tại Triều Dương điện khoản đãi đoàn sứ thần; Ngày thứ ba, Thượng Lâm uyển thiết du lễ, Phó Tránh cùng hoàng tử du săn ngắm cảnh. Để bù lại mặt mũi, quan viên Lễ bộ sau khi được Sầm Duệ đồng ý, suốt đêm cử hành lễ hội đèn lồng ngày mười năm trước mấy hôm, ý muốn dùng yên hoa pháo lửa long trọng khoe khoang với đám thổ hào Tấn quốc đáng giận.
Sầm Duệ chỉ lộ diện ngày đầu và ngày thứ hai, còn đâu không thấy bóng dáng, có điều người ta là hoàng đế, muốn trốn cũng không có ai dám chỉ trích, không phải còn Phụ chính chống đỡ sao?
"Mệt chết ta." Sầm Duệ đau mềm từ xương sống tới thắt lưng, nằm vật trên đoản tháp, để cho Lai Hỉ xoa chân: "Ta tưởng đám thần tử kia đã khiến ta mệt muốn chết rồi, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, đám người Tấn quốc khó nhằn hơn bọn họ nhiều. Ăn bữa cơm mới ăn được một nửa, đã không luận võ thi tài thì lại xem cô nương nhà ai xinh đẹp hơn. Để làm gì chứ?"
"Đúng vậy đúng vậy, bệ hạ nói rất đúng." Lai Hỉ phụ hoạ, hứng trí nói: "Mấy vị tiểu thư Tấn quốc kia còn không đẹp bằng Phụ chính đại nhân của chúng ta nha."
Sầm Duệ: "..."
Hai người đang ba hoa thì chợt có cung nhân truyền báo: "Bệ hạ, Tần đại nhân Hộ bộ ở ngoài điện có việc gấp cầu kiến."
Sầm Duệ buồn bực: "Hắn không đi xem tiểu hoàng tử của Tấn quốc à? Tuyên."
Tần Anh tiến điện, không nói gì chỉ nhìn Lai Hỉ, ý tứ không cần nói cũng biết.
Lai Hỉ công công lập tức bày biểu tình "Ta thực bi thương".
Sầm Duệ cắn hạt dẻ: "Có cái gì thì nói đi."
Tần Anh lấy cuốn sổ được cuộn lại ra từ trong tay áo, dâng lên bằng hai tay, thần sắc nghiêm trọng: "Thần tra được một việc, không dám vọng định, thỉnh bệ hạ định đoạt."
Sầm Duệ lật trang sách Tần Anh đã đánh dấu ra, xem cẩn thận, rồi khép lại nói với Lai Hỉ: "Tìm Ngụy Trường Yên đến cho ta." Im lặng một lát: "Lại thỉnh Phụ chính hồi cung."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện