Phó Tránh tỏ ra quan tâm như vậy, khuôn mặt giận dữ của Sầm Duệ trở nên lúng túng, mặc hắn phủi tuyết, trì độn nói: "Quên mất."
"Sao không thấy quên ăn quên chơi." Phó Tránh liếc nàng một cái trách cứ, nói không dễ nghe, nhưng rất hiệu quả trong việc làm Sầm Duệ bay biến chút khó chịu nhỏ.
Sầm Huyên đứng xem Phó Tránh giáo huấn Sầm Duệ, trong lòng có cảm giác bị phớt lờ, thất vọng xen lẫn đau buồn, trên mặt Phó Tránh không có cảm xúc, nhưng không giấu được sự quan tâm. Hai người đứng ở kia, tựa như không có chỗ cho người thứ ba xen vào. Rõ ràng là một nam tử, rõ ràng còn lớn tuổi hơn nàng, lại cột chặt Phó Tránh vào người...
Sầm Duệ nghe hắn dạy dỗ xong, mắt vừa nâng liền chạm phải ánh mắt phẫn nộ của Sầm Huyên. Ai yo, nàng chưa tìm nàng ta tính sổ, muội muội hèn mạt này đã dùng ánh mắt như dao ra oai với nàng. Sắc mặt căng lên, Sầm Duệ không mặn không nhạt nói: "Công chúa ở bên ngoài chơi đủ rồi thì hồi cung đi. Mười lăm phải đi lấy chồng xa, tranh thủ tới bồi các vị thái phi một lúc."
Sự đau buồn và đố kỵ trong lòng Sầm Huyên nổ tung: "Ta không muốn hòa thân! Đều tại hoàng đế ngươi uất ức, ta mới phải đi hòa thân! Dựa vào cái gì mà hy sinh hạnh phúc của ta để đổi lấy sự an ổn cho giang sơn của ngươi?!" Không khống chế được cảm xúc, Sầm Huyên càng nói càng khó nghe, ngay cả người ngoài như Ngọc Hư cũng cảm thấy công chúa điện hạ này quá mức không giữ mặt mũi cho vị hoàng đế như Sầm Duệ.
"Ngươi là đồ phế vật không có tiền đồ!" Sầm Duệ chỉ vào nàng quát như quát kẻ điên.
Câu mắng này cũng đồng thời áp chế lửa giận của Sầm Duệ, nàng trả lời lại một cách mỉa mai: "Dựa vào cái gì? Dựa vào ngươi là công chúa duy nhất đang tuổi đợi gả của Cung quốc! Dựa vào từ lúc ngươi sinh ra đến bây giờ được hưởng sự cung phụng của dân chúng Cung quốc! Ta cảnh cáo ngươi, cho dù hôm nay Yến Vương có làm hoàng đế, ngươi cũng chỉ có một con đường, gả!" Giận dữ vung tay áo: "Làm sao, muốn đánh nhau à? Đến đây! Lão tử muốn đánh ngươi lâu rồi!"
"..." Lai Hỉ sống chết ôm lấy cánh tay Sầm Duệ, khóc không ra nước mắt: "Bệ hạ! Phong thái a! Hình tượng a!"
Sầm Huyên tiểu công chúa có lẽ là lần đầu tiên thấy Sầm Duệ vô lại đánh nữ nhân mà còn tỏ ra đúng lý hợp tình như vậy, đôi môi đỏ thắm xụ xuống, hoảng sợ lui về phía sau, trốn sau lưng Ngọc Hư, chỉ biết khóc nỉ non lặp đi lặp lại: "Hắn dám đánh ta! Đánh ta cơ đấy!"
Bị Phó Tránh dùng một tay xách cổ áo lôi sang bên cạnh, Sầm Duệ vẫn còn đang giương nanh múa vuốt, lão tử sẽ đánh ngươi đấy, có bản lĩnh đến cắn ta đi! Hừ! Mới hừ ra tiếng, cái trán đã trúng một kích đau nhức, nổi lên một cục "hạt dẻ".
Phó Tránh gõ nàng xong, lắc đầu: "Không hiểu chuyện."
Sầm Huyên công chúa cuối cùng vẫn không cam lòng, không muốn bị trói trở về cung, Sầm Duệ sắc bén đe dọa nàng, nếu dám chạy loạn nữa, đợi trở về trực tiếp gả nàng cho lão cha sáu mươi tuổi của Thái Tử Tấn quốc! Sầm Huyên ôm Kim Lăng vương hu hu khóc lớn: "Ca ca, hoàng đế bắt nạt người ta!"
Kim Lăng vương lặng lẽ vuốt tóc muội tử nhà mình: "Hết cách rồi, ai bảo người bắt nạt muội là hoàng đế chứ..."
Sầm Huyên nghe vậy khóc càng thương tâm.
Phó Tránh chờ Ngọc Hư phối dược, để Sầm Duệ các nàng đi trước, một mình ở lại Khâm Thiên Giám.
Ngọc Hư rót rượu thuốc, cho thêm cỏ ngạnh giã nhỏ, do dự nửa ngày mới mở miệng: "Ta cảm thấy ngươi đối xử với bệ hạ khác với người bình thường."
Phó Tránh khom người xem kinh thiếp trên bàn, giọng nói không gợn sóng: "Nàng là vua của một nước, sao giống người bình thường được?"
"Ngươi biết ta nói không giống là thế nào mà." Ngọc Hư dừng tay không ước lượng dược liệu nữa, nghiêm túc nhìn Phó Tránh nói: "Ta quen ngươi gần mười năm, vốn tưởng trên đời này đối với ngươi chỉ có hai loại người: Hữu dụng và vô dụng. Hôm nay ta thấy dáng vẻ của ngươi khi nói chuyện với bệ hạ, cả ngữ khí nữa, mới biết trong thế giới của ngươi còn có loại người thứ ba như bệ hạ."
Phó Tránh nắm chặt tay, lại chậm rãi thả lỏng, lạnh lùng nói: "Ngươi sai rồi." Dừng một lát, bước chân vào màn tuyết: "Sắc trời đã muộn, ta cáo từ trước."
Ngọc Hư ngơ ngác nhìn dược liệu chưa phối xong trên bàn, lẩm bẩm: "Nếu ta nói sai, sao ngươi lại thẹn quá hoá giận quên cả cầm thuốc về?"
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Vì lý do "Công chúa ăn chay lễ Phật" nên lùi thời gian lại gần nửa tháng, đoàn sứ giả kiêm đội ngũ đón dâu của Tấn quốc rốt cuộc cũng khoan thai khởi hành trong sự mỏi mắt chờ mong của các quan viên Cung quốc.
"Điện hạ, chúng ta cứ đi như vậy sao?" Tiêu Đình Chi vén mành lên, nhìn kinh thành Cung quốc khuất dần phía sau.
Dung Trạch cầm sách trong tay, nằm trên tấm thảm ấm, mỉm cười nói: "Đình Chi luyến tiếc sao?" Lật sang trang một tờ: "Không cần thẫn thờ, hôm nay rời đi, sớm hay muộn cũng có cơ hội tới nữa. Nếu không trở lại, móng vuốt của Thái tử và Dự Vương sẽ không chịu nổi trống vắng mà vươn đến đây." Lại lười biếng vươn thắt lưng: "Ta không thích chào đón người khác nhúng chàm đồ của mình."
"Điện hạ nói đúng." Tiêu Đình Chi phẫn nộ hạ mành, tiếp tục tò mò hỏi: "Hôm ấy ở trước cửa Ngụy Phủ, điện hạ nói gì với hoàng đế Cung quốc vậy ạ?"
Dung Trạch chớp mắt một cái: "Bí mật." Vỗ tay lên cuộn sách, bên môi ngậm cười, tạo cho mình con đường dài trong tương lai mà thôi.
Nhìn trận đội Tấn quốc đi xa, hai tư quan viên Lễ bộ và Hồng Lô tự không khỏi mắt chứa lệ nóng, nắm chặt tay nhau:
"Thượng thư đại nhân, ngài vất vả rồi!"
"Tự khanh đại nhân, ngài cũng vất vả rồi!"
"Vất vả thời gian dài như vậy, không đi uống chén rượu thì thật xin lỗi bản thân a!"
"Thượng thư đại nhân đúng là tri âm của ta, hôm nay ta mời khách, đi đi!"
"Đại nhân, chúng ta thì sao..."
"Các ngươi? Các ngươi và Hộ bộ đối chiếu sổ sách xong rồi à? Công việc tiếp sau đó xử lý xong rồi sao? Báo cáo công việc cũng viết xong luôn?"
"..."
Tần Anh