Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Tình thế hỗn loạn


trước sau

Phó Tránh tỏ ra quan tâm như vậy, khuôn mặt giận dữ của Sầm Duệ trở nên lúng túng, mặc hắn phủi tuyết, trì độn nói: "Quên mất."
"Sao không thấy quên ăn quên chơi." Phó Tránh liếc nàng một cái trách cứ, nói không dễ nghe, nhưng rất hiệu quả trong việc làm Sầm Duệ bay biến chút khó chịu nhỏ.
Sầm Huyên đứng xem Phó Tránh giáo huấn Sầm Duệ, trong lòng có cảm giác bị phớt lờ, thất vọng xen lẫn đau buồn, trên mặt Phó Tránh không có cảm xúc, nhưng không giấu được sự quan tâm. Hai người đứng ở kia, tựa như không có chỗ cho người thứ ba xen vào. Rõ ràng là một nam tử, rõ ràng còn lớn tuổi hơn nàng, lại cột chặt Phó Tránh vào người...
Sầm Duệ nghe hắn dạy dỗ xong, mắt vừa nâng liền chạm phải ánh mắt phẫn nộ của Sầm Huyên. Ai yo, nàng chưa tìm nàng ta tính sổ, muội muội hèn mạt này đã dùng ánh mắt như dao ra oai với nàng. Sắc mặt căng lên, Sầm Duệ không mặn không nhạt nói: "Công chúa ở bên ngoài chơi đủ rồi thì hồi cung đi. Mười lăm phải đi lấy chồng xa, tranh thủ tới bồi các vị thái phi một lúc."
Sự đau buồn và đố kỵ trong lòng Sầm Huyên nổ tung: "Ta không muốn hòa thân! Đều tại hoàng đế ngươi uất ức, ta mới phải đi hòa thân! Dựa vào cái gì mà hy sinh hạnh phúc của ta để đổi lấy sự an ổn cho giang sơn của ngươi?!" Không khống chế được cảm xúc, Sầm Huyên càng nói càng khó nghe, ngay cả người ngoài như Ngọc Hư cũng cảm thấy công chúa điện hạ này quá mức không giữ mặt mũi cho vị hoàng đế như Sầm Duệ.
"Ngươi là đồ phế vật không có tiền đồ!" Sầm Duệ chỉ vào nàng quát như quát kẻ điên.
Câu mắng này cũng đồng thời áp chế lửa giận của Sầm Duệ, nàng trả lời lại một cách mỉa mai: "Dựa vào cái gì? Dựa vào ngươi là công chúa duy nhất đang tuổi đợi gả của Cung quốc! Dựa vào từ lúc ngươi sinh ra đến bây giờ được hưởng sự cung phụng của dân chúng Cung quốc! Ta cảnh cáo ngươi, cho dù hôm nay Yến Vương có làm hoàng đế, ngươi cũng chỉ có một con đường, gả!" Giận dữ vung tay áo: "Làm sao, muốn đánh nhau à? Đến đây! Lão tử muốn đánh ngươi lâu rồi!"
"..." Lai Hỉ sống chết ôm lấy cánh tay Sầm Duệ, khóc không ra nước mắt: "Bệ hạ! Phong thái a! Hình tượng a!"
Sầm Huyên tiểu công chúa có lẽ là lần đầu tiên thấy Sầm Duệ vô lại đánh nữ nhân mà còn tỏ ra đúng lý hợp tình như vậy, đôi môi đỏ thắm xụ xuống, hoảng sợ lui về phía sau, trốn sau lưng Ngọc Hư, chỉ biết khóc nỉ non lặp đi lặp lại: "Hắn dám đánh ta! Đánh ta cơ đấy!"
Bị Phó Tránh dùng một tay xách cổ áo lôi sang bên cạnh, Sầm Duệ vẫn còn đang giương nanh múa vuốt, lão tử sẽ đánh ngươi đấy, có bản lĩnh đến cắn ta đi! Hừ! Mới hừ ra tiếng, cái trán đã trúng một kích đau nhức, nổi lên một cục "hạt dẻ".
Phó Tránh gõ nàng xong, lắc đầu: "Không hiểu chuyện."
Sầm Huyên công chúa cuối cùng vẫn không cam lòng, không muốn bị trói trở về cung, Sầm Duệ sắc bén đe dọa nàng, nếu dám chạy loạn nữa, đợi trở về trực tiếp gả nàng cho lão cha sáu mươi tuổi của Thái Tử Tấn quốc! Sầm Huyên ôm Kim Lăng vương hu hu khóc lớn: "Ca ca, hoàng đế bắt nạt người ta!"
Kim Lăng vương lặng lẽ vuốt tóc muội tử nhà mình: "Hết cách rồi, ai bảo người bắt nạt muội là hoàng đế chứ..."
Sầm Huyên nghe vậy khóc càng thương tâm.
Phó Tránh chờ Ngọc Hư phối dược, để Sầm Duệ các nàng đi trước, một mình ở lại Khâm Thiên Giám.
Ngọc Hư rót rượu thuốc, cho thêm cỏ ngạnh giã nhỏ, do dự nửa ngày mới mở miệng: "Ta cảm thấy ngươi đối xử với bệ hạ khác với người bình thường."
Phó Tránh khom người xem kinh thiếp trên bàn, giọng nói không gợn sóng: "Nàng là vua của một nước, sao giống người bình thường được?"
"Ngươi biết ta nói không giống là thế nào mà." Ngọc Hư dừng tay không ước lượng dược liệu nữa, nghiêm túc nhìn Phó Tránh nói: "Ta quen ngươi gần mười năm, vốn tưởng trên đời này đối với ngươi chỉ có hai loại người: Hữu dụng và vô dụng. Hôm nay ta thấy dáng vẻ của ngươi khi nói chuyện với bệ hạ, cả ngữ khí nữa, mới biết trong thế giới của ngươi còn có loại người thứ ba như bệ hạ."
Phó Tránh nắm chặt tay, lại chậm rãi thả lỏng, lạnh lùng nói: "Ngươi sai rồi." Dừng một lát, bước chân vào màn tuyết: "Sắc trời đã muộn, ta cáo từ trước."
Ngọc Hư ngơ ngác nhìn dược liệu chưa phối xong trên bàn, lẩm bẩm: "Nếu ta nói sai, sao ngươi lại thẹn quá hoá giận quên cả cầm thuốc về?"
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Vì lý do "Công chúa ăn chay lễ Phật" nên lùi thời gian lại gần nửa tháng, đoàn sứ giả kiêm đội ngũ đón dâu của Tấn quốc rốt cuộc cũng khoan thai khởi hành trong sự mỏi mắt chờ mong của các quan viên Cung quốc.
"Điện hạ, chúng ta cứ đi như vậy sao?" Tiêu Đình Chi vén mành lên, nhìn kinh thành Cung quốc khuất dần phía sau.
Dung Trạch cầm sách trong tay, nằm trên tấm thảm ấm, mỉm cười nói: "Đình Chi luyến tiếc sao?" Lật sang trang một tờ: "Không cần thẫn thờ, hôm nay rời đi, sớm hay muộn cũng có cơ hội tới nữa. Nếu không trở lại, móng vuốt của Thái tử và Dự Vương sẽ không chịu nổi trống vắng mà vươn đến đây." Lại lười biếng vươn thắt lưng: "Ta không thích chào đón người khác nhúng chàm đồ của mình."
"Điện hạ nói đúng." Tiêu Đình Chi phẫn nộ hạ mành, tiếp tục tò mò hỏi: "Hôm ấy ở trước cửa Ngụy Phủ, điện hạ nói gì với hoàng đế Cung quốc vậy ạ?"
Dung Trạch chớp mắt một cái: "Bí mật." Vỗ tay lên cuộn sách, bên môi ngậm cười, tạo cho mình con đường dài trong tương lai mà thôi.
Nhìn trận đội Tấn quốc đi xa, hai tư quan viên Lễ bộ và Hồng Lô tự không khỏi mắt chứa lệ nóng, nắm chặt tay nhau:
"Thượng thư đại nhân, ngài vất vả rồi!"
"Tự khanh đại nhân, ngài cũng vất vả rồi!"
"Vất vả thời gian dài như vậy, không đi uống chén rượu thì thật xin lỗi bản thân a!"
"Thượng thư đại nhân đúng là tri âm của ta, hôm nay ta mời khách, đi đi!"
"Đại nhân, chúng ta thì sao..."
"Các ngươi? Các ngươi và Hộ bộ đối chiếu sổ sách xong rồi à? Công việc tiếp sau đó xử lý xong rồi sao? Báo cáo công việc cũng viết xong luôn?"
"..."
Tần Anh

cơ bản đã kết thúc công việc nhậm chức ở Hộ bộ, mặc dù mới bổ nhiệm không thể thay đổi tiếp, có điều Lại bộ sớm đánh tiếng, cho nên trên dưới lục bộ không ai không biết vị Trạng Nguyên lang này sắp một bước lên mây, vào thẳng Môn Hạ tỉnh.
Dự toán tân niên đã tạm ổn, trong bộ thoải mái hơn, đỏ mắt, ghen tị, phàm là không có quan hệ căng thẳng sẽ tới gần như thực như giả chúc mừng Tần Anh. Ứng phó với nhóm người này xong, Tần Anh mệt mỏi ngả lưng lên ghế, trước mặt đã đặt một quyển sổ. Đúng là Tạ Dung do Lễ bộ phái tới đối chiếu sổ sách, Tần Anh nhớ nửa ngày trước Phó Tránh tìm hắn nói vài lời...
"Ta muốn điều Tạ Dung và ngươi cùng vào Môn Hạ tỉnh, nên làm thế nào trong lòng ngươi hiểu rõ."
Biết rõ đối phương là lang sói, lại phải bầu bạn như tri kỷ, Tần Anh không sao hiểu nổi dụng ý của Phó Tránh.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Ngụy lão quốc công qua đời được một tháng, thế cục trong triều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đủ loại tuồng kịch biến chuyển khiến người qua đường giáp ất không bị liên quan mở to nhãn giới. Đầu tiên là Ngụy phủ chia hai ủng hộ hai phái Ngụy Diễn và Ngụy Trường Yên đấu từ nội bộ đấu lên triều đình, ngày nào cũng xắn áo xắn quần thi nhau phun nước miếng tung tóe trên triều; Nối gót sau đó, trong vòng một ngày Ngự sử đài dâng ba bản tấu chương, tố giác Lại bộ Thượng Thư Tương Vũ và Hộ bộ cùng cửa hàng trong kinh vận chuyển riêng lương thảo, sắt thép, có ý đồ gây rối. Mẫu thân Tương Vũ xuất thân từ Ngụy gia, bản thân hắn cũng là người đứng đầu ủng hộ Ngụy gia, hắn gặp chuyện không hay, kéo theo Ngụy thị không trốn thoát can hệ.
Nhắc tới mưu phản, tự nhiên cứ thế mà liên tưởng tới Đại Đô đốc uy quyền đang chấp chưởng Ngự Lâm quân – Ngụy Diễn. Quả nhiên, ngày hôm sau, Ngự sử đài trình lên chứng cớ cặn kẽ, chỉ rõ tội mưu nghịch của Ngụy Diễn. Lấy Từ tướng cầm đầu, một đám quan văn chớp đúng thời cơ thổi gió châm ngòi bên tai hoàng đế bệ hạ:
"Bệ hạ người xem! Mưu phản a! Đây là mưu phản đó!!"
"Tướng gia à, bình tĩnh một chút."
"Bệ hạ ngài xem! Người của Ngụy gia quả nhiên không được thứ gì tốt!!!"
"Tướng gia à, lý trí chút."
Trong khi mọi người nghĩ Ngụy gia sắp hoàn toàn rớt đài, thì đích tưởng tôn của Ngụy gia – Ngụy Trường Yên bỗng nhiên nổi tiếng, đơn phương độc mã chặn đứng con đường chạy trốn khỏi kinh thành của Ngụy Diễn, tự tay dâng đầu Ngụy Diễn lên hoàng đế bệ hạ.
Sầm Duệ vui mừng vỗ vỗ vai Từ tướng: "Tướng gia, ngài xem, Ngụy gia không phải còn thứ này tốt hay sao?"
Nội tâm của Từ tướng như có đám thần thú oanh liệt chạy như điên: "Con mẹ nó! Tiểu vương bát đản này nhảy ra từ đâu vậy, không phải hắn bị Ngụy Diễn đuổi ra khỏi Ngụy gia rồi sao?!"
Ngụy Trường Yên kịp thời ngăn cơn sóng dữ đổ về phía Ngụy thị, chứng tỏ một cách thuyết phục rằng chuyện mưu nghịch là do một tay Ngụy Diễn gây nên, phần lớn không liên quan tới Ngụy gia. Dù vậy, Ngụy thị bành chướng nửa bầu trời Cung quốc vẫn bị đại thương nguyên khí, khó đỡ nổi cán cân với Từ gia vẫn như mặt trời ban trưa.
Nhưng rõ ràng, hoàng đế bệ hạ cũng không vui khi Từ thị một mình phát triển an toàn, trong núi không phải có lão hổ đang rình mò sao? Ừm, nên bồi dưỡng một thế lực khác dám cắn xé với Từ gia.
Trong vòng mấy tháng, bố cục triều đình liên tục thay đổi, người ngủ không yên không chỉ nhóm triều thần có lợi ích tương quan, mà còn có cả hoàng đế bệ hạ đáng thương của bọn họ. Có lẽ là Phụ chính đại nhân cảm thấy tiểu hoàng đế qua sinh thần mười lăm đã là lớn, không chỉ công khóa mỗi ngày tăng lên, còn dần dần đem một số tấu chương không nặng không nhẹ cho Sầm Duệ tự phê duyệt.
Trong Ngự Thư phòng, Sầm Duệ vô cùng không cam lòng bị ngược đãi cả ngày lẫn đêm, hừng hực khí thế gào: "Phó Tránh hắn là người sao! Là người sao!! Lão tử muốn ăn không được muốn uống không xong, ngủ nghỉ thì qua loa! Lão tử muốn tới Đại Lý Tự tố cáo hắn ngược đãi hoàng đế!"
Lai Hỉ vuốt mồ hôi lạnh: "Bệ hạ bớt giận! Ngài có mắng nữa, Phụ chính cũng không nghe thấy đâu."
Sầm Duệ thiếu chút nữa cắn nát cán bút, vừa nói tới đây, nàng như sống lại! Từ sau khi Sầm Huyên xuất giá, ngoại trừ lúc lâm triều còn đâu nàng gần như không chạm mặt Phó Tránh. Hai người cùng ở Dưỡng Tâm Điện mà còn không gặp được như vậy, Phó Tránh cũng có bản lĩnh quá nha.
Nằm sấp trên bàn, Sầm Duệ tối tăm mang lòng dạ hẹp hòi nghĩ, có phải nàng gả Sầm Huyên đi đã thực sự chọc giận Phó Tránh...
"Bệ hạ." Một tiếng gọi lạnh lẽo chui vào lỗ tai.
Sầm Duệ sợ tới mức trái tim đập loạn, mãi lâu sau mới miễn cưỡng ổn định tinh thần: "Phó Tránh?" Mặt lại trầm xuống: "Ngươi tới làm cái gì?" Đừng tưởng ta không nhìn ra ngươi cố ý trốn tránh ta!
Phó Tránh không gợn sóng nhìn xuống khuôn mặt đen sì của Sầm Duệ, nói: "Bệ hạ suy nghĩ đã lâu rồi, nghĩ xong muốn bồi dưỡng ai chống lại Từ thị chưa?"
Mấy ngày không nói một lời, hôm nay vừa mở miệng đã là cái này, Sầm Duệ cực kỳ mất hứng: "Không nghĩ tới!"
Phó Tránh nhíu mi, nâng tay áo lấy ra quan tạ mang từ Lại bộ tới...
Lại nghe Sầm Duệ nói: "Phó Tránh, không phải là ngươi thích Sầm Huyên chứ? Cho nên mới giận ta gả nàng ra ngoài?"
Văn thư trong tay run lên, xoay một vòng, không lưu tình đập thẳng vào đầu Sầm Duệ: "Nói bậy bạ cái gì đó!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện