Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Bày tỏ


trước sau

Bình tĩnh mà nói, thì Sầm Duệ cùng Ngụy Trường Yên lăn lộn trên phố bao năm, kỹ thuật cờ bạc không kém.
Không khéo là, đối thủ của bọn họ là Phó Tránh, còn kẻ làm chiến tướng chủ lực – Ngụy Trường Yên thì hiển nhiên không đặt tâm tư nơi này. Kỹ thuật săn bắn hơn người không nói làm gì, do hắn luyện tập được, nhưng chơi cờ bạc mà mấy ván liên tiếp Phó Tránh như có thần phật trợ giúp, đã thắng còn thắng đậm. Ngụy Trường Yên thua không còn manh giáp nào, trước mặt Sầm Duệ vẫn có một chút gọi là, nhưng ai cũng thấy là do Phó Tránh cố ý thả nàng.
Oán hận nhìn Ngụy Trường Yên không yên lòng, Sầm Duệ thu tay lại: "Canh giờ không còn sớm, bản công tử muốn về."
Phó Tránh nở nụ cười, sai người đi đổi thẻ bài thành ngân phiếu, cũng đi theo ra ngoài.
Đêm cuối xuân, gió mát thổi trên mái hiên phát ra tiếng leng keng rung động, bao phủ lên khu chợ ồn ào tiếng người. Tách khỏi đoàn người náo nhiệt, lập tức chạm mặt đội Tuần Sát, đám vệ binh trẻ tuổi kích động khi nhận ra Ngụy Trường Yên, đều dừng chân chào hắn, tướng lãnh dẫn đầu còn chăm chỉ hiếu học tới lãnh giáo binh pháp.
Nhân cơ hội này, Phó Tránh thong thả bước tới bên cạnh Sầm Duệ vẫn vùi đầu đi đường nãy giờ, thản nhiên nói: "Bệ hạ giận sao?"
Sầm Duệ bị hắn làm cho kinh hoảng, nhướn mi trào phúng cười: "Bạc của trẫm đều bị Thái Phó thắng hết, trẫm không thể giận sao?"
Ngàn vạn ánh sao trên trời như lóe sáng, rơi hết vào trong đôi mắt của Sầm Duệ, lung linh lấp lánh.
Trong lòng Phó Tránh như có tầng mưa xuân mềm mại rơi xuống, mềm mại một cách lạ kỳ, gạt đi sợi tóc rối trên trán Sầm Duệ: "Người thắng thần không phải cũng chỉ có bệ hạ sao?"
Sửng sốt một lát, cái hiểu cái không ý tứ của hắn, hai gò má Sầm Duệ chợt hồng, bước nhanh tránh khỏi Phó Tránh, cứng rắn bỏ lại một câu: "Thái Phó nói đùa."
Phó Tránh nhìn bóng dáng của nàng, có chút đau đầu, xem ra tạm thời chưa cởi bỏ được khúc mắc trong lòng nàng ngay.
Đợi Ngụy Trường Yên thoát khỏi đám người nhiệt tình dào dạt kia, Sầm Duệ đã đi lên xe ngựa. Phủ của Ngụy Trường Yên và Phó Tránh ở trên đường Nghi Bình phía sườn Đông hoàng thành, không cùng đường với Sầm Duệ. Từ Trích Nguyệt các đi ra đã nghẹn cả đường, Ngụy Trường Yên cuối cùng cũng khai sáng suy nghĩ, lúc này thêm khẩn trương muốn nói hết tâm sự với Sầm Duệ. Liền giả bộ hộ tống Sầm Duệ hồi cung, nghiêm mặt bỏ lại tuấn mã, trèo lên xe ngựa của Sầm Duệ.
Phó Tránh không nhìn ra tính toán trong bụng Ngụy Trường Yên, hắn nhìn sườn mặt Sầm Duệ vùi trong bóng đêm bộc lộ biểu cảm khó hiểu. Ba năm, tuy nói hắn vẫn như trước nắm chắc tám chín phần mười tâm tư của Sầm Duệ, nhưng trên vấn đề tình yêu nam nữ... Hắn lại sinh ra cảm giác lo được lo mất chưa từng có.
Trong lòng thở dài, ngoài miệng Phó Tránh vẫn nói khách khí: "Nếu như thế, bệ hạ tạm nhờ Ngụy Đô Đốc chiếu cố."
Sầm Duệ run vai, cái miệng tên họ Phó này...
"Điều này không nhọc Thái Phó lo lắng!" Ngụy Trường Yên đen mặt, nghiêm nghị buông màn xe, cái gì gọi là tạm nhờ chứ, hắn cũng đâu phải là bệ hạ!
Bánh xe lộc cộc ra khỏi khu chợ rồi rẽ vào phố Chu Tước, đủ loại ồn ào thổi tới theo làn gió. Tiếng vó ngựa xao nhãng màn đêm, tựa nhịp trống gõ có tiết tấu vào lòng Ngụy Trường Yên.
Siết chặt yết hầu, Ngụy Trường Yên khó khăn nói: "Ngươi... Là nữ tử à?"
...
Sầm Duệ mở mắt ra, không gợn sóng không sợ hãi nói: "Tới bây giờ Ngụy khanh mới phát hiện được, trẫm thật sự ngạc nhiên đấy." Từ lúc qua sinh thần mười lăm tuổi, Ngụy Trường Yên đã dạy nàng võ nghệ, nàng sớm chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị hắn phát hiện bất cứ lúc nào rồi. Nhưng không biết do nàng ngụy trang rất tốt, hay là Ngụy Trường Yên quá thiếu tâm nhãn, để tới tận hôm nay mới phát hiện ra thân thế của nàng.
"Chắc Tú Cẩm kia là người của ngươi đi." Sầm Duệ nói bằng ngữ điệu chắn chắn, cho dù Ngụy Trường Yên thừa nhận hay là phủ nhận, trong lòng nàng đã có phán đoán.
Xung quanh tối đen, đèn lồng treo trước cửa xe toả ánh sáng như có như không, Ngụy Trường Yên dựa vào nó, miễn cưỡng thấy rõ vẻ mặt cười như không cười, đáy lòng dần sinh bất an, vội vàng giải thích: "Ta không cố ý muốn thử ngươi, chỉ là..."
Hai tay nắm chặt, ánh mắt của hắn không dừng trên mặt Sầm Duệ nữa, nhìn chằm chằm ánh đèn lồng lay động, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ muốn biết người mình thích rốt cuộc là nam..."
"Là nam thì sao, là nữ thì sao?" Sầm Duệ đánh gãy lời hắn, nhìn thẳng khuôn mặt kinh ngạc của Ngụy Trường Yên, ý cười trên môi lạnh bạc: "Trẫm và Ngụy khanh chỉ có thể là tình cảm quân thần." Nàng rũ mắt vuốt nếp nhăn trên cổ tay áo: "Ngụy khanh gánh vác trên dưới hơn trăm khẩu cùng với tương lai của Ngụy gia, còn trẫm thì chịu trách nhiệm với toàn bộ xã tắc của Cung quốc, tình cảnh của ta hay của ngươi, chỉ hơi sai lầm cũng thành vạn kiếp bất phục. Ngẫm lại căn cơ trăm năm của Ngụy thị cùng với tộc nhân của ngươi đi rồi hãy quyết định xem lời ban nãy còn nói khỏi miệng được nữa không?"
Ngụy Trường Yên yên lặng thật lâu, mới bi thương cười: "Nếu đêm nay đổi thành Phó Tránh nói với ngươi như vậy, ngươi có trả lời giống hệt thế này không?!"
"..."
Phó Tránh...
Ngồi trở lại Ngự Thư phòng, Sầm Duệ mãi vẫn chưa hạ được nét bút nào xuống tấu chương trước mặt, tự giễu cười, lấy cái tính nết đó của Phó Tránh, làm sao có ngày hắn nói những lời thâm tình mật ý như vậy với nàng được?
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
"Tướng quân, ngài có nhìn thấy Ngụy Đô Đốc đâu không?" Sau khi lâm triều, Binh Bộ Thị Lang gọi giật Phó Đô hộ Chúc Bá Phù lại, bộ dáng khổ như ăn hoàng liên: "Thượng thư đại nhân nhà ta đã tới tìm Đô Đốc mấy lần rồi, cốt lõi là để thương nghị việc bệ hạ đến Đế Lăng tế bái tiên đế mà không được. Nếu ngài thấy thì trăm ngàn lần phải giúp tiểu nhân túm lại nha."
Từ khi Ngụy Trường Yên bày tỏ thất bại, gần như đã nửa tháng rồi nhóm võ quan như rắn mất đầu, ngay cả Chúc Bá Phù luôn qua lại gần gũi với Ngụy Trường Yên cơ bản cũng không gặp nổi hắn hai lần, lần gần nhất là hắn tới doanh trại tìm người, mới kéo rèm ra được một nửa, đã đụng phải Ngụy Như mặt mũi bầm dập đi ra.
"Đô hộ, ngài nhất định đừng có vào!" Ngụy Như khóc lóc than: "Công tử nhà ta bị thất tình, đang nổi điên đấy!"
"..."
Nhớ lại xong, Chúc Bá Phù cười khổ: "Mấy hôm nay Đô đốc không khoẻ, ta tới gặp Thượng Thư của các ngươi xem."
"Cũng tốt cũng tốt."
Tần Anh đi ngang qua thấy cảnh này, khẽ nhíu mày, lúc đưa tấu chương tới tay Sầm Duệ nhịn không được tiến gián: "Bệ hạ, Ngụy Trường Yên lại không vào triều mấy ngày rồi. Hắn đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân, cứ thế sẽ ảnh hưởng đại sự."
"Gần đây cũng không có việc gì quan trọng, để hắn nghỉ ngơi mấy ngày cũng được." Sầm Duệ thoải mái nói, nói hai ba câu đem đề tài dẫn tới chỗ khác: "Ta xem tấu chương của Hộ bộ rồi, Giang Nam sinh lũ lụt, tổn thất nghiêm trọng tới nông sản. Lũ lụt mãi, trẫm lo sẽ phát sinh bệnh dịch, dân tâm không ổn. Trẫm đã cố ý cắt giảm thuế năm nay của Giang Nam, khoảng thời gian này ngươi đi lại gần hơn với bên trong Hộ bộ, thương nghị với đám Vân Đình xem."
Tần Anh gật đầu, lại nói: "Nếu bệ hạ lo lắng, thần sẽ tự mình tới Giang Nam một chuyến."
Sầm Duệ trầm ngâm một

lát, khoát tay áo: "Ngươi mới từ Tần Hoài về, không cần. Ta sẽ bảo Chung Sơ đi một chuyến, nhân tiện đi xem lại trị* vùng ấy. Ánh mắt của ngươi không độc bằng hắn, loại việc này nên để hắn đi. Lại nói... Tính ngươi ổn thỏa, có rảnh thì tới nói chuyện tâm tình với Ngụy Trường Yên xem, thay trẫm bình ổn tâm tư của hắn. Hành quân đánh giặc tu thành cái tật gió mạnh mưa rào, người làm quan dễ xúc động thì cứ chờ bị túm bím tóc đi."
*Lại trị: Tác phong và uy tín của quan lại thời xưa.
Tần Anh không khỏi lắc đầu: "Bệ hạ dụng tâm lương khổ, nếu hắn hiểu được thì tốt."
"Trẫm cũng biết mình là vị hoàng đế tốt luôn lo lắng chu đáo cho thần tử mà." Sầm Duệ phe phẩy quạt lắc lắc đầu.
"..."
Tần Anh đi không lâu, Từ Tri Mẫn bưng bàn gỗ nước sơn trà đi vào, buông chén thuốc: "Bệ hạ, lần này Ngụy Đô Đốc thật sự đau thấu tâm can rồi."
Sầm Duệ bưng chén thuốc nghe thấy, nhăn mày: "Đau dài không bằng đau ngắn, ta là hoàng đế, hắn muốn ở bên ta là định cả đời không cưới vợ, khiến Ngụy gia vô hậu sao? Ngụy lão đầu tử không dùng nước mắt dìm chết ta mới lạ đấy!" Bịt mũi uống một hơi cạn sạch chén thuốc, nàng lau miệng nói: "Đệ tử thế gia có người nào không ba vợ bốn nàng hầu, chính hắn còn là kẻ ăn chơi, tuổi trẻ khí thịnh, háo thắng mà thôi."
Từ Tri Mẫn quỳ gối phía sau Sầm Duệ, nhẹ bóp vai cho nàng: "Bệ hạ thật sự vì vấn đề này mới cự tuyệt Ngụy Đô Đốc sao?"
Sầm Duệ thoáng hoảng loạn, đập cổ tay vào cạnh bàn, đau tới mức hít phải một hơi khí lạnh, ngoài miệng than thở nói: "Không phải thế thì là cái gì?"
Từ Tri Mẫn cười mà không nói, đang muốn nói gì đó, Lai Hỉ chạy vội, vấp phải cạnh cửa lăn vào thư phòng, vẻ mặt hoảng sợ: "Bệ hạ! Ngụy lão gia tử, xác chết vùng dậy rồi!"
"..."
Sau khoảnh khắc rối loạn, Sầm Duệ ngồi vào chỗ của mình, xoa cổ tay nói: "Ngụy lão đầu tử, ngài về sao không đánh tiếng cho trẫm đi tiếp đón a?"
Người đã táng thân trong Thượng Lâm uyển, Ngụy lão êm đẹp ngồi đối diện Sầm Duệ, bộ râu bạc trắng nhếch lên: "Tôn tử của lão thần thà chịu thua kém chứ nhất định phải chậm cưới vợ, lão thần ở Giang Âm đợi mà ăn không ngon, ngủ không yên! Tần lão đầu kia nữa, ngày thường chỉ biết chơi cờ, chẳng có chút ý tứ gì cả, lão thần không ngốc nổi với lão ta nữa!"
Sầm Duệ mang vẻ mặt như bị táo bón, chống trán cười gượng: "Ngài phô trương chạy về như vậy, là muốn đẩy trẫm vào chỗ bất nghĩa sao?"
"Nào có!" Ngụy lão vung đại chưởng lên, hắc hắc cười: "Bệ hạ đừng có lo, tôn nhi của lão thần nhất định sẽ hiểu dụng tâm lương khổ của bệ hạ mà. Tiểu tử kia không khích không nên việc, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn gia nghiệp của Ngụy gia rơi vào tay người ngoài chứ."
Đây là lần thứ hai trong ngày có người nói với nàng bốn chữ "dụng tâm lương khổ", Sầm Duệ cười tới mức cứng đờ cả mặt, chỉ mong... Ngụy Trường Yên có thể như gia gia hắn nói, là người thấu hiểu nhân tâm như vậy.
Khi mà tin tức Ngụy lão gia tử chết đi sống lại lan truyền ra ngoài, đã chứng minh phán đoán của Sầm Duệ hoàn toàn chính xác.
"Tôn nhi à, ngươi đừng có nhìn gia gia như vậy. Gia gia và bệ hạ cũng chỉ vì ngươi và Ngụy gia thôi, ngươi xem bây giờ ngươi chấp chưởng Ngụy gia rất tốt không phải sao?" Ngụy lão vẫn chẳng có tý áy náy nào khi lừa bịp tôn nhi của mình, vui tươi hớn hở nói.
Hai mắt Ngụy Trường Yên đỏ như sói đói, nhả từng chữ ra khỏi kẽ răng: "Lão muốn nói là, từ đầu tới cuối Sầm Duệ đều biết hết, và luôn diễn trò với lão?"
"Liên tục bị tổn thương, ôi công tử đáng thương của ta." Ngụy Như che mắt, không dám nhìn vẻ mặt của Ngụy Trường Yên.
Nhưng khi biết được chân tướng, Ngụy Trường Yên không lập tức chạy tới tìm Sầm Duệ tính sổ, một mình rong ruổi đến rừng săn, trắng đêm chưa về. Khi hắn còn đang say rượu, Giang Nam quả thực xảy ra chuyện như Sầm Duệ đoán, sau lũ lụt bệnh dịch nổi lên, nghiêm trọng nhất là có hai Châu đồng thời bạo phát loạn lưu dân, trong đó có Hồ Châu chỉ sau một đêm đã bị chiếm phủ nha.
Bạo loạn lần này nằm ngoài dự liệu, Sầm Duệ trở tay không kịp, đang triệu tập các đại thần thương nghị suốt đêm, thì Lai Hỉ đột nhiên bẩm báo, Ngụy Trường Yên cầu kiến.
Về mục đích hắn cầu kiến, đó là lãnh binh bình loạn.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Ngụy Trường Yên lãnh binh xuôi Nam, Binh Bộ Thượng Thư sầu càng thêm sầu, lúc trước đã định là Đại Đô Đốc cùng bệ hạ tới Đế Lăng tế bái tiên đế. Bây giờ người đi rồi, thời gian khẩn cấp, hắn tìm đâu ra người có võ nghệ cao cường bây giờ?
Cùng đại nhân nhà mình tăng ca, Thị Lang vỗ đầu nói: "Đại nhân, ngài quên rồi sao, Chúc Đô hộ không ly kinh cùng Ngụy Đô Đốc, còn đang ở trong quân kìa."
Năm đó Chúc Bá Phù cùng Ngụy Trường Yên xuất chinh tới Bắc cương, luôn sát cánh bên Ngụy Trường Yên làm phó tướng, quan hệ mật thiết. Tiểu Thị Lang nhắc tới đây, Thượng thư đại nhân sung sướng vỗ bàn, chính hắn!
Ngày tới Đế Lăng tế bái hôm ấy, đoàn người dùng nghi thức trang nghiêm của hoàng gia đi ra từ cửa Chu Tước, cờ quạt trải dài mười dặm, ngự liễn hướng thẳng tới Đế Lăng ở ngoại ô.
Lần này Sầm Duệ đi tế bái vốn dĩ là tới thăm lão tử nhà mình, đốt cho lão ít tiền giấy với đưa mấy chén rượu ngon. Nhưng vì Giang Nam xảy ra ôn dịch, nên đột ngột phát sinh thêm một hạng mục, vì dân cầu phúc. Lão tử à, cả đời người hưởng thụ mồ hôi nước mắt của nhân dân, tới khi chết rồi cũng nên xuất lực giúp đỡ chút coi.
Ngự liễn của Sầm Duệ đi đầu, hai bên đều có trọng binh bảo vệ, Đô hộ Chúc Bá Phù áp trận, con đường từ hoàng thành tới Đế Lăng bình an vô sự.
Đến Đế Lăng, coi như đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ. Khi Sầm Duệ đang đứng trước bia mộ của Hiếu Văn Đế lẩm bẩm, bách quan tự giác tránh tới chỗ xa để không nghe hoàng đế bệ hạ u oán oán niệm, dù sao không cần nghe cũng biết là đang mắng bọn họ.
Chúc Bá Phù đánh ngựa tuần tra xung quanh Đế Lăng một một vòng, đang muốn quay ngựa trở lại, bỗng hốt hoảng thấy không ổn, chỗ bệ hạ... hình như quá im lặng đi...
"Đô hộ đại nhân!" Một võ lâm quân giục ngựa phi thẳng tới, vẻ mặt lo lắng: "Đột nhiên có thích khách xông ra từ trong địa cung của tiên đế, khống chế bệ hạ cùng vài vị trọng thần!"
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Các nàng có biết truyện ngược nào hay không giới thiệu ta với :D Cổ đại càng tốt ạ. Cảm ơn các nàng trước <3


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện