Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Đồng miên


trước sau

Trong bóng tối nhìn không rõ năm ngón tay, Sầm Duệ như con tôm bị nấu trong nước sôi, đến mức miệng khô lưỡi khô, hô hấp không thuận. Bàn tay vô sỉ kia vẫn đang đặt trên thắt lưng của nàng, quần áo mùa hè mỏng manh, làm Sầm Duệ gần như có thể cảm nhận được từng cử động nhỏ, xấu hổ tới mức hận không có cái lỗ mà chui đầu vào.
Lòng bàn tay rộng lớn không nhanh không chậm chạm nhẹ sườn thắt lưng của Sầm Duệ, tình hình này đem tới cho nàng cảm giác như có một con tằm mùa xuân đang nhấm nháp trái tim, trong dày vò có chút kỳ lạ.
Phó Tránh nhìn Sầm Duệ bị bức bách đến mức này vẫn sống chết chui trong chăn như con rùa rụt cổ, nhíu mày nghĩ, vẫn còn chịu được? Vật liệu may mặc ma sát vào nhau, hắn nhẹ nhàng buông năm ngón tay ra, rồi giơ tay lên.
Bỗng nhiên trên lưng nhẹ bẫng, khiến trái tim treo lơ lửng của Sầm Duệ được hạ xuống, nhưng rồi cột sống chợt thẳng cứng, cái tay mới rời đi kia đang đưa về phía trước, cuối cùng Sầm Duệ không nhịn được nữa, dùng toàn lực đột ngột bật dậy, vươn đầu chui ra khỏi chăn: "Là ta!!!"
Mặc dù Phó Tránh đã có chuẩn bị, nhưng dù sao trong người còn mang thương tích, không có sức chống đỡ được Sầm Duệ, lập tức ngã xuống đầu giường, đập lưng thật mạnh vào thành giường, khẽ hừ một tiếng.
Trăng đã lên cao, tối nay là ngày trăng tròn, ánh sáng như bạc như tuyết len vào trong phòng, chiếu sáng tư thế chật vật lúc này của hai người.
Không biết do ở trong chăn quá lâu hay là quá phẫn nộ, mà trong lòng bàn tay, thậm chí cả sau lưng Sầm Duệ đều mướt mồ hôi. Gặp gió lạnh thổi qua liền run bắn cả người, đầu óc sung huyết cũng dần tỉnh táo lại. Dựa vào ánh trăng, nàng thấy Phó Tránh trắng bệch mặt, bất giác thốt ra hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Phó Tránh khụ một miếng, dấu diếm lau tơ máu bên môi, cố hết sức nói: "Nàng trước hết... dịch ra đã."
Sầm Duệ cúi đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, lúc này mới phát hiện mình đang ngồi đè lên hông Phó Tránh, hai tay vững vàng chống xuống ngực hắn, nhất thời quýnh quáng không còn lời nào để nói, co chân lẩn xa sang một bên.
Phó Tránh sửa sang lại vạt áo bị Sầm Duệ cọ mở, bình tĩnh nói: "Bệ hạ đêm khuya đến thăm có chuyện gì không?" Nói trắng ra chính là, bệ hạ ngài nửa đêm không ngủ tới giường của thần làm gì?
Mặt người dạ thú! Đổi giọng thật nhanh! Sầm Duệ ôm đầu gối, co mình trong góc sinh hờn dỗi với cái màn trướng.
Phó Tránh vỗ nhẹ bàn tay, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Hay là long sàng không đủ rộng?"
Sầm Duệ nhảy dựng lên như con mèo bị đạp trúng đuôi, tức tới mức hai mắt tóe lửa: "Ta không thèm nói lời vô vị với ngươi nữa! Ta về!" Kết quả mới đứng lên, phát hiện bản thân mình không chú ý đã lăn vào góc phía trong của giường, bên ngoài là Phó Tránh đang nửa nằm nửa ngồi, bây giờ nếu muốn đi qua, trừ khi trèo qua người hắn.
"..." Sầm Duệ thở hổn hển nhìn cái tên không có ý tứ muốn tránh ra, lại không dám tùy ý đẩy hắn, cất cao giọng nói: "Ngươi nhường một chút!" Đồ Thái Phó không nhã nhặn nho nhã, đồ thổ phỉ, cường đạo, lưu manh!
Phó Tránh nhịn cười, nhẹ nhàng đè tay Sầm Duệ lại, bình tĩnh nhìn nàng hỏi: "Ba năm qua, bệ hạ có từng nhớ tới thần không?"
Rốt cuộc thì Sầm Duệ vẫn là một cô nương, bị hắn hỏi như vậy, thoáng chốc trái tim đã loạn nhịp. Đủ mọi tư vị trộn lẫn trong lòng, nàng rũ mắt, rút tay khỏi tay Phó Tránh, lạnh lùng nói: "Không."
"Nhưng thần, thực sự nhớ bệ hạ." Ngữ điệu của Phó Tránh hòa hoãn bình thản, mang theo sự dịu dàng không dễ phát hiện.
Những lời này giống như một mũi kim nhọn, đâm thẳng vào tim Sầm Duệ, xì một tiếng tiêu tan ba năm oán khí tích tụ mà nàng vẫn luôn giấu kín.
Phó Tránh nghiêng người lại nắm tay Sầm Duệ, kéo tới gần hơn, xoa xoa tóc nàng, cúi đầu cười nói một câu.
Sầm Duệ sửng sốt, ngẩng mặt ngơ ngác hỏi: "Ngươi vừa mới nói gì đó?"
Phó Tránh cúi đầu, lướt môi qua má nàng, nhìn hai gò má từ từ ửng hồng, trong lòng khẽ động, tựa như chuồn chuồn lướt nước hôn lên mi tâm của nàng.
Cánh môi dán trên trán rất lạnh, nhưng đối với Sầm Duệ mà nói, lại nóng như lửa thiêu.
Phó Tránh nhìn Sầm Duệ mơ hồ, thở dài, kéo nàng vào lòng, siết chặt vòng tay: "Ta nói, ba năm, nàng trải qua ổn chứ?"
Biết rõ ban nãy không phải hắn nói câu này, nhưng giờ phút này Sầm Duệ không có tâm tư tranh cãi, cõi lòng ngập tràn duy nhất một suy nghĩ: Phó Tránh ôm nàng, còn ôm thật thoải mái...
Đêm trăng tròn, đám côn trùng chui trong bụi cỏ ngoài đình viện râm ran kêu suốt, gió đêm thổi vào từ cửa sổ mang theo cảm giác mát mẻ, Sầm Duệ nằm trong khuỷu tay của Phó Tránh, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Phó Tránh đang vỗ nhẹ lưng nàng, lại lo nàng ngủ không thoải mái, nhẹ nhàng chậm chạp tháo tóc cho nàng xong, năm ngón tay từ từ đi xuống, khi tới cổ áo thì thoáng khựng giây lát, rồi nới rộng ra.
Cái chăn bị Sầm Duệ đá sang một bên từ bao giờ, Phó Tránh đã quen dáng ngủ của Sầm Duệ, cẩn thận thẳng người, kéo chăn phủ lên cho nàng. Vết thương trên vai còn chưa khép miệng, ôm Sầm Duệ lâu như vậy hắn cũng có chút không chống đỡ được, liền thuận thế nằm xuống.
Sầm Duệ cảm nhận được động tác của hắn, bất mãn nhíu mày, làu bàu hai tiếng, lại cọ cọ chui vào trong lòng Phó Tránh.
Bọc kín nàng trong chăn nhung, Phó Tránh tiếp tục vỗ lưng dỗ Sầm Duệ ngủ yên.
Lặng lẽ nhìn nàng ngủ, lúc này, so với ban ngày nàng thiếu một chút nhảy nhót hoạt bát, nhưng nhiều hơn một phần dịu dàng yên lặng chỉ có riêng ở nữ tử.
Chi tử vu quy, nghi kỳ gia thất. (Nàng ấy đi lấy chồng, thì ắt gia đình êm ấp hòa thuận)
Ánh mắt Phó Tránh lướt qua gương mặt trong sáng của Sầm Duệ, rồi dừng trên vành tai xinh đẹp như ngọc, cuối cùng dừng trước cổ nàng, lại vừa hay nhìn thấy vẻ đáng yêu khi ngủ của Sầm Duệ, ánh mắt tối xuống, cúi người cắn lên xương quai xanh của nàng...
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Sầm Duệ bị

tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, khi tỉnh lại vẫn còn mơ hồ, hai mắt nhập nhèm nhìn màn trướng xa lạ màu xanh tới phát ngốc, huân hương bên gối cũng không phải Long Tiên Hương quen thuộc, một lát sau mới đột nhiên nhớ mình đang ở nơi nào. Lập tức bật dậy như bị sét đánh, nửa giường bên cạnh đã trống không, nhưng mùi hương lưu lại nói rõ đêm qua Phó Tránh không hề rời đi.
Nàng, nàng và hắn, thế mà lại ngủ cùng một giường!! Đợi một chút, cái này không phải trọng điểm...
Sầm Duệ vỗ đầu, nhìn sắc trời sáng rõ, nhất thời biến sắc, giờ nào rồi?!
Vội vàng cài lại búi tóc, ngó lại xiêm y, khi chạm tới vạt áo thì bỗng khựng ngón tay, hình như chỗ này... hơi sưng?
Trong phòng có đặt chậu nước và khăn sạch, nhìn cũng biết là Phó Tránh để lại cho nàng, rửa qua loa xong, Sầm Duệ liền đi ra ngoài, mới bước khỏi cửa đã nhìn thấy tiểu thư đồng đứng chờ từ bao giờ.
Tiểu thư đồng cười nói: "Đại nhân đang ở phạn đường* chờ bệ hạ ạ."
*Phạn đường: Nhà ăn cơm
Lòng Sầm Duệ nóng như lửa đốt, chỉ muốn lập tức chạy về cung, nhưng cứ đi như vậy có vẻ giống có tật giật mình, hít sâu một hơi, liền đi theo tiểu thư đồng qua đó.
Trong phạn đường, Phó Tránh đã đổi xong triều phục, ngồi cạnh bàn vuông đọc sách, thấy Sầm Duệ đến thì xoay người múc cháo ra bát và đặt bánh bao nóng hổi lên bàn, lại lấy từ bích trù ra hai đĩa dưa cải.
Sầm Duệ không thể bình thản, ung dung như hắn, làu bàu nói: "Ta đang vội về để lâm triều."
Phó Tránh vẫy tay về phía nàng, lạnh nhạt nói: "Không vội, ăn điểm tâm trước đã. Một lát nữa thư đồng sẽ đưa ngươi hồi cung."
Không tình nguyện lết qua, Sầm Duệ ngoài miệng không vui, nhưng khi ngửi thấy mùi cháo thơm ngát thì phát giác mình thật sự đói, nên không bận tâm nhiều nữa, ngồi xuống bưng bát lên.
Cháo được nấu đặc sệt, món ăn không phong phú như ngự thiện trong cung, có điều kết hợp với dưa chua cũng tạo cảm giác ngon miệng, Sầm Duệ ăn xong, lại nhịn không được muốn Phó Tránh cho nàng thêm một bát.
Tiểu thư đồng nhà họ Phó không quên đắc ý nói: "Tất cả món ăn sáng nay đều do đại nhân đích thân làm, độc nhất vô nhị, bên ngoài không có đâu ạ."
Phó Tránh gác chiếc đũa, thản nhiên nói: "Nói cứ như báu vật vậy."
Tiểu thư đồng tủm tỉm cười.
Sầm Duệ ăn lèo một lúc hai chén, Phó Tránh lo nàng lâm triều vất vả, lại nhét thêm cái bánh bao, cho tới khi nàng la hét ăn không nổi nữa mới dừng tay.
Cho Sầm Duệ ăn no xong, Phó Tránh nhìn nàng, xuất kỳ bất ý*nhéo mặt nàng một trận, nhíu mày lẩm bẩm nói: "Gầy."
*Xuất kỳ bất ý: Hành động khi người ta không đề phòng.
Sầm Duệ vừa ợ vừa nhanh tay che mặt, trừng mắt nhìn hắn, cao giọng: "Lại véo ta! Không phải lần trước ngươi nói ta béo sao!"
Phó Tránh nghiêm túc nói: "Thật sự không đủ béo."
Sầm Duệ cả giận: "Lấy cớ!"
Phó Tránh ý vị thâm trường nhìn Sầm Duệ nói: "Ôm không thoải mái."
Hoàng đế bệ hạ chính trực thuần lương không đấu được với Thái phó đại nhân mặt dày, vì thế bỏ chạy trối chết.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Bởi vì Phó Tránh đã sai người đi đánh tiếng trước với trong cung, nên dù Sầm Duệ không về cả đêm cũng không tạo thành gợn sóng gì, nếu thật sự phải tìm ra ai đó có phản ứng kịch liệt, thì chính là Lai Hỉ công công trung thành và tận tâm.
Trái một câu: "Bệ hạ! Hu hu hu!" Mau nói cho tiểu nhân biết, Thái phó đại nhân có ra tay với ngài hay không!
Phải một câu: "Bệ hạ! Hức hức hức!" Mau cho tiểu nhân xem xem, ngài có phải chịu thiệt không nào!
Sầm Duệ chỉ đáp một câu: "Ta còn vội vào triều, lăn sang bên kia!"
Cự tuyệt vô tình như vậy, khiến Lai Hỉ tan nát cõi lòng nghĩ, xong rồi, nhất định bệ hạ đã bị Thái phó nhúng chàm rồi!
Từ Tri Mẫn hầu hạ Sầm Duệ thay quần áo cứ cười trộm, khi vuốt phẳng vạt áo của Sầm Duệ, hai mắt đảo qua, "Ai da" một tiếng.
"Làm sao vậy?" Sầm Duệ nghiêng mặt.
Từ Tri Mẫn đỏ ửng mặt, vốn dĩ Từ gia đưa nàng vào cung là để hầu hạ Sầm Duệ, ngoại trừ lễ nghi cung đình, thì nhóm ma ma cũng dạy dỗ một vài chuyện nam nữ. Mới ban nãy, trên xương quai xanh của bệ hạ, rõ ràng có... dấu hôn.
Lại nhìn bộ dáng của bệ hạ, hình như còn chưa hiểu chuyện gì...
Từ Tri Mẫn đắn đo một lát, cuối cùng lắc đầu: "Không có gì, vi thần thất thố." Động tác trên tay thì lại dựng thẳng cổ áo của Sầm Duệ lên cao hơn.
Buổi lâm triều ngày hôm nay, Sầm Duệ không chắc có phải là ảo giác của mình không, mà cứ cảm thấy từng giây từng phút trôi qua thật gian nan, nguyên nhân gian nan này là từ cái vị đứng đầu quan văn – Phó Tránh. Qua một đêm, tựa như đã có cái gì đó thay đổi, nhưng lại như chưa hề thay đổi cái gì.
Chúng thần cũng nhìn ra sự hoảng hốt của hoàng đế bệ hạ, thầm nghĩ: Ây da, nhìn bệ hạ phiền muộn như vậy, nhất định là do việc ta bẩm tấu quá vô vị. Phải tìm một chủ đề thú vị hơn mới được.
Tự cho là hiểu thánh ý, Binh Bộ Thị Lang bước lên từng bước: "Bệ hạ, Vệ Dương hầu bình định đại thắng, hiện đang trên đường trở về rồi ạ." Ừm, quan hệ của bệ hạ và Vệ Dương hầu vẫn không tệ, nghe được tin tức này, nhất định bệ hạ sẽ rất vui vẻ.
Thái dương của Sầm Duệ nhảy dựng: Không nhắc tới thì nàng cũng quên mất là còn có việc này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện