Sầm Duệ lặng lẽ xoa lỗ tai ong ong, khi quay đầu lại trên mặt đã mang ý cười: "Xin hỏi Khả Hãn coi trọng nhà ai?"
Ở cách đó không xa, nhóm đại thần Cung quốc cưỡi ngựa chỉ mang tính tượng trưng mang đủ loại thần sắc khác nhau, màn kịch không đúng hướng rồi! Trong lòng không khỏi đoán già đoán non, đoán xem khuê nữ nhà nào xui xẻo bị vị đứng đầu thảo nguyên này coi trọng.
Đồ Khả Tư Hãn căn bản không thích vị con rể như Sầm Duệ này, bởi vì hắn thấy nam tử Trung Nguyên hơn phân nửa có bộ dạng ẻo lả, nhất là Sầm Duệ còn đặc biệt thanh tú như vậy. Nhưng khuê nữ của hắn thích a, nên đành phải chịu. Bởi vậy hôm nay nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ, chà chà tay nói trắng ra: "Hôm qua ta tới chỗ A Chiêu, lúc nhìn thấy nữ tử Từ thị thì thật sự kinh hỉ. Ngạch cát của A Chiêu đi rồi, thảo nguyên của ta đang cần một vị Khuyết thị. Ta nghe nói cô nương kia xuất thân từ danh môn vọng tộc trong Cung quốc, ta nguyện lấy lễ long trọng nhất của thảo nguyên để hỏi cưới nàng."
"..." Từ tướng nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, bổn tướng muốn gả chất nữ cho hoàng đế Cung quốc, chữ không phải gả cho hoàng đế Thát Đát á!
Sầm Duệ siết chặt dây cương trong tay, con ngựa bị đau hí một tiếng, nàng đè lại cảm xúc, vỗ nhẹ xuống ngựa trấn an nó, vẻ mặt bình tĩnh nói với Đồ Khả Tư Hãn: "Nàng ấy không phải nữ tử bình thường, đó là nữ quan bên cạnh ta, tương đương với chính tứ phẩm trong triều, phẩm vị đặc quyền không khác gì các quan viên."
Đồ Khả Tư Hãn hiểu lầm thành ý tứ khác, tưởng Từ Tri Mẫn là sủng cơ của Sầm Duệ, cho nên không nỡ bỏ những thứ yêu thích. Mắt hổ trừng lớn, vỗ bộp một chưởng lên lưng Sầm Duệ: "Con rể! Đây là ngươi không đúng rồi! Nàng ở trước mặt ngươi chỉ là một nữ quan tứ phẩm, theo ta về lại thành nữ nhân tôn quý nhất trên thảo nguyên! Nếu ngươi thật sự sủng ái nàng, chẳng lẽ không biết cân nhắc nặng nhẹ thay nàng?!"
Giờ Sầm Duệ đã hiểu cảm khác khốn khổ khi Dung Trạch ông nói gà bà nói vịt với vị Hãn Vương thảo nguyên này rồi, lão già chết tiệt, ngươi cũng xứng với cô nương nhà người ta sao!
Đang nghĩ xem nên làm thế nào để thuyết phục vị cha vợ bỏ ý nghĩ không thực tế này đi, thì Đồ Khả Tư Hãn nhìn Sầm Duệ do dự đã trầm mặt âm u nói: "Ta đem bảo bối A Chiêu của ta đi xa vạn dặm để gả tới Cung quốc, Trung Nguyên các ngươi có câu thành ngữ gọi là 'Lễ thượng vãng lai', chẳng lẽ con rể ngươi ngay cả chút thành ý ấy cũng không đáp lại được sao?"
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Sầm Duệ vẫn mang biểu tình thản nhiên, nhưng Phó Tránh vẫn chú ý động tĩnh bên này đã nhìn ra nàng đang giận, có điều giờ chưa phải xúc xé rách mặt với Thát Đát, nhất là bên cạnh còn có sứ đoàn của Tấn quốc.
Ngựa đi lên phía trước hai bước, đã có một bóng người chặn ngang trước mặt hắn, Ngụy Trường Yên một tay cầm cung, trên lưng ngựa đã chất không ít con mồi, nhếch miệng cười: "Bản hầu ngưỡng mộ kỵ xạ của Hãn Vương đã lâu, không biết hôm nay có thể được lĩnh giáo không?" Vung roi đánh vào mông ngựa, bảy phần cung kính ba phần ngạo nghễ nói: "Lưng ngựa không phải là nơi nói chuyện nữ nhân."
"Hừ! Tiểu tử không biết điều!" Đồ Khả Tư Hãn chưa lên tiếng, một võ sĩ sau lưng đã giục ngựa đi ra, cao giọng nói: "Đối phó ngươi thì cần gì Khả Hãn nhà ta xuất mã?! Ta so với ngươi là được." Sứ đoàn thảo nguyên nổi lên xôn xao, đều tỏ vẻ đồng ý, cũng có người rục rịch muốn lên.
Đồ Khả Tư Hãn có hứng thú với Ngụy Trường Yên, quát lên: "Các ngươi lui ra!" Đánh giá Ngụy Trường Yên từ trên xuống dưới, ha ha cười: "Tiểu tử ngươi, ta thích! Con rể, đây là con sói non nhà ai thế?"
Sầm Duệ nhìn Ngụy Trường Yên, cười cười: "Đây là Vệ Dương hầu, là người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, để Khả Hãn chê cười rồi." Giả mù sa mưa mắng Ngụy Trường Yên hai câu, biết thời biết thế phái hắn đi bồi Đồ Khả Tư Hãn săn thú, trong lòng thầm thả lỏng.
Phó Tránh nhìn ánh mắt không e dè của Ngụy Trường Yên dừng trên người Sầm Duệ, nhíu chặt mi, đi tới bên cạnh Sầm Duệ thấp giọng nói: "Không có việc gì chứ." Một chưởng ban nãy của Đồ Khả Tư Hãn khá đáng lo.
Sầm Duệ dùng một tay đè vai, chắc là ứ huyết rồi, nhẹ cử động: "Không sao." Phun ra khẩu khí: "May có Ngụy Trường Yên đến, nếu không ta cũng không thể từ chối giáp mặt lão quỷ này."
Phó Tránh nhìn ánh mắt của nàng vẫn dừng trên người Ngụy Trường Yên thì trong lòng nói không rõ cảm giác không thoải mái, nhưng khi nói chuyện với Sầm Duệ thì không hề để lộ: "Đại thế trước mặt, vì một người mà bất hòa với phương Bắc là không nên."
Sầm Duệ nhìn hắn một cái, ngữ khí cứng ngắc đánh gãy lời hắn: "Ta sẽ không để Tri Mẫn trở thành Long Tố Tố thứ hai."
Phó Tránh giật giật khóe môi, Từ tướng từ đâu phi ngựa chạy vội tới: "Bệ hạ! Ngài cần phải thương tiếc Tri Mẫn a!"
Hai người đang nói chuyện bị gián đoạn, đợi Sầm Duệ an ủi Từ Sư như nuốt phải hoàng liên kia xong thì chẳng biết Phó Tránh đã đi đâu. Hỏi Lai Hỉ, nói là bị Tần Anh thỉnh đi rồi. Cuộc nói chuyện ban nãy tan rã trong không vui, Sầm Duệ ngập ngừng gật đầu, không đi tìm hắn nữa, dẫn theo Lai Hỉ lắc lư xung quanh một vòng.
"Tiểu thế tử!!" Chợt một tiếng thét kinh hãi kéo theo hai bóng đen xông tới trước ngựa của Sầm Duệ, may là Sầm Duệ đi chậm, cho nên may mắn dừng đúng trước vó ngựa.
Thị vệ chạy tới mỗi tay giữ một người, vừa ngẩng đầu thấy người trước mặt, sắc mặt lập tức tái nhợt: "Bệ, bệ hạ?"
"Đứa nhỏ nhà ai vậy?" Sầm Duệ không trách cứ hắn, cúi đầu hứng thú nhìn hai nam hài kia. Đứa cao hơn thì mặt mày tuấn khí, đã hiện ra góc cạnh của thiếu niên anh tuấn. Đứa nhỏ hơn thì mềm như cục bột, không cẩn thận quy củ như tiểu thiếu niên, đôi mắt đen láy mở to nhìn thẳng Sầm Duệ.
"Hồi bệ hạ, hai vị công tử này là thế tử phủ Yến Vương ạ." Thị vệ quỳ bẩm báo, một bên giục bọn họ hành lễ.
"Không cần." Sầm Duệ xoay người xuống ngựa, cẩn thận quan sát hai đứa, xoa khuôn mặt đứa nhỏ hơn: "Tên là gì, vừa có bị thương không?"
"Hồi bệ hạ, gia phụ thưởng danh Sầm Giác, gia đệ danh Sầm Dục." Thân là huynh trưởng, thiếu niên câu nệ hành đại lễ, cũng lặng lẽ kéo đệ đệ mình về phía sau bảo vệ.
"Phụ vương các ngươi đâu?" Sầm Duệ nhìn bộ dáng cẩn thận cảnh giác của nó thật thú vị, lại nghĩ tới hình như hôm nay không thấy