Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Hòa thân


trước sau

Sầm Duệ lặng lẽ xoa lỗ tai ong ong, khi quay đầu lại trên mặt đã mang ý cười: "Xin hỏi Khả Hãn coi trọng nhà ai?"
Ở cách đó không xa, nhóm đại thần Cung quốc cưỡi ngựa chỉ mang tính tượng trưng mang đủ loại thần sắc khác nhau, màn kịch không đúng hướng rồi! Trong lòng không khỏi đoán già đoán non, đoán xem khuê nữ nhà nào xui xẻo bị vị đứng đầu thảo nguyên này coi trọng.
Đồ Khả Tư Hãn căn bản không thích vị con rể như Sầm Duệ này, bởi vì hắn thấy nam tử Trung Nguyên hơn phân nửa có bộ dạng ẻo lả, nhất là Sầm Duệ còn đặc biệt thanh tú như vậy. Nhưng khuê nữ của hắn thích a, nên đành phải chịu. Bởi vậy hôm nay nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ, chà chà tay nói trắng ra: "Hôm qua ta tới chỗ A Chiêu, lúc nhìn thấy nữ tử Từ thị thì thật sự kinh hỉ. Ngạch cát của A Chiêu đi rồi, thảo nguyên của ta đang cần một vị Khuyết thị. Ta nghe nói cô nương kia xuất thân từ danh môn vọng tộc trong Cung quốc, ta nguyện lấy lễ long trọng nhất của thảo nguyên để hỏi cưới nàng."
"..." Từ tướng nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, bổn tướng muốn gả chất nữ cho hoàng đế Cung quốc, chữ không phải gả cho hoàng đế Thát Đát á!
Sầm Duệ siết chặt dây cương trong tay, con ngựa bị đau hí một tiếng, nàng đè lại cảm xúc, vỗ nhẹ xuống ngựa trấn an nó, vẻ mặt bình tĩnh nói với Đồ Khả Tư Hãn: "Nàng ấy không phải nữ tử bình thường, đó là nữ quan bên cạnh ta, tương đương với chính tứ phẩm trong triều, phẩm vị đặc quyền không khác gì các quan viên."
Đồ Khả Tư Hãn hiểu lầm thành ý tứ khác, tưởng Từ Tri Mẫn là sủng cơ của Sầm Duệ, cho nên không nỡ bỏ những thứ yêu thích. Mắt hổ trừng lớn, vỗ bộp một chưởng lên lưng Sầm Duệ: "Con rể! Đây là ngươi không đúng rồi! Nàng ở trước mặt ngươi chỉ là một nữ quan tứ phẩm, theo ta về lại thành nữ nhân tôn quý nhất trên thảo nguyên! Nếu ngươi thật sự sủng ái nàng, chẳng lẽ không biết cân nhắc nặng nhẹ thay nàng?!"
Giờ Sầm Duệ đã hiểu cảm khác khốn khổ khi Dung Trạch ông nói gà bà nói vịt với vị Hãn Vương thảo nguyên này rồi, lão già chết tiệt, ngươi cũng xứng với cô nương nhà người ta sao!
Đang nghĩ xem nên làm thế nào để thuyết phục vị cha vợ bỏ ý nghĩ không thực tế này đi, thì Đồ Khả Tư Hãn nhìn Sầm Duệ do dự đã trầm mặt âm u nói: "Ta đem bảo bối A Chiêu của ta đi xa vạn dặm để gả tới Cung quốc, Trung Nguyên các ngươi có câu thành ngữ gọi là 'Lễ thượng vãng lai', chẳng lẽ con rể ngươi ngay cả chút thành ý ấy cũng không đáp lại được sao?"
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Sầm Duệ vẫn mang biểu tình thản nhiên, nhưng Phó Tránh vẫn chú ý động tĩnh bên này đã nhìn ra nàng đang giận, có điều giờ chưa phải xúc xé rách mặt với Thát Đát, nhất là bên cạnh còn có sứ đoàn của Tấn quốc.
Ngựa đi lên phía trước hai bước, đã có một bóng người chặn ngang trước mặt hắn, Ngụy Trường Yên một tay cầm cung, trên lưng ngựa đã chất không ít con mồi, nhếch miệng cười: "Bản hầu ngưỡng mộ kỵ xạ của Hãn Vương đã lâu, không biết hôm nay có thể được lĩnh giáo không?" Vung roi đánh vào mông ngựa, bảy phần cung kính ba phần ngạo nghễ nói: "Lưng ngựa không phải là nơi nói chuyện nữ nhân."
"Hừ! Tiểu tử không biết điều!" Đồ Khả Tư Hãn chưa lên tiếng, một võ sĩ sau lưng đã giục ngựa đi ra, cao giọng nói: "Đối phó ngươi thì cần gì Khả Hãn nhà ta xuất mã?! Ta so với ngươi là được." Sứ đoàn thảo nguyên nổi lên xôn xao, đều tỏ vẻ đồng ý, cũng có người rục rịch muốn lên.
Đồ Khả Tư Hãn có hứng thú với Ngụy Trường Yên, quát lên: "Các ngươi lui ra!" Đánh giá Ngụy Trường Yên từ trên xuống dưới, ha ha cười: "Tiểu tử ngươi, ta thích! Con rể, đây là con sói non nhà ai thế?"
Sầm Duệ nhìn Ngụy Trường Yên, cười cười: "Đây là Vệ Dương hầu, là người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, để Khả Hãn chê cười rồi." Giả mù sa mưa mắng Ngụy Trường Yên hai câu, biết thời biết thế phái hắn đi bồi Đồ Khả Tư Hãn săn thú, trong lòng thầm thả lỏng.
Phó Tránh nhìn ánh mắt không e dè của Ngụy Trường Yên dừng trên người Sầm Duệ, nhíu chặt mi, đi tới bên cạnh Sầm Duệ thấp giọng nói: "Không có việc gì chứ." Một chưởng ban nãy của Đồ Khả Tư Hãn khá đáng lo.
Sầm Duệ dùng một tay đè vai, chắc là ứ huyết rồi, nhẹ cử động: "Không sao." Phun ra khẩu khí: "May có Ngụy Trường Yên đến, nếu không ta cũng không thể từ chối giáp mặt lão quỷ này."
Phó Tránh nhìn ánh mắt của nàng vẫn dừng trên người Ngụy Trường Yên thì trong lòng nói không rõ cảm giác không thoải mái, nhưng khi nói chuyện với Sầm Duệ thì không hề để lộ: "Đại thế trước mặt, vì một người mà bất hòa với phương Bắc là không nên."
Sầm Duệ nhìn hắn một cái, ngữ khí cứng ngắc đánh gãy lời hắn: "Ta sẽ không để Tri Mẫn trở thành Long Tố Tố thứ hai."
Phó Tránh giật giật khóe môi, Từ tướng từ đâu phi ngựa chạy vội tới: "Bệ hạ! Ngài cần phải thương tiếc Tri Mẫn a!"
Hai người đang nói chuyện bị gián đoạn, đợi Sầm Duệ an ủi Từ Sư như nuốt phải hoàng liên kia xong thì chẳng biết Phó Tránh đã đi đâu. Hỏi Lai Hỉ, nói là bị Tần Anh thỉnh đi rồi. Cuộc nói chuyện ban nãy tan rã trong không vui, Sầm Duệ ngập ngừng gật đầu, không đi tìm hắn nữa, dẫn theo Lai Hỉ lắc lư xung quanh một vòng.
"Tiểu thế tử!!" Chợt một tiếng thét kinh hãi kéo theo hai bóng đen xông tới trước ngựa của Sầm Duệ, may là Sầm Duệ đi chậm, cho nên may mắn dừng đúng trước vó ngựa.
Thị vệ chạy tới mỗi tay giữ một người, vừa ngẩng đầu thấy người trước mặt, sắc mặt lập tức tái nhợt: "Bệ, bệ hạ?"
"Đứa nhỏ nhà ai vậy?" Sầm Duệ không trách cứ hắn, cúi đầu hứng thú nhìn hai nam hài kia. Đứa cao hơn thì mặt mày tuấn khí, đã hiện ra góc cạnh của thiếu niên anh tuấn. Đứa nhỏ hơn thì mềm như cục bột, không cẩn thận quy củ như tiểu thiếu niên, đôi mắt đen láy mở to nhìn thẳng Sầm Duệ.
"Hồi bệ hạ, hai vị công tử này là thế tử phủ Yến Vương ạ." Thị vệ quỳ bẩm báo, một bên giục bọn họ hành lễ.
"Không cần." Sầm Duệ xoay người xuống ngựa, cẩn thận quan sát hai đứa, xoa khuôn mặt đứa nhỏ hơn: "Tên là gì, vừa có bị thương không?"
"Hồi bệ hạ, gia phụ thưởng danh Sầm Giác, gia đệ danh Sầm Dục." Thân là huynh trưởng, thiếu niên câu nệ hành đại lễ, cũng lặng lẽ kéo đệ đệ mình về phía sau bảo vệ.
"Phụ vương các ngươi đâu?" Sầm Duệ nhìn bộ dáng cẩn thận cảnh giác của nó thật thú vị, lại nghĩ tới hình như hôm nay không thấy

Yến Vương, mà những người khác thì sao, sao lại để bọn trẻ chạy loạn trong khu vực săn bắn, không sợ bị những con thú tẩu thoát làm chúng bị thương à?
"Thúc thúc không khoẻ, phụ vương đi thăm hắn." Sầm Giác giống hệt một tiểu đại nhân, có nề nếp trả lời.
Sầm Duệ cũng nhớ Tạ Dung xin nghỉ một ngày, do không khoẻ sao? Nàng cười cười, không so đo, nói với thị vệ kia: "Chiếu cố tiểu thế tử cho tốt, lúc về nói với Yến Vương khi nào rảnh thì dẫn chúng vào cung đi dạo, đều là người một nhà."
Thị vệ lo lắng đề phòng dạ vâng, Sầm Duệ xoay người rời đi, đi được vài bước nghe phía sau có giọng trẻ con non nớt nói: "Hoàng đế thúc thúc nhìn chẳng hung dữ gì cả, còn hòa ái hơn cả đại bá phụ."
"Suỵt."
Sầm Duệ đong đưa roi ngựa, đại bá phụ này là nói, Sầm Cẩn?
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Đế hậu đại hôn, náo nhiệt suốt mười ngày, sau đó nên vào triều thì vẫn phải vào triều, việc cần làm thì vẫn phải ổn thỏa, các nha môn lại quay về những ngày tháng bận rộn. Lễ Bộ Thượng Thư uyển chuyển và hàm súc biểu đạt với hai đoàn sứ thần "Rượu mừng cũng uống, lễ cũng tặng, các vị cũng nên dẹp đường hồi phủ đi chứ." Hai sát thần này ở lâu thêm một ngày, từ trên xuống dưới Cung quốc nhiều thêm một ngày ngủ không ngon a.
Dung Trạch cơ bản chưa đạt được mục đích, vì thế nho nhã lễ độ gửi bái thiếp tới Sầm Duệ, hai người thân thiết bàn luận về tương lai của hai nước xong, Dung Trạch chắp tay "Núi cao sông dài, ngày sau tái kiến."
Sầm Duệ ha ha cười gượng, tái kiến mẹ ngươi ấy, ôm Thái tử ca ca của ngươi lăn xa khỏi lão tử ngay.
Hoàng tử Tấn quốc đã khởi hành, bên thảo nguyên vẫn chậm chạp không có động tĩnh, Sầm Duệ xem phân lượng ở việc hai nhà mới kết thân nên không thúc giục, ngược lại cách hai ngày sẽ nhiệt tình mời Đồ Khả Tư Hãn vào cung thưởng nhạc phẩm họa, phái thêm Tạ Dung tinh thông văn thơ ở bên làm bạn như hình với bóng, cuối cùng cha vợ nàng cũng không nhịn nổi nữa chạy tới chào từ biệt: "Con rể à, ở chỗ này của ngươi thật vô nghĩa!"
Sầm Duệ hổ thẹn xin lỗi khi kinh thành nhà mình không có chỗ chơi, còn luôn mồm giữ lại: "A Chiêu cực kỳ không nỡ xa Hãn Vương, Hãn Vương sao không ở lâu thêm mấy ngày?" Thi thư lễ nhạc của Cung quốc ta ngươi còn chưa xem xong, sao đã về rồi?
Đồ Khả Tư Hãn liên tục chối đây đẩy, trong lòng Sầm Duệ nở hoa, ai ngờ lại nghe hắn nói: "Không ở là không ở, có điều lời ta nói hôm ấy, hiền tế đã nghĩ xong chưa?"
"..."
Sầm Duệ mất ngủ, dựa tháp thở ngắn than dài, sau khi cân nhắc liền triệu tới mười cung nữ có tư sắc nhất trong cung đến hỏi: "Trong các ngươi có ai nguyện tới thảo nguyên không?"
Chúng nữ tử ở đây đều đẹp chói lóa.
Sầm Duệ lại chậm rãi nói: "Trẫm không muốn lừa các ngươi, lần này đi không hẹn ngày về. Nhưng ai đồng ý gả đi trẫm sẽ phong làm công chúa, lấy giao tình của hai nước ra mà nói, đối phương nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi."
Lời vừa nói ra, trong đó đã có người nóng lòng muốn thử. Thiên tử đương triều không gần nữ sắc, ở trong thâm cung mà không có cơ hội thi triển tài năng, nên lúc này nguyện ý hòa thân. Ngày tiếp theo, Sầm Duệ đưa bức họa của mấy nữ tử xung phong kia tới chỗ Đồ Khả Tư Hãn, kết quả bị trả về y nguyên, nói rõ ràng, chỉ cần con gái Từ thị.
Sầm Duệ tức giận lật bàn, lão tặc này cậy trong triều Cung quốc không có nhiều võ tướng nên mới dám ngang nhiên đòi người với nàng đây mà!
Điều khiến nàng ngoài ý muốn hơn là, vào một ngày lâm triều, Tần Anh bước ra khỏi hàng thượng tấu: "Bệ hạ, chuyện hòa thân cùng phương Bắc đã không thể kéo dài nữa." Sau đó có lý có tình trình bày thông suốt, trong sáng ngoài tối đều nói vì một nữ tử mà ảnh hưởng tới giao hảo hai nước không phải việc minh quân nên làm, hy vọng Sầm Duệ sớm hạ quyết định, gả Từ Tri Mẫn đi cho kịp.
Sầm Duệ lạnh nhạt nói: "Cần nhờ một nữ tử để giữ vững giang sơn của Cung quốc, hoàng đế như trẫm không làm cũng được."
Khắp triều đình là một mảnh lặng im, không người nào dám lên tiếng vào lúc này, nhất là người hòa thân còn là chất nữ của Thừa tướng đương triều.
"Cung quốc ta có tướng sĩ tam quân anh dũng thiện chiến, khi nào thì phải sợ đám ngoại quốc đó rồi?" Ngụy Trường Yên cười khẩy nói: "Thị Trung Lang nói thật thoải mái, chắc đã tưởng tượng ra sau này lời đồn về quân thần Cung quốc đặc sắc cỡ nào!"
"Chiến loạn xảy ra, dân chúng lầm than. Vệ Dương hầu thì đặt vô số tính mạng của dân chúng Bắc cương ở chỗ nào?" Tần Anh nói năng có khí phách, chất vấn lại: "Đầu tiên là đánh bằng ngoại giao, thứ hai là đánh vào quân lực, không được mới đánh vào thành trì. Hai nước tương giao mà chỉ biết áp chế bằng vũ lực, chỉ biết lưỡng bại câu thương mà để ngư ông đắc lợi." Tần Anh phất tay áo một cái: "Thứ cho ta nói một câu vô lễ, không tính dưới mỗi thiết kỵ kia sẽ có bao nhiêu khấp huyết vong hồn, chỉ nói Vệ Dương hầu có bao nhiêu tự tin có thể toàn thắng mười vạn thiết kỵ của Đồ Khả Tư Hãn?"
Khí thế hiên ngang lấn áp kia của Tần Anh rất hiếm thấy, Ngụy Trường Yên tức tối muốn phản bác, nhưng lại thấy cả triều văn võ theo thứ tự quỳ xuống, trăm miệng một lời nói: "Lời của Thị Trung không phải không có lý, thỉnh bệ hạ sớm hạ quyết định." Vài võ tướng ít ỏi xung quanh Ngụy Trường Yên, và ngay cả Từ Sư trầm mặc một lát, cũng thong thả quỳ xuống.
Thời gian nhưng ngừng lại rất lâu, rất lâu. Hồi lâu sau, Sầm Duệ ngồi trên long ỷ mới chậm rãi nói từng chữ: "Phong Từ thị chi nữ thành Đức Ý công chúa, cùng Đồ Khả Tư Hãn, kết ước hòa thân."
"Thánh thượng anh minh!" Tiếng hô vạn tuế chấn động khắp đại điện, năm ngón tay của Sầm Duệ nắm chặt long ỷ, khớp xương trở nên trắng bệch.
Sau khi hạ triều, Tần Anh nhận lệnh tới Ngự Thư phòng, vừa bước một chân vào đã bị quăng thẳng tấu chương vào đầu, hắn không tránh khỏi bị đau, mũ quan cũng lệch sang một bên.
Sầm Duệ mang sắc mặt âm lãnh: "Là Phó Tránh cho ngươi làm như vậy?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện